“Tìm một cơ hội, nhất định phải tiến vào rừng sâu núi thẳm một lần nữa, nếu có thể gặp phải một vài hung thú để tôi luyện đao pháp vậy thì càng tốt…”
Trong đầu Lâm Diệp nảy ra một suy nghĩ.
Thực chiến không chỉ có thể rèn luyện võ kỹ, cũng có thể rèn luyện nghị lực, lòng dũng cảm và kinh nghiệm của một người, một tu giả không hiểu chiến đấu nhất định không thể tu hành xa hơn.
Trải qua nỗ lực bảy ngày, toàn bộ thực linh cốc thôn Phi Vân được thu gặt xong, thống kê một chút đoán chừng có hơn sáu ngàn cân.
Mặc dù thiếu một chút ít so với với những năm qua nhưng các thôn dân cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Bọn họ cũng đều biết sau trải qua nạn sâu bệnh đó còn có thể thu được nhiều linh cốc như vậy tuyệt đối đáng được ăn mừng.
Vì Lâm Diệp thanh trừ sâu bệnh có công, mỗi nhà mỗi hộ trong thu phân phát linh cốc thu được cho Lâm Diệp không ít, con số lên tới gần trăm cân.
Ngày bình thường, những linh cốc thu được này phải đem làm hàng hóa, áp tỉa đến bộ lạc Thanh Dương ngoài ngàn dặm đổi vật dụng phục vụ cuộc sống.
Có điều lần này đã không còn ai dự định làm thế, nguyên nhân bây giờ các thôn dân cũng đều hiểu, mặc dù có hơi lo Lâm Diệp có thể làm được hay không, nhưng đây là quyến định của trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, bọn họ cũng không phản đối.
Thời gian yên bình kéo dài, trong lúc vô tình đã gần một tháng trôi qua kể từ lúc giết chết hai người Lỗ Đình.
Lâm Diệp ngoại trừ dạy những đứa trẻ trông thôn kia tập võ thì đều dùng thời gian vào việc tu luyện.
Trải qua khoảng thời gian tôi luyện này, tu vi tầng thứ ba “khai phủ” Chân Vũ Tam Trọng kia của Lâm Diệp đã vô cùng hùng hậu, sức chiến đấu cũng lớn mạnh gấp đôi ngày xưa.
Lúc này khiến hắn lần nữa chạm tới Tiền Kỳ, một đao có thể thoải mái giết chết đối phương.
Tu luyện “Tiểu Minh thần thuật” cũng hiệu quả rõ rệt, khiến thần hồn Lâm Diệp càng lớn mạnh và cô đọng, chỉ thiếu một bước là có thể thắp sáng một ngôi sao trong thức hải.
Có điều dù vậy, thần hồn lớn mạnh cũng mang cho Lâm Diệp chỗ tốt cực lớn, ít nhất mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba tiếng, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất cứ khó chịu và mệt mỏi nào, trong lúc vô hình tiết kiệm rất nhiều thời gian cho Lâm Diệp.
Hơn nữa linh hồn lớn mạnh khiến hắn tôi luyện và lĩnh hội “bí quyết Lục Tự Đao” cũng trở nên dễ dàng hơn, loại biến hóa này ngược lại có phần khiến Lâm Diệp vui vẻ, càng nhận thức được chỗ bất thường của Tiểu Minh Thần Thuật.
Ngoại trừ rèn luyện tu vi, tôi luyện võ đạo, Lâm Diệp cũng không từ bỏ tu luyện Linh Văn Chi Đạo, mỗi ngày tất nhiên sẽ rút ra thời gian nhất định để rèn luyện tốc độ, bút lực và kỹ xảo khắc dấu linh văn.
Tiếc nuối duy nhất là sau khi cây bút khắc màu xám tro và cuốn sách cũ cùng biến mất ở đó, Lâm Diệp bây giờ vẫn còn thiếu một cây bút khắc tiện tay.
Nếu không dựa vào một ít linh tài bây giờ hắn sưu tập được ngược lại có thể dung luyện một ít mực thiêng, khắc ấn được một ít đồ án linh văn chân chính ra.
Không thể chính thức khắc ấn đồ án linh văn có nghĩa không thể thật sự cảm nhận được trình độ khắc ấn linh văn của mình bây giờ, cũng không biết giữa bản thân và linh văn sư còn thiếu bao nhiêu khoảng cách.
Có điều Lâm Diệp không vội, tu luyện Linh Văn Chi Đạo không phải công sức trong một sớm một chiều, dựa vào sự luyện tập, lĩnh hội và tiến bộ góp nhặt từng ngày, tuyệt đối không có bất cứ đường tắt nào.
Tất nhiên bất kẻ là tu vi, võ đạo, linh văn nhất đạo, còn có tu luyện linh hồn… Tất cả đều đang tiến bộ theo mặt tốt đã khiến Lâm Diệp hài lòng lắm rồi.
Chỉ là theo thời gian trôi đi, đám thôn dân thôn Phi Vẫn cũng không nhẹ nhàng như Lâm Diệp đây, bọn họ đều hiểu, thời gian từng ngày trôi qua, khoảng cách đám người Liên Như Phong trở về ngày càng gần, nói không chừng có một ngày sẽ xuất hiện trong thôn Phi Vân.
Điều này làm cho tâm trạng đám thôn dân cũng trở nên căng thẳng và ngột ngạt, tuy không phải tình cảnh bi thảm gì, nhưng cũng không dễ dàng như xưa.
Đối với việc này, Lâm Diệp cũng bất lực không thể thay đổi, điều nên tới thì sẽ tới, thật sự nên suy nghĩ phải đối phó chuyện này thế nào mới là việc quan trọng.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Lâm Diệp rửa mặt, hắn vác một chiếc cung lớn bằng xương trắng và một túi mũi tên, eo đeo Phá Tiêu Đao rồi trực tiếp rời khỏi bước ra ngoài thôn.
Ở đây gần một tháng, máu thịt báo tuyết đốm và thằn lằn vảy Độc giác đã sớm bị ăn sạch, chỉ dựa vào linh cốc bổ sung vốn khó mà no bụng.
Cho nên bất kể là nhét đầy bụng cho bản thân hay là cần cho tu hành sau này, Lâm Diệp đã quyết định lại tiến vào rừng sâu núi thẳm lần nữa.
Lần này Lâm Diệp một mình lên đường, cũng không mang theo đám thợ săn mấy người Chu Trung.
Làm như thế cũng là suy xét đến sự an toàn, lần trước lúc bọn họ bước vào rừng sâu núi thẳm, nếu không phải Lâm Diệp nhạy bén, chỉ sợ sẽ đụng phải con “dung nham cự lang” chưa từng gặp, vậy hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Chỉ là Lâm Diệp cũng không biết con “dung nham cự lang” bị hắn xem là uy hiếp khủng bố kia đã sớm bị một tiểu cô nương thần bí giết chết…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT