“Khà khà, ta cũng vừa đến, tiểu ca ngươi vẫn chưa ăn cơm đúng không, đến nhà ta lấp đầy bụng đi.” Ứng Hào nhiệt tình mời.
“Chúng ta vẫn là ra đồng làm việc trước, đợi lúc quay về rồi ăn cũng được.”
Lâm Diệp cười, liền quay về phòng ở lấy đồ, cùng Ứng Hào rời đi.
……
Ruộng đất ở thôn Phi Vân khai hoang tổng cộng có sáu mươi chín mẫu, đều được thôn dân trong thôn sở hữu, trung bình năm thửa ruộng gieo trồng Linh Cốc, nếu như mưa thuận gió hoà, một năm có thể sinh trưởng hai lần.
Thứ gọi là linh cốc, chính ra là lương thực ẩn chứ sức mạnh, trong tu hành là nhu yếu phẩm không thể thiếu trong cuộc sống.
Mọi người đều biết, cảnh giới tu hành phân ra năm cảnh giới lớn “Chân Võ” “Linh Cương” Linh Hải” “Động Thiên” và “Diễn Luân.”
Đối với người tu hành mà nói, trước khi có cảnh giới đột phá “Linh Cương”, tất cả đều cẩn dựa vào một vật phẩm cần thiết “Linh cốc”.
Người đi tu hằng năm ăn Linh cốc, không những có được khả năng và vóc người như ý muốn, còn có thể cải thiện thể chất, tinh thần khỏe mạnh.
Thông thường mà nói, Linh Cốc này kỳ thực quả là “Lương thực” của người đi tu, giá trị có vẻ không lớn, nhưng không thể thiếu.
Người đi tu trong thôn Phi Vân cũng không nhiều, thậm chí cả Liên Như Phong cũng mới chỉ có gần chín người mà thôi, số Linh Cốc cần cũng không nhiều, cho nên sáu mươi chín mẫu Linh Cốc trên ruộng thu hoạch được trong thôn, đại đa số đều bán đi, lấy tiền này đổi vật tư đời sống khác.
Cơn gió buổi sớm từ từ, nắng gắt từ phía chân trời toả lên, rơi vỡ tựa như ánh rạng đông, bao phủ lên thôn Phi Vân một lớp yên lặng.
Xa xa dãy núi mờ mịt, tầng lớp núi non trùng điệp, một liếc mắt không nhìn được đến cuối.
Không thể không nói, thôn Phi Vân này chính xác là rất hẻo lánh, tồn tại ở dãy núi có danh hiệu ”Ba nghìn núi lớn, nơi rãnh trời”, quả thực giống như vùng dân kém văn minh.
Chỉ sợ ngay cả thủ đô của vương quốc Tử Diệu hiện giờ cũng không rõ ràng, trong dãy núi tại biên giới Tây Nam, còn có một thôn nhỏ.
Sau khi đến nhà của Ứng Hào có ruộng đất, Lâm Diệp thành thạo nắm lấy con dao màu xanh và mảnh xương của chuột vàng mang theo trong người, cất bước đi vào sâu trong ruộng.
Ứng Hào đứng ở trước ruộng, chờ đợi có chút khẩn trương.
Không tồi, không bao lâu Lâm Diệp đã thuận lợi hoàn thành tất cả, khắc con dấu “Dẫn quang linh văn,” dẫn ánh sáng mặt trời chói lọi, quét dọn sâu bệnh trong thửa ruộng.
Thấy điều này, Ứng Hào mừng rỡ há hốc miệng, trên đường cùng Lâm Diệp trở về thôn vẫn nói lời cảm kích.
Chỉ là hắn hoàn toàn không phát hiện, sau khi Lâm Diệp trở về từ ruộng, thần sắc liền trở nên có chút kì quái, giống như kinh hãi và vui mừng.
“Sao có thể như vậy được, lốc xoáy linh lực?”
Lâm Diệp tự nói thầm, trong cơ thể hắn lúc này, từng đợt sức mạnh xoay chuyển dọc theo kinh mạch và huyệt đạo, quay vòng, không có gì khác với trước kia.
Chỉ là nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện, khi sức mạnh quanh thân chuyển từ bốn huyệt đạo “Toàn cơ” “Hoa cái” “Tử cung” “Ngọc đường” đến giữa lồng ngực, sức mạnh này sẽ hoá thành lốc xoáy, sinh ra một phương thức xoay chuyển mới.
Bốn huyệt đạo này nơi trái tim của cơ thể, từ trên xuống dưới hình thành đường kinh mạch thẳng tắp, với sự phân bố kinh mạch của toàn thân mà nói, bốn huyệt đạo này ở trên “Đốc Mạch” của trung tâm cơ thể, từ trên xuống dưới, đều để bảo vệ trái tim.
Cho nên trong thực thế, đường kinh mạch này phân bố ở bốn huyệt“Toàn cơ” “Hoa cái” “Tử cung” “Ngọc đường,” còn được gọi là “Tâm mạch.”
Tâm Mạch và bốn huyệt đạo này hợp lại, được gọi là “Tâm mạch tứ huyệt.”
Đối với người tu đạo bình thường mà nói, chưa nói tới trọng yếu của “Tâm mạch tứ huyệt” này, thậm chí có vẻ thật bình thường, kém quan trọng xa với tam đại yếu đỉnh đầu “Huyệt Bách Hội”, trán “Huyệt Thần Đình”, bụng “Huyệt Khí Hải.”
