Nguyễn Khê không có ý kiến gì đối với chuyện này, trong nhà chỉ có hai người ăn nên mẹ Nguyễn làm đơn giản. Bởi vì khẩu vị của con gái từ trước đến nay khá thanh đạm, thời gian dài, người trong nhà đều bị cô làm ảnh hưởng. Đi ra ngoài ăn nhiều mỡ lợn, dạ dày sẽ khó chịu. Một món nhẹ xào dưa chuột, một món cá hấp với cả cà chua xào trứng gà, vậy là đủ cho hai người ăn rồi. Chén của Nguyễn Khê rất nhỏ, cơm cũng không đầy bát.

"Cuối cấp con nên ăn nhiều một chút." Mẹ Nguyễn gắp đồ ăn cho cô.

Nguyễn Khê không đồng ý: "Cân nặng không thể quá một trăm (*), không phải ngực phẳng thì chính là lùn." Lời này, phải biết rằng đời trước, dưới sự nỗ lực của cô, cân nặng không vượt quá một trăm, cũng là áo ngực cỡ B. Nhưng bây giờ cô cúi đầu xuống nhìn thoáng qua chính mình. Lập tức nói: "Mẹ, sau này một tuần mẹ làm cho con hai bữa đu đủ hầm sữa bò đi, con rất muốn uống."

(*) 1 cân Trung Quốc = 0,5kg

Cô không hy vọng xa vời là có thể đạt tới cỡ C, dù sao mục tiêu của nguyện vọng này quá xa vời, nhưng ít nhất cũng muốn đạt được thành tựu như vậy của đời trước.

"Còn nhỏ tuổi, uống cái gì mà đu đủ sữa bò!" Mẹ Nguyễn vừa cười vừa mắng một tiếng, nhưng vẫn nghe lời con gái.

Bà cùng chồng đều hết mực yêu thương đứa con gái này.

Con gái cũng tranh đua, từ nhỏ đến lớn đều không làm họ nhọc lòng. Con trai con gái đồng nghiệp của bà, cho dù mời giáo viên về dạy cuối cùng vẫn không thi đậu trường trung học phổ thông số một. Mà con gái bà, lớp phụ đạo gì cũng không đi học, giáo viên cũng không mời, đậu trường trung học phổ thông số một. Mỗi lần thi cử đều giữ ổn định nằm trong top ba của lớp.

Bố Nguyễn và mẹ Nguyễn cả đời tầm thường và bình thường, đứa con gái này là niềm kiêu ngạo của họ, người thân, bạn bè đều hâm mộ.

"Tiền tiêu vặt của con còn đủ dùng không? Sau này một tuần cho con thêm một trăm nữa. Mẹ thấy trong sân của chúng ta có một cô bé cùng tuổi con mỗi ngày đều ngồi xe taxi đi học."

Giá đi taxi không đắt như các thành phố cấp một, giống như Nguyễn Khê ngồi xe taxi đến trường học, chỉ cần mười đồng là đủ.

Nguyễn Khê lắc đầu: “Con làm gì muốn đi taxi, con dùng thẻ học sinh quét xe buýt, đi lại mỗi ngày không đến ba đồng. Một lần đi taxi này đủ cho con đi xe buýt hai ba ngày, không có lời.”

Không phải cô không muốn đi theo con đường bạch phú mỹ, nhưng cô cũng không thể phồng má giả làm người mập. Không có tiền là không có tiền, cái này không mất mặt, hơn nữa đứng xem ở góc độ của một đứa trẻ, bố mẹ đã cho cô những thứ tốt nhất họ có thể.

Là bố mẹ cô, bây giờ mỗi người đều dùng một chiếc xe điện để giải quyết vấn đề đi lại, đơn vị rời nhà của từng người còn là gần. Dưới mùa hè, mẹ Nguyễn đã rám nắng rất nhiều, trong hoàn cảnh như vậy, làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà mỗi ngày đi taxi đến trường, tan học?

Bố mẹ đã cho rất nhiều tiền tiêu vặt, trong nhiều năm như vậy, tiền cô tiết kiệm cũng không ít, nhưng số tiền này cô đều giữ cho việc có ích.

Mẹ Nguyễn cảm động không thôi, bà thật sự cảm thấy là đời trước mình làm nhiều chuyện tốt nên mới có thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp lại thông minh còn hiểu chuyện như vậy.

Có đôi khi nhìn trong nhà, bà cùng chồng còn có một cảm giác chua xót, áy náy khó tả. Nếu con gái sinh ra trong nhà có tiền thì tốt rồi.

Bởi vì có ý nghĩ như vậy, mà chồng bà tuy đã tuổi trung niên nhưng làm việc nỗ lực hơn ai hết, muốn thăng chức tăng lương, tạo ra môi trường tốt hơn cho con gái.

Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Khê muốn giúp mẹ rửa chén, mẹ Nguyễn đuổi cô ra khỏi phòng bếp: “Tay này của con là dùng để viết chữ, làm sao mà dính dầu mỡ được.”

Tuy rằng nhà họ gia cảnh bình thường, nhưng mẹ Nguyễn và bố Nguyễn vẫn đối xử với con gái như công chúa. Muốn cái gì cho cái nấy, chỉ là Nguyễn Khê rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu làm bố mẹ khó xử.

Nguyễn Khê có một đôi bàn tay vừa trắng trẻo lại nõn nà, vô cùng đẹp.

“Không phải có găng tay sao ạ!”

“Cái này cũng không được, đúng rồi, trong nhà còn nửa trái dưa hấu, con đưa qua cho dì Mỹ Chi của con đi, sẵn tiện xem bọn họ cơm nước xong chưa, ăn xong rồi thì cùng đi dạo phố đi.”

“Dạ được.”

Sau khi ông nội Nguyễn cùng bà nội Nguyễn về hưu, liền nhượng lại căn hộ này cho gia đình con trai, hai vợ chồng già bao lớn bao nhỏ trở lại thị trấn, trong thị trấn có một căn nhà nông thôn nhỏ, mặt sau còn có đồng ruộng có thể trồng rau, cách vách đều là người quen, nơi này rất hợp để dưỡng lão. Sau khi căn nhà được trang hoàng đơn giản, hai người liền ở lại. Khoảng thời gian trước cố ý ngồi xe buýt qua đây đưa dưa hấu cho họ, nghe nói là trồng trong đất của hàng xóm, cực kỳ ngọt.

Bởi vì là hàng xóm, nhà họ Nguyễn cùng Vương Mỹ Chi có quan hệ cũng không tệ lắm, mẹ Nguyễn sẽ thường xuyên mời Vương Mỹ Chi qua nhà ăn cơm, Vương Mỹ Chi tự mua một chiếc xe nhỏ, vào lúc trời mưa to sẽ đi tới trường đón Nguyễn Khê nếu có thời gian. Nói bà con xa không bằng láng giềng gần, lời này quả nhiên không sai.

“Cốc cốc cốc ——”

Nguyễn Khê gõ cửa, rất nhanh đã có người tới mở cửa.

Vương Mỹ Chi vui sướng bất ngờ nhìn Nguyễn Khê: “Mẹ cháu vội xong liền đi, cái này, thịt này xào như thế nào, cô xào bị cháy xém hết.”

Nguyễn Khê ngửi được mùi khói trong phòng, thẳng thắn thành khẩn nói: “Mẹ cháu còn đang ở nhà dọn dẹp, nhưng cháu có thể chỉ cô.”

Vương Mỹ Chi đón Nguyễn Khê vào.

Nguyễn Khê vốn dĩ đi dép lê, bây giờ cũng không đổi giày.

Nhà Vương Mỹ Chi dọn dẹp rất sạch sẽ, bà ấy đã nhờ bác gái dưới lầu làm người giúp việc bán thời gian cho bà ấy, tới một lần vào mỗi cuối tuần, một lần trả một trăm. Thật ra mẹ Nguyễn muốn cướp công việc làm thêm này, nhưng cuối cùng xấu hổ không dám mở miệng.

