Khi dân làng chứng kiến bộ dạng ngấu nghiến ăn miếng thịt như một con ma đói của Lâm Diệp, họ không nhịn được cười, trong lòng càng thêm nghi hoặc: "tên tiểu tử này không phải là một kẻ ăn mày đang đi lừa đảo kiếm miếng ăn đó chứ?"
Ngay cả Thiết Sơn cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên, nếu tên Lâm Diệp thực sự là một kẻ nói dối gạt người, thì Thiết Sơn sẽ rất xấu hổ, không những vậy, Thiết Sơn còn có thể bị vạ lây vì đã đưa tên nhóc này đến trước mặt thôn làng.
Lúc ấy, chỉ duy nhất một mình trưởng thôn nhìn Lâm Diệp đầy hứng thú, trong mắt có chút biến sắc, tên nhóc này hoặc là nói dối không sợ chết, hoặc là thực sự có bản lĩnh.
Bất kể là cái nào, nhưng có thể hành sự một cách bình tĩnh, điềm đạm như vậy, âu cũng đã là một điểm tốt đáng được ghi nhận rồi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Diệp đã ăn sạch một miếng thịt dã thú, sau đó một hơi uống sạch bầu nước mà Thiên Sơn chuẩn bị. Bây giờ bụng hắn no đến mức không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.
"Tiểu huynh đệ, có phải đã đến lúc bắt đầu rồi đúng không?" - Thiết Sơn không đợi được nữa, giục nói.
"Đợi đã, chưa phải lúc" - Lâm Diệp nhìn lên trời, thản nhiên đáp.
Thời gian cứ thế từng khắc từng khắc trôi qua. Màn đêm cũng đã bắt đầu bao trùm cả bầu trời.
Trong lúc mọi người đang dần mất hết kiên nhẫn. Lâm Diệp, người đã im lặng suốt cả buổi, cuối cùng hắn cũng bắt đầu động đậy. Hắn mở hộp gỗ cũ kỹ đang đặt dưới chân, bằng một cách thành thục, Lâm Diệp khéo léo rút ra một thanh đoản đao màu xanh biếc, dài hai thước ba, rộng ba lóng tay. Sau đó nhấc chân đi thẳng vào trong mảnh ruộng.
Lúc này, ánh mắt trưởng thôn chợt híp lại, ông ta mơ hồ nhìn Lâm Diệp. Dường như trên người Lâm Diệp toát lên một phong thái phi phàm làm cho ông ấy có cảm giác rất quen thuộc: thận trọng, điềm tĩnh, tập trung, toát lên một khí chất bất phàm. Điều này đã làm sống dậy những hồi ức dường như đã bị lãng quên, tất cả chợt ùa về trong tâm trí của ông lão.
Trưởng thôn hành động một cách dứt khoát, xua tay trấn an những người dân làng xung quanh đang tụ vào bàn tán không thôi: " Các vị, đừng làm ồn nữa, hãy yên lặng chờ đợi!"
Những lời của trưởng thôn vô hình trung có uy lực nghiêm nghị khó tả.
Ngay lập tức, toàn bộ âm thanh ồn ào đều biến mất, khung cảnh im lặng đến nỗi một ngọn gió thổi qua cũng có thể nghe rõ. Mọi ánh mắt của dân làng đều đổ dồn về phía Lâm Diệp đang ở đằng xa, vẻ nghi hoặc vẫn hiện rõ trên mỗi gương mặt.
Mặc dù họ không thể nói chuyện, nhưng một số dân làng đã nháy mắt với nhau và lặng lẽ rời khỏi đám đông. Sau đó chia nhau ra canh giữ xung quanh ruộng, đề phòng tên Lâm Diệp nhân cơ hội tẩu thoát.
Lâm Diệp dường như không hề để tâm đến những việc đang xảy ra xung quanh mình. hắn thò tay rút từ trong người ra một mẩu xương nhỏ dài bằng ngón tay cái, trông giống như một chiếc răng nanh màu vàng nhạt.
Tay phải Lâm Diệp nắm chặt cán đao, dùng lực ở cổ tay khắc một đường trên mẩu xương ấy. Ngay khi thanh đoản đao tiếp xúc với mẩu xương, lập tức phát ra một âm thanh rợn người.
Những vụn bụi màu vàng nhạt bay ra từ mẫu xương và rơi vào lòng bàn tay Lâm Diệp cho đến khi lớp bột vàng nhạt phủ đầy lòng bàn tay hắn. Sau đó, Lâm Diệp dừng lại và cẩn thận cất mẫu xương đi.
Tiếp đó, hắn hít một hơi sâu, rồi ngồi xổm trên mặt đất, dùng đầu ngón tay nhúng vào lớp bột kim sắc, liên tục vẽ trên nền đất ẩm ướt.
Khoảng cách nơi Lâm Diệp ngồi khá xa, thế nên dân làng không thể nào nhìn rõ được những gì hắn đang làm.
Chỉ thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Lâm Diệp vẫn luôn tập trung, ánh mắt trong veo bình tĩnh đến lạ kỳ. Đầu ngón tay giống như một cây bút thần kỳ, họa lên mặt đất nét vẽ dày đặc. Động tác vô cùng thành thục, từng nét vẽ tuồng ra như nước chảy mây trôi, sinh động như thật, vi diệu vô cùng.
Những dân làng gần đó ai nấy đều trợn mắt ngoác mồm, không chớp mắt quan sát từng cử chỉ, động tác của Lâm Diệp. Khi nhìn thấy những nét vẽ đầu tiên của bức họa, chứng kiến những luồng sáng bí dị màu vàng kim bay ra từ những nét vẽ của Lâm Tần, những dân làng gần đó ai ai cũng thấy kinh sợ.
Những dân làng trời sinh không thông minh, không có tư chất, cho dù nhìn thấy được những gì Lâm Diệp đang làm, thì điều đó cũng chỉ một chuyện rất kỳ bí, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của họ.
Ánh mắt tập trung và kiên quyết, động tác thành thục gọn gàng và khéo léo, cùng bức họa hình chi chít phát ra thứ ánh sáng vàng kim đang hoàn thiện trên nền đất ẩm đã khiến Lâm Diệp vô hình trung tỏa ra vầng hào quang thần kỳ.
Sự nghi ngờ trong lòng dân làng dường như biến mất, thâm chí, sự thể hiện của Lâm Diệp đã hoàn toàn chinh phục trái tim của nhiều dân làng.
Họ không tài nào lí giải cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, nhưng điều đó không ngăn cản họ nhận ra được vẻ đẹp mỹ mãn đầy ấn tượng, một sức mạnh kỳ diệu ẩn chứa sâu trong con người chàng thiếu niên Lâm Tần.
Lúc này, trưởng thôn cũng khó khăn lắm mới hiểu ra được những chấn động trên mặt đất, cuối cùng ông cũng khẳng định được một điều, hóa ra cậu thiếu niên có vẻ ngoài yếu ớt non nớt, đang miệt mài khắc ấn chú trên mặt đất, đích thị là linh văn sư!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT