Nguyên nhân ở ngay chỗ này, khi tu hành vượt qua các cảnh giới Chân Võ cảnh, Linh Cương cảnh, Linh Hải Cảnh, chờ đến khi muốn đột phá Động Thiên cảnh thì phải tu luyện linh hồn, dùng để ngưng tụ Bản Mệnh Ý Chí.

Chỉ có người ngưng tụ được Bản Mệnh Ý Chí, nắm giữ được lực lượng linh hồn mới có thể coi là một vị cường giả Động Thiên cảnh chân chính.

Khi đó, chỉ cần dựa vào lực lượng Bản Mệnh Ý Chí cũng có thể áp chế những người tu vi thấp hơn sợ mất mật, quỳ xuống đất không đứng nổi lên.

Nhưng Động Thiên cảnh quá mức xa vời, trong thế gian may ra ngàn người mới có một người đặt chân được đến cảnh giới này.

Như ở vương quốc Tử Diệu, chỉ cần có được thực lực Động Thiên cảnh đã có thể đứng ở hàng ngũ tu hành võ đạo cao cấp nhất.

Vậy nên có thế tưởng tượng được, việc nắm giữ một bộ Linh Hồn Bí Pháp quan trọng thế nào, liên quan trực tiếp đến việc sau này có thể tấn cấp Động Thiên cảnh hay không.

Mà bộ Tiểu Minh Thần Thuật Lâm Diệp thu được vừa lúc cũng là một bộ Linh Hồn Bí Pháp! Hiển nhiên xứng với đánh giá pháp môn có một không hai.

Thậm chí còn có thể nói, trong vạn người người tu hành ở Chân Võ cảnh không có lấy một người có thể tìm hiểu và tu luyện Linh Hồn Bí Pháp, cũng không khoa trương tí nào.

Từ nhỏ Lâm Diệp đã đi theo bên người Lộc tiên sinh nên cũng biết giá trị của Linh Hồn Bí Pháp như thế nào, thậm chí hắn còn rõ ràng hơn so với người khác. Mọi người đừng quên, Lâm Diệp còn có một thân phận khác là Linh Văn học đồ.

Để khắc dấu linh văn thì cần có một linh hồn mạnh mẽ, nếu không hoàn toàn không thể điều khiển tinh chuẩn phối hợp giữa linh lực, linh mực, bút khắc và vật dẫn.

Theo như Lâm Diệp biết, Linh Văn sư càng cường đại thì lực lượng linh hồn cũng càng mạnh mẽ, điều đó là hiểu nhiên không thể nghi ngờ.

Không có quá nhiều kích động hay cảm khái nữa, Lâm Diệp bắt đầu tìm hiểu tầng cảnh giới thứ nhất của Tiểu Minh Thần Thuật có tên "Tinh Tuần".

Tinh Tuần, ý nghĩa giống như tên của nó chỉ sự tuần hoàn của tinh thần.

Người tu luyện sẽ lấy ý niệm của mình làm gốc, quan tưởng rút lấy những điều kì diệu từ vòng tuần hoàn của các hành tinh trong không gian vũ trụ mênh mông, lấy quỹ đạo của các hành tinh làm đường lối, để dẫn ánh sáng chiếu tới rèn luyện thần hồn.

Chờ khi tu luyện đến cảnh giới viên mãn ý niệm trong đầu khẽ động, biển ý thức có thể biến hóa thành biển sao trời, ánh sáng chiếu rọi, để cho linh hồn rong chơi trong đó không bị tà niệm xâm lấn, tạp niệm nhiễm bẩn, cuối cùng hình thành gốc rễ linh hồn.

Nhưng với Lâm Diệp vừa mới bắt đầu tu luyện, còn lâu mới có thể đạt được đến cảnh giới kia.

Đừng nhìn bộ Tiểu Minh Thần Thuật này chỉ có ba đại cảnh giới Tinh Tuần, Nguyệt Biến, Thiên Diệu mà coi thường. Chỉ bằng việc nó có liên quan đến việc tu luyện linh hồn, thì mỗi cảnh giới cũng đã đủ thần kì bí ẩn, huyền diệu vô cùng, không phải một sớm một chiều có thể tu luyện xong.

Nương theo Lâm Diệp bắt đầu lĩnh ngộ phương thức vận chuyển của Tinh Tuần, biển ý thức của hắn rất nhanh biến thành một vùng trời đêm, là loại đêm tối sâu thẳm trống trải, xa không thể chạm. Mà những ngôi sao trong nền trời đó thì ảm đạm không có ánh sáng, mơ hồ không thấy rõ.

Đây là "Tượng" trong Tinh Tuần, việc của Lâm Diệp là dùng bản ngã quan sát Tượng này, sau đó tiếp tục thăm dò tìm hiểu.

Đâu mới gọi là quan tưởng.

