Đang giữa buổi trưa, đúng lúc mặt trời chói chang nhất, nhưng nghe xong lời của Tiêu Thiên Nhậm và Lâm Diệp khiến cho cả người Chu Trung phát lạnh, trong lòng hoảng sợ.

Sao hắn lại nghe không hiểu, Tâm Tầm đã có ý sát hại động tay động chân với Lỗ Đình và Tiền Cơ.

Tuy rằng đám hộ vệ Liên Như Phong, Lỗ Đình, Tiền Cơ thông đồng làm càng, tùy ý cướp đoạt tài sản của người trong thôn, sớm đã khiến cho tiếng oán than kêu đầy.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là người cùng một thôn, quan trọng nhất là cuộc sống về sau thôn dân bọn họ còn cần phải dựa vào Liên Như Phong bọn họ đi đến bộ lạc Thanh Dương để đổi vật tư. Nếu như giết bọn họ thì sau này ai đi đổi vật tư cho thôn Phi Vân.

Nhưng Chu Trung cũng hiểu rõ, đám người Liên Như Phong càng ngày càng thay đổi hung hăng càn quấy hơn trước, đã không còn đặt thôn dân bọn họ vào trong mắt nữa, nếu mặc kệ bọn chúng tiếp tục như vậy thì hậu quả không ai có thể gánh nổi.

Càng nghĩ càng không biết nên nói gì, cuối cùng Chu Trung thở dài, nếu thôn trưởng đã quyết định như vậy, chắc chắn có lý lẽ riêng.

Mấy người nói chuyện với nhau một hồi, sau đó Tiêu Thiên Nhậm vội vàng rời đi.

Chu Trung cũng không ở lại quá lâu, phân chia chiến lợi phẩm trên mặt đất cùng với Lâm Diệp, sau đó tìm một vài thôn dân cường tráng cùng nhau phân phát cho các hộ gia đình trong thôn.

Đương nhiên Lỗ Đình và Tiền Cơ không có phần, đối với việc này cũng không có ai phản đối, dù sao hành động vừa nãy của hai người này quá phận quá đáng, mọi người đều thấy được.

...

Ở giữa sân vườn, Lâm Diệp bắt một cái nồi sắt, bên dưới lửa cháy đùng đùng, máu báo tuyết đốm trong nồi sôi lên ùng ục, hơi nước bốc lên đỏ sậm một mảng.

Lâm Diệp đứng ở bên cạnh, nhanh chóng bỏ từng cây linh tài vào trong đó: Ngưng Huyết Thảo, Bồ Linh Hoa, Chu Tử Quả,...

Mỗi một loại linh tài đều là linh dược có tác dụng rèn luyện gân cốt, máu thịt, phối hợp luyện chế cùng với máu báo tuyết đốm có thể phát huy ra dược lực tốt nhất.

Đây là phương pháp dung luyện linh tài.

Bản thân là một gã Linh văn sư thì phải có năng lực phân biệt linh tài và luyện chế linh mực.

Từ nhỏ Lâm Diệp đi theo Lộc tiên sinh học tập, đã sớm thuộc làu dược tính của các loại linh tài, nhắm mắt cũng có thể viết ra, khắc sâu trong lòng. Nhưng lần này hắn không luyện linh mực mà đang dung luyện linh tài để dùng cho tu luyện.

Ước chừng một lúc lâu sau.

Các loại linh tài bên trong nồi sắt đã dung hợp cùng với máu báo tuyết đốm, hóa thành một nồi chất lỏng sền sệt màu đỏ đậm.

Đây là một loại dược thang có tên là Linh Tôi Tương.

Lâm Diệp tìm một túi nước, cẩn thận rót hết một nồi Linh Tôi Tương bỏ vào, làm xong mới cười cười như trút được gánh nặng.

Linh Tôi Tương là đồ tốt, có thể dùng để rèn luyện khí huyết, lớn mạnh gân cốt, đối với việc rèn luyện khí lực có tác dụng cực lớn.

Ục ục ục...