Tuy nhiên với Lâm Diệp mà nói, “Tâm mạch tứ huyệt” này đã có ỹ nghĩa cực kỳ đặc biệt, bởi hắn sinh ra khi “Bản nguyên linh mạch” ra đời, căn bản nấp ở trong “Tâm mạch tứ huyệt” này!
Từ khi “Bản nguyên linh mạch” bị cướp mất, “Tâm mạch tứ huyệt” trong cơ thể của Lâm Diệp vô cùng yếu ớt, mỗi khi tu luyện, sức mạnh chỉ vận chuyển đến đây, sẽ trở nên khó khăn hơn, giống như lâm vào trong vũng bùn.
Quan trọng nhất, “Tâm mạch tứ huyệt” này không ngừng ứ đọng, lại cực kỳ yếu ớt, khiến cho Lâm Diệp căn bản cũng không dám mạnh mẽ đánh sâu vào, một khi nơi kinh mạch này vỡ vụn, sau đó nơi trái tim cũng sẽ bị liên lụy, hay còn nói, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Toàn bộ chuyện này, cũng chính là sau khi “Bản nguyên linh mạch” bị lấy đi, vết thương lưu lại trong cơ thể lớn của Lâm Diệp, cả đời không thể loại bỏ.
Tình cảnh này vẫn đeo bám Lâm Diệp mười ba năm, hắn đã sớm quen với tất cả, chỉ là hôm nay tình huống này lại có biến chuyển mới!
Trước sự giúp đỡ của Ứng Hào khi diệt trừ sâu bệnh trên ruộng, Lâm Diệp phát hiện có chút không hợp lý, lúc đó lấy ngón tay làm “bút khắc”, lấy xương chuột vàng làm “Linh mặc,” dẫn sức mạnh trong cơ thể đến dấu khắc “Dẫn quang linh văn” trên ruộng, vừa mới bắt đầu, liền phát hiện xoay chuyển của sức mạnh trong cơ thể, khi đến “Tâm mạch tứ huyệt,” xuất hiện biến chuyển độc đáo hoàn toàn mới.
Sức mạnh không còn trì trệ tựa lâm vào vũng bùn như trước, ngược lại khi tiến vào “Toàn cơ huyệt”, rồi đột nhiên biến thành lốc xoáy linh lực, lúc sau điên cuồng xoay tròn một vòng, liền khôi phục thể trạng, tiếp tục tuần hoàn dọc theo “Tâm mạch,” khi tiến vào “Hoa cái huyệt”, sức mạnh lại một lần nữa điên cuồng xoay chuyển.
……
Cứ xoay chuyển như vậy, cho đến khi sức mạnh tuần hoàn vào tâm mạch và đi qua “Tử cung huyệt” và “Ngọc đường huyệt,” lúc này mới khôi phục được bộ dáng trước kia. .
truyện tiên hiệp hayPhương thức của loại sức mạnh này thực sự quá kì lạ, biến chuyển hoàn toàn mới, Lâm Diệp căn bản chưa từng lĩnh hội qua từ trước.
Cảm giác giống như trên “Tâm mạch tứ huyệt” kia của mình, xuất hiện bốn lốc xoáy lớn, lúc sau sức mạnh tiến vào đó, sẽ xoay một vòng theo lốc xoáy, sau đó lại tiến vào trong lốc xoáy kế tiếp, lặp lại như thế, cho đến khi rời khỏi “Tâm mạch tứ huyệt” mới khôi phục nguyên dạng.
Lúc phát hiện ra sự thay đổi này, tâm trí Lâm Diệp chấn động mạnh, còn tưởng rằng thực hành của chính mình đã xuất hiện sai lầm gì đó, không tồi, xác định sự thay đổi của bản thân cũng không có hại gì, lúc này Lâm Diệp mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi Lâm Diệp lúc ấy đang khắc dấu “Dẫn quang linh văn” quan trọng, cũng bất chấp ý nghĩ khác, cho đến khi thuận lợi tiêu trừ sâu bệnh, trên đường quay về thôn lúc này, Lâm Diệp mới tập trung toàn bộ tâm tư trên vấn đề này.
“Lốc xoáy sức mạnh? Toàn bộ chuyện này là như thế nào?”
Suy nghĩ kĩ hồi lâu, trong đầu chợt loé sáng, “Toàn bộ chuyện này có liên quan đến cánh cửa thần bí sao?”
Cũng có thể!
Cánh cửa màu máu thần bí kia, sáng sớm hôm nay xuất hiện trong đầu của mình, mà ngay lúc nó xuất hiện không lâu, khi sự xoay chuyển sức mạnh của chính mình tiến vào “Tâm mạch tứ huyệt”, liền sinh ra phương thức độc đáo hoàn toàn mới, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
“Lộc tiên sinh có nói, phá giải bí mật trong đó, có thể giúp ta nghịch thiên đổi mệnh, sống lại nơi Niết bàn, chẳng lẽ toàn bộ đã bắt đầu xảy ra rồi sao?”
Tưởng tượng đến chuyện này, trong lòng Lâm Diệp xuất hiện sự kích động không thể khống chế.
Hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi!