Nhà Chu Trừng cách công viên Giang Tê không xa lắm, cậu ấy dắt một con chó săn lông vàng và đạp xe ra ngoài. Con trai hẹn hò không chuẩn bị kỹ càng như con gái, nhưng cậu ấy vẫn chọn bộ đồ lúc trước mẹ mua ở Thượng Hải mà cậu ấy chưa từng mặc qua lần nào. Đi đôi giày bóng rổ cậu ấy thích nhất, thậm chí trước khi ra khỏi cửa còn gội đầu. Giờ đạp xe đến công viên thì lúc Nguyễn Khê đến tóc cũng đã khô rồi.

Cậu ấy cũng không biết mình đang nghĩ gì. Nếu bị giáo viên hoặc gia đình phát hiện thì cậu ấy cảm thấy mình không thể đối phó được. Nhưng không thể phủ nhận rằng, lúc Nguyễn Khê trả lại tờ giấy có viết thêm số điện thoại bên trên, trong lòng cậu ấy vô cùng phấn khích.

Nguyễn Khê đã đến công viên Giang Tê. Cô chăm sóc mắt rất cẩn thận nên thị lực rất tốt, nhìn ở cổng công viên không thấy Chu Trừng, cô nghĩ ngợi rồi đi bộ thông qua lối đến hiệu sách đối diện để giết thời gian.

Lần đầu tiên hẹn hò chắc chắn phải để bạn trai chờ cô, nếu lúc đầu cô chờ cậu ấy thì chuyện sau đó nhất định sẽ rất bi kịch.

Cô mua một quyển đề thi xong thì rời khỏi hiệu sách, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã năm phút trôi qua so với thời gian đã định, rất tốt. Khóe miệng cô nhếch lên, lần đầu tiên hẹn hò đến quá đúng giờ không phải là phong cách của cô, nhưng đến trễ quá thì cũng không lịch sự, nên khống chế trong khoảng năm phút là ổn. Vừa không làm Chu Trừng cảm thấy hẹn hò với cô quá dễ dàng, vừa không khiến cậu ấy chờ đến mất kiên nhẫn.

Chu Trừng đến cổng công viên đúng giờ, cậu thấy Nguyễn Khê chưa tới nhưng cũng không định gọi điện thoại giục cô. Cứ như vậy để xe ở cổng, chàng trai cao 1 mét 8 dắt chú chó săn lông vàng óng mượt rất nổi bật. Có không ít thanh niên nam nữ đến gần sờ nó.

Nguyễn Khê bắt đầu chạy chậm khi còn cách công viên hơn mười mét, cô kiểm soát tốc độ chạy cẩn thận để tạo cảm giác mình đang vội vàng, nhưng cũng không thể làm mái tóc dài được tạo hình tỉ mỉ bị gió thổi thành Mai Siêu Phong.

“Ngại quá, tớ đến muộn.” Nguyễn Khê thở gấp, hơi khom lưng đứng trước mặt Chu Trừng.

Chu Trừng vội vàng lấy một chai nước khoáng từ ba lô ra, đưa cho Nguyễn Khê: “Là do tớ đến sớm.”

Không biết có phải Chu Trừng có khí chất sẵn không, mà chỉ một câu nói và hành động này thôi đã khiến cho Nguyễn Khê cảm thấy ánh mắt cô thật tốt, chọn bạn trai cùng với ông xã tương lai phải chọn kỹ càng.

Chu đáo lại lịch sự.

Trước khi đến đây, Nguyễn Khê đã tìm hiểu một chút về chó săn lông vàng. Chơi với nó một lát xong, lúc này hai người một chó mới đi vào trong công viên.

Công viên Giang Tê là công viên được xây dựng sớm nhất trong thành phố, mặc dù hiện tại có nhiều công viên mới được xây thêm, công viên Giang Tê vẫn có lượng người nhiều nhất.

Nguyễn Khê cầm chai nước khoáng trên tay, dù sao cô cũng đã sống hai đời, tuy đời trước chỉ sống đến hai mươi mấy tuổi, nhưng vẫn có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn tay mơ Chu Trừng này. Cho nên lúc này phản ứng của cô rất bình tĩnh, còn Chu Trừng thì lại không khác gì người máy, Nguyễn Khê hỏi một câu, cậu ấy đáp một câu.

Nhưng thẳng nam đáng yêu này thật sự rất quan tâm đến cô. Thấy Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào người bán kẹo bông, cậu ấy không nói lời nào đưa dây xích cho Nguyễn Khê, rồi vội vàng chạy đến chỗ bán. Sau đó quay lại với một que kẹo bông trên tay, có lẽ là do xấu hổ nên ánh mặt cậu hơi lảng tránh: “Ông chủ nói là vị dâu tây, không biết cậu có thích không.”

Nguyễn Khê nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, thỏa mãn cười cong mắt: “Cảm ơn, tớ rất thích.”