Cô đi vào phòng khách, lúc này cửa toilet mở ra, một chàng trai thân hình mảnh khảnh cao ước chừng 1m85 đi từ bên trong ra, anh mặc một cái áo thun màu trắng, quần đi biển rộng thùng thình.

Cả người thoạt nhìn bất cần đời, kiệt ngạo khó thuần.

Anh mang khuyên tai, hình xăm mơ hồ có thể nhìn thấy trên cánh tay gầy nhưng rắn chắc, đầu đinh, làm người ta có một cảm giác không dễ chọc.

Ngũ quan của chàng trai thật sự rất xuất sắc, ít nhất hai đời của Nguyễn Khê cộng lại, chưa bao giờ thấy chàng trai đẹp trai như vậy ngoài đời thực.

Án tượng ban đầu của Nguyễn Khê đối với anh có thể tổng kết như này: Xấu xa, phiên bản nâng cấp của trùm trường không dễ chọc, sau này tốt nhất là kính nhi viễn chi.

(*) 敬而远之 vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.

“Dịch Hàn, dì giới thiệu với cháu, đây là Nguyễn Khê bên nhà hàng xóm.” Vương Mỹ Chi vừa kéo Nguyễn Khê đi vào phòng bếp, vừa nói: “Con bé học sinh trường Trung học phổ thông số một, thành tích rất tốt, sau này nếu cháu không hiểu cái gì trong lúc học có thể hỏi con bé.”

Giang Dịch Hàn dùng đầu lưỡi liếm liếm vành miệng, tầm mắt nhẹ xẹt qua trên người Nguyễn Khê, không trả lời một tiếng, lập tức đi vào phòng khách, tùy ý ngồi ở trên sô pha.

Sau khi đi vào phòng bếp, Vương Mỹ Chi vừa dùng miếng cọ rửa xoong nồi rửa sạch nồi xào, vừa nói nhỏ: “Cháu hẳn là nghe mẹ cháu nói rồi, thằng bé là con trai của chị họ cô, ở Bắc Kinh nhưng trong nhà xảy ra chuyện, bố mẹ đều ra nước ngoài giúp đỡ người khác. Còn thằng bé, tính tình nóng nảy, người trong nhà sợ thằng bé gây rối ở Bắc Kinh đành nhờ cô chăm sóc giúp một năm. Thật ra thằng bé không phải người xấu.”

“Dạ.” Nguyễn Khê gật đầu.

Vương Mỹ Chi rất thích Nguyễn Khê, cảm thấy ở bên một cô bé trẻ tuổi tươi mới như vậy, tâm thái bà ấy cũng trẻ theo: “Nếu năm đó không nhờ có chị họ cô, đoán chừng cô đã mơ màng hồ đồ cưới chồng, chị ấy giúp cô rất nhiều, hiện tại cô không thể không giúp chị ấy.”

Nguyễn Khê đứng bên cạnh hỗ trợ, chỉ tiếc là Vương Mỹ Chi gần như không xuống bếp, xào hai món cũng đã mệt thành chó. Bà ấy đã gác lại suy nghĩ muốn vào bếp. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Một món thịt xào ớt xanh, một món trứng gà chiên.

Vốn dĩ vì Vương Mỹ Chi muốn chiêu đãi cháu trai, còn cố ý đi siêu thị mua không ít đồ ăn, có thịt bò, xương sườn còn có hải sản, chỉ là độ khó quá cao, Nguyễn Khê cũng rất ít xuống bếp, thật sự không thể tiếp tục làm quân sư.

Hương vị màu sắc đều bình thường. Sau khi Nguyễn Khê đặt quả dưa hấu xuống liền chuẩn bị đi. Vương Mỹ Chi kéo cô: “Trước tiên cháu đừng đi vội, vừa nãy quên nói với cháu, mấy hôm trước cô đặt mua một bộ váy ở trên mạng, cô đã đánh giá quá cao dáng người của mình, mặc không vừa gì hết, cháu thử đi, đoán chừng cháu mặc rất hợp.”