Lâm Diệp tìm một cái bát, đổ đầy Linh Tôi Tương thơm ngát đặc sệt vào, một ngụm nuốt hết. Hắn chỉ cảm thấy một dòng lũ nóng hổi hầm hập lan tràn toàn thân.

Không bỏ lỡ, Lâm Diệp nhanh chóng đứng dậy thi triển Hành Quân Quyền trong sân, quyền phong soàn soạt, động tác toàn thân mạnh mẽ mau lẹ.

Chỉ thấy hắn không ngừng di chuyển bên trong sân vườn, cuốn lên từng đợt bụi mù, trong không khí phát ra tiếng nổ vang nặng nề.

Rất nhanh, khí huyết quanh thân Lâm Diệp bốc hơi, trên đỉnh đầu có khói trắng bay ra, quanh thân như một lò nung đang thiêu đốt bừng bừng, hắn cảm thấy làn da, gân cốt toàn thân giống như có năng lượng vô tận, không thấy mệt mỏi.

Sau một nén nhang.

Xương sống lưng Lâm Diệp uốn lượn như rồng, vặn một cái bật lên, mạnh mẽ bước lên phía trước, quyền phong như biển gầm sóng dữ, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Rầm!

Một khối đá to dựng ở giữa sân bị một quyền này đánh thủng một lỗ, mảnh vụn bắn ra tung tóe như mưa, phát ra thanh âm phù phù phù tràn ngập lực lượng.

Chiêu thứ bảy của Hành Quân Quyền - Nộ Hải Tồi Sơn.

Nếu như trước kia bởi vì thương tổn trên Tâm Mạch Tứ Huyệt khiến cho Lâm Diệp không thể thi triển ra uy lực của chiêu này.

Nhưng bây giờ, Lâm Diệp không những có thể thi triển ra được mà sau khi thi triển xong thần thái ung dung, hơi thở đều đều, không hề có vẻ cố hết sức.

Nguyên nhân ở chỗ Tâm Mạch Tứ Huyệt của hắn gặp họa hóa phúc, từ bị thương chuyển thành bốn vòng xoáy linh lực, khiến cho hắn thi triển quyền pháp không bị ngưng trệ một tí nào, hơn nữa phẩm chất linh lực cũng được đề cao.

Còn về một nguyên nhân khác thì do cơ thể của Lâm Diệp đang tiến hành lột xác, trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước kia. Hơn nữa hắn còn vừa uống xong một bát Linh Tôi Tương, dược lực đã bắt đầu ngấm vào rèn luyện toàn thân. Cho nên uy lực một chiêu Nộ Hải Tồi Sơn ban nãy được phát huy hoàn toàn.

Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, xảy ra nhiều biến hóa như thế khiến cho trong lòng Lâm Diệp cũng vui vẻ cực kì.

Hắn không do dự, thân thể chợt lóe một cái, quyền thế biến đổi, đôi mắt như điện, trong phút chốc giống như một vị tướng quân chinh chiến xa trường, bễ nghễ thiên hạ.

Ầm!

Quyền kình như rồng, một quyền này đánh vào hư không, khí thế bàng bạc, tràn ngập một loại lực lượng xơ xác tiêu điều. Có thể nhìn thấy không khí bị đâm xuyên hóa thành từng gợn sóng khuếch tán theo bốn phương tám hướng.

Chiêu thứ tám của Hành Quân Quyền - Huyết Chiến Thập Phương.

Lâm Diệp đứng lại tại chỗ, cảm nhận lực lượng ẩn chứa trong một quyền này, tuy rằng hắn đang thở dốc nhưng trong mắt lại sáng ngời một mảnh.

Đến tận lúc này hắn đã có thể thi triển ra toàn bộ tám chiêu thức của Hành Quân Quyền.

Lâm Diệp hít sâu một hơi, ánh mắt nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Kể từ bây giờ gặp lại Lỗ Đình lần nữa, ta có thể dùng một quyền đánh chết hắn."

Đây là một loại tự tin tuyệt đối. Phải biết tu vi Lâm Diệp đã dừng ở Chân Võ nhị trọng cảnh tầng thứ Nội Tráng năm thứ hai, khiến cho linh lực trong có thể hắn được tích lũy vô cùng vững chắc hùng hậu, hơn nữa hiện giờ được bốn vòng xoáy linh lực tiếp tục rèn luyện, phẩm chất linh lực của hắn đâu chỉ tăng lên một cấp bập. Linh lực tăng lên kéo theo sức chiến đấu cũng trở mình tăng lên.

Dưới trạng thái như này còn không thể thoải mái đánh bại Lỗ Đình, vậy đúng là chuyện cười lớn!

"Tiền Cơ."

Lâm Diệp nhớ đến nam nhân âm lệ sắc bén còn lại, trong mắt hiện ra một vòng lãnh lẽo, đó là một vị cường giả Chân Võ tam trọng cảnh. Nếu chiến đấu cùng hắn, Lâm Diệp cũng không dám coi thường.

...

Ban đêm.

Lâm Diệp ăn hết một nồi thịt báo tuyết đốm phối hợp thêm cả cơm nấu từ linh cốc lấp đầy bụng, không lãng phí thời gian tiếp tục trở về trong phòng tu luyện.

Hắn biết rõ, từ hôm nay trở đi, Lỗ Đình và Tiền Cơ sẽ coi mình là cái đinh trong mắt cái gai trong bị, kể cả mình không đi giết bọn chúng, thì bọn chúng cũng không buông tha cho mình

Ngồi yên chờ chết không phải phong cách của Lâm Diệp. Nếu đã quyết tâm diệt trừ hai mỗi họa này, hắn cũng không dám lười biếng.

Kỹ năng chiến đấu Lâm Diệp nắm giữ rất ít, tất cả toàn là những thứ trước đây Lộc tiên sinh truyền thụ cho, một bộ Hành Quân Quyền, một bộ Lục Tự Đao Quyết.

Hành Quân Quyền là quyền pháp trụ cột lưu truyền rộng rãi ở trong vương quốc Tử Diệu, hiện giờ Lâm Diệp đã thành thạo nắm giữ.

Còn Lục Tự Đao Quyết lại là một bộ đao pháp, chia làm 6 chiêu thức: Phách, Triền, Toàn, Chấn, Thứ, Bác, mỗi một chiêu thức đều vô cùng ảo diệu.

Năm đó lúc Lộc tiên sinh truyền thụ bộ đao pháp này với mục đích tăng tốc độ giải phẫu linh tài của Lâm Diệp, cũng không nói bộ đao pháp này có lai lịch gì. Dù sao muốn giải phẫu một vài loại linh tài phức tạp cũng cần có đao công siêu tuyệt phối hợp với.

Nhưng từ sau khi Lâm Diệp tu luyện đã phát hiện, bộ đao pháp này nào dùng để phân tích linh tài, rõ ràng chính là công pháp có lực sát thương rất tàn nhẫn.

Giống như từ Phách bên trong Lục Tự Đao Quyết, chỉ vỏn vẹn một động tác chém, đã chia thành mười bảy loại trong đó có: Chém mạnh, chém nghiêng, chém thẳng, chém liền, chém lõm,...mỗi một động tác đều nhằm vào điểm yếu của kẻ địch, tinh chuẩn tàn nhẫn.

Lấy bản lĩnh hiện giờ của Lâm Diệp tuy có thể thành thạo thi triển Lục Tự Đao Quyết, nhưng ảo diệu tinh túy trong mỗi chiêu thức hắn còn chưa hoàn toàn hiểu hết, chỉ có thể được tính mới bắt đầu nhập môn.

Nhưng mà dù vậy, uy lực của bộ Đao Quyết này không thể khinh thường.

Giống như hôm trước ở luyện trường võ, Lâm Diệp dùng một đao đánh bại Lỗ Đình đúng là chém mạnh trong từ Phách. Bổ một nhát đã chặt đứt trường tiên của đối phương, uy lực mạnh thế nào có thể thấy được.

Từ rất sớm Lâm Diệp đã nghi ngờ bộ "Lục Tự Đao Quyết" này có lai lịch không đơn giản, chắc chắn không phải loại công pháp tầm thường, đáng tiếc Lộc tiên sinh chưa bao giờ giải thích những thứ này.

Nói ngắn gọn, Hành Quân Quyền và Lục Tự Đao Quyết là hai bộ công pháp chiến đấu duy nhất mà Lâm Diệp có hiện giờ, những đã đủ để đối phó những đối thủ tầm thường.

Kỳ thật Lâm Diệp quan tâm đến nhất vẫn là tu vi, tu vi mới là gốc rễ quyết định sức chiến đấu. Ví dụ đơn giản, một đứa trẻ cho dù tu luyện thành thục Hành Quân Quyền nhưng không có tu vi thì chỉ có thể coi là động tác đẹp mắt, không hề có uy lực gì.

Nhưng nếu một đứa trẻ đó có tu vi làm nền tảng, sức chiến đầu sẽ bùng phát ra rõ rệt.

Rào rào.

Linh lực như suối không ngừng tuần hoàn vòng qua vòng lại trong cơ thể Lâm Diệp, tinh thần Lâm Diệp yên tĩnh không hề giao động như giếng cổ ngàn năm.

Nhờ có máu thịt của báo tuyết đốm cùng linh lực ẩn chứa bên trong linh cốc củng cố tu vi, làm cho linh lực bên trong cơ thể Lâm Diệp sau khi vận chuyển được mười tám vòng, vốn linh lực bị cô động chỉ còn một nửa lại, một lần nữa bắt đầu tràn đầy đạt đến cực hạn.

Thậm chí Lâm Diệp cũng đã cảm nhận được dấu hiệu thăng cấp.

Điều này lại càng thêm chứng minh, từ sau khi chiếm được Thông Thiên Bí Cảnh, hắn đã thoát khỏi chuyện xui xẻo không thể tu luyện, mở ra con đường tu hành hoàn toàn mới.

"Trong vòng bảy ngày, tu vi của ta chắc chắn sẽ đột phá."

Trong phòng ốc tối đen, đôi mắt Lâm Diệp sáng ngời, lộ ra vẻ tự tin. Nếu có thể đột phá trong khoảng thời gian này, như vậy đối mặt với Tiền Cơ cũng không có gì lo lắng.

Đêm này, sau khi vận chuyển xong linh lực trong cơ thể, Lâm Diệp tiếp tục luyện Tiểu Minh Thần Thuật, giống quan tưởng tinh tuân chi, cô động thần hồn.

Đến tận lúc trời bắt đầu sáng, cho dù trải qua một đêm không ngủ mà tinh thần Lâm Diệp vẫn đầy sức sống, không có một chút mệt mỏi, ngược lại sáu giác quan: tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý thức càng trở nên nhạy bén hơn.

Tiếng gió thổi rơi chiếc lá bên ngoài cửa sổ, tiếng giun bò trong đất, tiếng sàn sạt của giọt sương lăn trên lá, tiếng cánh bướm đập nhẹ bay vòng, tiếng không khí vận chuyển… Đủ loại tiếng vang như âm thanh của đất trời tạo lên nên một hình ảnh thế giới tràn ngập sức sống.

Loại lục thức phân biệt âm thanh như thế này khiến cho Lâm Diệp có cảm giác như đang thử dòm ngó thiên địa mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Đây cũng là hiệu quả của việc tu luyện Tiểu Minh Thần Thuật khiến cho linh hồn trở lên mạnh mẽ.

Linh hồn.

Đây chính là một bảo tàng tu hành, liên quan đến ngộ tính và tuệ căn của mỗi người, huyền bí sâu xa, không thể diễn đạt bằng lời. Cho dù cường giả Động Thiên cảnh cũng chỉ có thể lần mò và nhận thức.

Mà Lâm Diệp vừa mới ở Chân Võ nhị trọng cảnh đã bắt đầu tu luyện, mới bắt đầu tiếp xúc tuyệt diệu linh hồn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play