Kiếp trước cô đã học rất nhiều thứ, ngay cả lúc ăn cơm cô cũng cân nhắc kỹ lưỡng đến hiểu rõ biểu cảm và hành động như nào để vừa đáng yêu vừa không mất đi sự tao nhã, lại vừa có thể bày tỏ sự yêu thích với đồ ăn ngon.

Chu Trừng nhìn chằm chằm vào cô, có hơi ngẩn ra. Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, chỉ là khoảng thời gian tiếp theo, cậu ấy không dám nhìn Nguyễn Khê nữa.

Công viên cũng có quán trà sữa, hai người đi dạo quanh hồ trung tâm được vài vòng đã thấy mệt, Chu Trừng chủ động ngỏ ý muốn vào quán trà sữa ngồi.

Sau khi gọi đồ uống, Chu Trừng lấy ví ra thanh toán, Nguyễn Khê do dự một lát nhưng cuối cùng cũng không tranh trả tiền hoặc là hành động kiên trì chia tiền.

Quán trà sữa được trang trí theo phong cách đáng yêu ấm áp, Chu Trừng cao to nên lúc này ngồi trên ghế sô pha trông có hơi chật chội. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

“Cậu đã nghĩ xem muốn học đại học nào chưa?” Bình thường hai người không tương tác nhiều, chỉ trò chuyện mấy câu rồi quay trở lại việc học.

Nguyễn Khê uống trà sữa trân châu, cảm thấy nó rất ngọt. Kiếp này cô kiểm soát lượng đường gắt gao một cách có chủ đích, số lần cô uống mấy loại trà sữa như này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí đồ uống có ga còn bị kéo vào sổ đen. Bình thường mẹ nấu chè đậu xanh cô cũng không hề thêm đường.

“Tớ thì là thành phố Bắc Kinh.” Nói đến đề tài này, Nguyễn Khê vô cùng tự tin. Cô không biết ánh mắt sáng ngời của cô lúc đó quyến rũ đến mức nào.

“Tuy nói như này có vẻ khoe khoang, nhưng ước mơ từ nhỏ đến lớn của tớ là được vào Thanh Đại.”

Nguyễn Khê luôn biết rằng khi nói chuyện với người khác, nội dung không nên xoay quanh bản thân mình, mà tốt hơn hết là phải để đối phương trở thành nhân vật chính của cuộc trò chuyện. Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu thì sao?”

Chu Trừng ngẩn ra, cúi đầu: “Bố tớ muốn cho tớ đi du học nước ngoài.”

Quả nhiên

Nhiệt độ trong mắt Nguyễn Khê bất giác lạnh đi.

Tay cô nắm lấy những miếng dán mà người khác dán ở trên bàn tranh dán tường bên cạnh.

Bề ngoài cô có vẻ hơi sững sờ, nhưng trong lòng vẫn như một cỗ máy chính xác, bình tĩnh lạnh lùng phân tích lợi và hại của tình huống trước mắt.

Du học nước ngoài ít nhất cũng phải mất vài năm. Nếu cậu ấy phủi mông đi du học, cô thật sự phải đánh cược mối quan hệ này vào mấy năm ở nước ngoài sao?

Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ, ngoài mặt đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Nếu Chu Trừng thật sự toàn tâm toàn ý với cô thì tốt. Nhưng trên thế giới này có tồn tại một người đàn ông xa cách người yêu lâu ngày mà không thay lòng sao?

Nguyễn Khê hoàn toàn không có hứng thú với chuyện một chân đạp hai thuyền, dù có khôn ngoan đến đâu thì cũng khó đảm bảo ngày nào đó sẽ không bị rơi xuống nước. Tốt nhất vẫn nên chung thủy ở trên một chiếc thuyền. Bởi vì có suy nghĩ như vậy nên cho dù tình cảm của cô với Chu Trừng nhiều hay ít, thì cô cũng tuyệt đối không sáng ba chiều bốn, trái ôm phải ấp. Cô hy vọng đối phương cũng như vậy.

Nghe Nguyễn Khê nói vậy, nhìn động tác nhỏ của cô, Chu Trừng không hề nghĩ ngợi liền nói: “Bố tớ nói, nếu tớ có thể thi được chín trăm tám lăm thì sẽ được ở lại trong nước.”

À.

Nguyễn Khê cảm thấy Chu Trừng nói lời này chẳng thà đừng có nói.

Thành tích của Chu Trừng khá ổn, nằm trong top mười của lớp mỗi lần kiểm tra là không thành vấn đề, nhưng mà tổng kết thì lại chỉ trong khoảng top một trăm. Dựa theo thành tích này của cậu ấy, miễn là phát huy bình thường lúc thi đại học thì sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng chín tám lăm, hai một một thì khó nói lắm.

Vừa dứt lời, hai người đều im lặng.

Chu Trừng chắp hai tay đặt trên bàn, làn da cậu ấy không quá trắng, ngón tay thon dài, mu bàn tay có một vết sẹo mờ, trông giống như dấu vết để lại sau khi bị phỏng.

Nguyễn Khê cảm thấy Chu Trừng này từ trong xương cốt đã có sự chân thành.

Nhưng chàng trai nào suy nghĩ chín chắn một chút thì không nên nói những điều như vậy khi sắp bước sang giai đoạn yêu đương.

Ở kiếp trước, một người bạn cô quen biết có một người bạn trai. Đối phương rõ ràng là sẽ đính hôn với người do gia đình sắp đặt sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta biết nhưng lại làm như không biết, vẽ nên bình yên giả tạo, yêu đương với con gái nhà người ta hơn một năm. Hai người còn đi thuê một căn hộ ngoài trường, đến tận lúc cô gái phải phá thai vì anh ta thì anh ta mới nói về hoàn cảnh tương lai của mình.

Dùng cách nói của tên cặn bã kia thì chính là, chuyện còn chưa xảy ra thì việc gì tôi phải nói cho cô, nếu phát sinh lo lắng vì chuyện không đâu thì thế chẳng phải đang tự gây khó chịu à?

Không có so sánh sẽ không có đau thương.

Lúc này Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn Chu Trừng, lại cảm khái một lần nữa, ánh mắt của cô vẫn rất tốt.

“Chúng ta cùng nhau cố gắng nha.” Một tay Nguyễn Khê chống cằm, mỉm cười nhìn Chu Trừng. Khi đối mặt với cậu ấy, cô luôn theo thói quen thể hiện mặt tốt nhất của mình.

Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật thú vị.

Lời này của cô còn tùy thuộc vào việc Chu Trừng lý giải thế nào.

Bạn học cổ vũ nhau là chuyện bình thường, phải cùng nhau cố gắng đúng không?

Chu Trừng vốn đang có chút nản lòng, nghe được lời này Nguyễn Khê, lập tức như được tiêm máu gà: “Ừm, cùng nhau cố gắng.”

Nói chung buổi hẹn hò này đã thành công tốt đẹp. Nguyễn Khê luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tuy nhà cô không có giờ cấm cửa nhưng mặt trời đã lặn, hai học sinh đã đi dạo trong công viên được mấy vòng, đâu thể nào đến khách sạn đối diện thuê phòng được đúng không. Hai người đều đã ăn tối, việc đi ăn đành phải gạch bỏ. Rạp chiếu phim gần đây nhất cũng phải cách mấy kilomet, hơn nữa hiện tại đang là kỳ nghỉ, cả thành phố chỉ mở từng ấy cái rạp chiếu phim. Bây giờ đến mua vé cũng không được, đến rồi chỉ có thể về tay không.

Còn phố thương mại có thể đi dạo được, nhưng dắt theo con chó săn lông vàng, lại đi xe đạp, thật sự rất bất tiện.

Đến tận lúc Nguyễn Khê lên xe buýt, Chu Trừng mới phát hiện, thành do lông vàng, bại cũng do lông vàng.

Nếu không dắt theo chú chó này, cậu ấy có thể lái xe đưa cô về.

Nguyễn Khê cảm thấy mình không hiểu quá rõ Chu Trừng. Nhưng chỉ vì tương lai sẽ phải đối mặt với vấn đề yêu xa mà từ bỏ đối tượng để ý suốt hai năm thì qua loa quá rồi. Vẫn nên tiếp tục quan sát, nếu Chu Trừng là một chàng trai tốt, chung tình hàng thật giá thật thì cô sẵn sàng chờ cậu ấy mấy năm cậu ấy ở nước ngoài.

Cô ngâm nga một bài hát, bước nhẹ nhàng lên lầu.

Khu vực này có an ninh khá tốt nhưng thiết bị không theo kịp, đèn cảm ứng ở cầu thang hỏng được nửa tháng rồi vẫn chưa có người đến sửa. Trong khu dân cư nhỏ này không có bất động sản chung, mấy ông bà lão có thể vui mừng vì không phải nộp phí dịch vụ quản lý nhà đất, nhưng không có bất động sản đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều thứ bất tiện.

Rác có thể xử lý riêng, nhưng đèn hỏng thì phải làm sao? Thường thì không ai muốn tự đi sửa.

Bây giờ mới qua nửa tháng, hàng xóm vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm, dựa theo kinh nghiệm của Nguyễn Khê, khoảng một hai tháng nữa là cái đèn này không thể sửa được nữa.

Nguyễn Khê vừa đến lầu bốn, còn chưa kịp lấy chìa khóa trong túi ra, bỗng nghe thấy một giọng nam khàn khàn: “Cậu về rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Sửa một số giả thuyết không hợp lý.

Tuy tốt nghiệp chưa được mấy năm, ha ha ha nhưng cảm giác đọc bài cấp ba giống như chuyện của kiếp trước vậy 23333


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play