Quan tưởng giống như gương soi, chiếu rọi lại bản ngã của con người, đây là con đường duy nhất để tu luyện linh hồn bí pháp trên thế gian, chẳng qua mỗi loại bí pháp có một phương thức vận chuyển bất đồng mà thôi.

Ví như Lâm Diệp lúc này, hắn đang ở trong biển ý thức của mình quan tưởng Tượng trong Tinh Tuần, khi hắn có thể dùng linh hồn ý thức của mình thắp sáng tất cả sao trời bên trong biển ý thức, dẫn ánh sáng chiếu rọi khắp nơi thì có thể tự xưng là Tinh Tuần viên mãn.

Bóng đêm an tĩnh, ngoài cửa sổ trăng treo cao trên nền trời chiếu xuống, núi non xa xa trùng điệp chìm đắm trong ánh sáng kì ảo, ngoài vườn chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran, vô cùng tịch mịch.

Trong phòng, Lâm Diệp ngồi khoanh chân, yên lặng quan tưởng, trên gương mặt non nớt thanh tú của hắn hiện nên vẻ xuất trần.

Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh kết thúc một đêm, tia nắng ban mai rọi xuống, xua tan bóng đêm như mực, soi sáng cho thế gian.

Ngoài cửa sổ chim chóc hót vang báo hiệu một ngày mới đến. Lâm Diệp tỉnh lại từ trong nhập định, hắn bước xuống giường, chỉ cảm thấy thần thái sáng lắng, khí huyết thông suốt, thoải mái không nói lên lời.

Trải qua một đêm tu luyện, tuy rằng còn chưa thể thắp sáng được một ngôi sao nào trong biển ý thức, nhưng Lâm Diệp đã cảm nhận được tinh thần mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, tai mắt cũng trở nên nhạy bén hơn. Thậm chí Lâm Diệp có thể nghe được thanh âm rất nhỏ của giọt sương đọng trên phiến lá rơi xuống nền đất vỡ tan bên ngoài gian phòng.

Đây là dấu hiệu của việc biển ý thức mạnh mẽ hơn. Chính Lâm Diệp cũng không nghĩ đến, chỉ tu luyện một đêm mà đã có thể thấy được hiệu quả rõ rệt như thế này, qua đó có thể thấy được pháp môn Tiểu Minh Thần Thuật này bất phàm.

Đẩy cửa bước ra ngoài sân, Lâm Diệp vươn mình, bắt đầu diễn luyện Hành Quân Quyền. Đợi cho đến khi khí huyết toàn thân sôi lên, cả người đổ đầy mồ hôi, hắn mới dừng lại. Sau đó dùng nước giếng lạnh lẽo tắm rửa một lần, Lâm Diệp cảm thấy từ trong ra ngoài, từ thân thể cho đến linh hồn mình đều tràn đầy sức sống, phảng phất có lực lượng vô tận dùng mãi không hết.

Nhưng rất nhanh, một cảm giác đói khát trỗi dậy trong dạ dày Lâm Diệp, hắn cười khổ. Việc thân thể và linh hồn trở lên mạnh mẽ hơn đáng giá vui mừng, nhưng cũng vì thế mà khiến cho nhu cầu ăn uống của hắn tăng lên dữ dội. Quả nhiên trên đời này không có chuyện gì hoàn mỹ mười phần cả.

Điều này cũng khiến cho Lâm Diệp càng kiên định hơn quyết tâm của mình, phải tìm thời gian vào rừng săn một chuyến. Nếu không chỉ dựa vào lương thực được thôn dân tiếp tế thì không thể lấp đầy bụng được.

Ăn cơm xong, Lâm Diệp đi ra ngoài đến nhà thôn dân Chu Trung. Dựa theo kế hoạch định sẵn từ trước thì hôm nay Lâm Diệp giúp loại bỏ sâu bệnh trên ruộng đất của gia đình Chu Trung.

Nhưng khi Lâm Diệp vừa đến trước nhà Chu Trung, thì thấy trên lưng Chu Trung đeo trường cung và đại đao đang chuẩn bị ra khỏi cửa.

"Chu Trung đại ca, huynh muốn đi đâu?"

Lâm Diệp hỏi.

"Ta chuẩn bị lên núi hái một ít cây thuốc bổ máu, nhân tiện săn vài con thú luôn." Chu Trung nghe thấy có người hỏi thuận miệng đáp lại một câu.

Chợt hắn nhận ra người đứng ngoài cửa là Lâm Diệp thì vỗ trán kêu lên: "Chết thật, sao ta quên mất hôm nay phải đi trừ sâu bệnh cùng Lâm Diệp tiểu ca chứ?"

Săn thú?

Chuyện trên đời này đúng là trùng hợp thật.

Khóe môi Lâm Diệp hiện nên ý cười nhợt nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play