Tuy rằng năm nay Vương Mỹ Chi hơn bốn mươi tuổi, nhưng bà ấy vẫn chưa bao giờ mất tầm hồn thiếu nữ. Mặc quần áo hay trang điểm cùng đều sát với giới trẻ.

Đương nhiên có rất nhiều quần áo bà ấy mua không hợp để mặc, hoặc là mặc không được, bà ấy đều đưa cho Nguyễn Khê, tủ quần áo bây giờ của Nguyễn Khê có một nửa là quần áo Vương Mỹ Chi cho.

Ngay cả chính dì Mỹ Chi cũng nói, thật ra bà ấy đang bù đắp cho những tiếc nuối của chính mình, lúc tuổi dậy thì bố mẹ không cho bà ấy mua quần áo, sợ tâm tư bà ấy không ở việc học, luôn ăn mặc rất quê mùa, đến nỗi chẳng dám lại gần chàng trai mình thích, cả người đều tự ti. Hiện tại bà ấy có tiền, chỉ là không còn trẻ nữa, muốn thông qua ăn mặc đẹp cho Nguyễn Khê thỏa mãn nguyện vọng thời thiếu nữ của chính mình. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Nguyễn Khê cũng không khách sáo với bà ấy, đi thẳng vào phòng ngủ của bà, quả nhiên trên giường lớn có một bộ quần áo mùa thu.

Áo trắng tay đèn lồng, phối hợp với váy jean qua đầu gối.

Cô thay hai cái, trong phòng ngủ còn có một chiếc gương soi toàn thân, nhìn một cái, vẫn rất vừa lòng.

Loại váy này phù hợp với nhiều lứa tuổi, học sinh trường cấp ba mặc hợp, người trẻ hơn hai mươi tuổi mặc cũng hợp.

Nguyễn Khê mặc vào cũng khá đẹp. Cô tùy tay buộc tóc dài thành búi tóc tròn xinh đẹp, lúc này mới mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Vương Mỹ Chi vẫn trước sau như một mà thật tình cổ vũ: “Cô biết ngay cháu mặc vào rất đẹp, ai, quả nhiên vẫn là cô già rồi, không thể không biết xấu hổ giả vờ đáng yêu.”

Nguyễn Khê thích hợp mà thẹn thùng cúi đầu.

Cô cũng cảm thấy mình thật xinh đẹp.

Vương Mỹ Chi nhìn về phía Giang Dịch Hàn, thật ra bà ấy cùng vị cháu họ này cũng chưa từng gặp mấy lần, trước đây đều nghe chị họ lấy giọng điệu rất đau đầu nhắc tới anh, nói tóm lại, gây chuyện thị phi khá là nhiều.

Nguyên nhân chính là vì anh ở Bắc Kinh gây rắc rối rất nhiều, hơn nữa trong nhà lại xảy ra biến cố long trời lở đất, chị họ mới muốn đưa anh đến nơi không ai quen biết, chính là muốn anh hối cải để thay đổi bản thân, nhưng xem bộ dạng này có chút khó.

Giang Dịch Hàn vừa tới nơi xa lạ, bà ấy lớn tuổi hơn nhiều so với cháu họ, lại nghĩ đến tính cách tốt của Nguyễn Khê liền hy vọng hai người này có thể ở chung hòa hợp.

Gần đèn thì sáng gần mực thì đen, làm không tốt thì cháu họ sẽ bị Nguyễn Khê ảnh hưởng?

Suy nghĩ về điều này, bà ấy mở miệng: “Dịch Hàn, theo góc độ nam giới của cháu xem, có phải khá xinh đẹp không?”

Giang Dịch Hàn vốn đang ăn cơm, nghe vậy cuối cùng cũng liếc Nguyễn Khê một cái, nhưng thời gian ánh mắt dừng lại ở trên người cô không vượt quá hai giây, giọng điệu anh tùy ý: “Bình thường.”

Nguyễn Khê hơi mỉm cười.

Trong lòng đã bắt đầu xúc phạm anh một cách điên cuồng.

Cô muốn kiến nghị cho cái thứ đầu đinh này đi khoa mắt bệnh viện khám thử, tuổi còn trẻ đã bị mù.


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play