Cô hơi chột dạ mà cúi đầu cắn tiếp táo trong tay, Lý Huyên không để ý đến mà thở dài.
Nếu không phải thì là ai đây, ngoài Lý Huyên rõ ràng Vân Sam không có bạn nào khác đừng nói đến bạn trai hay gì đó.
Bình thường nếu có cô cũng khoe Lý Huyên cả ngày mà không biết chán rồi, càng nghĩ Lý Huyên càng thấy sầu.
Cô có cảm giác bản thân sắp phải gã con gái đi vậy.
- Cậu thật sự không muốn cho dì Vân Tịnh biết?
Vân Sam nghĩ cũng không nghĩ mà lắc đầu.
- Không nói, mẹ tớ biết thì sẽ lo thêm thôi gần đây bà bận lắm, đi sớm về cũng khuya.
Cô biết làm luật sư phải đi điều tra thu thập bằng chứng rất nhiều nơi, có khi trong một ngày phải đi taxi qua lại mấy tiếng, bà cũng không dễ dàng gì.
Lý Huyên từng phỏng vấn Vân Tịnh, Lý Huyên làm bên nhà báo ít nhiều bài cô viết đều liên quan đến vị luật sự Vân này.
Đừng nhìn bà trẻ mà xem thường, Vân Tịnh từng xử lí ít nhiều hơn mấy chục vụ án lớn nhỏ, chỉ cần bà nhận án về tay chắc chắn án đó sẽ thắng kiện, mà còn thắng rất vẻ vang là đằng khác.
Không ít phu nhân nhà giàu tìm muốn thuê Vân Tịnh làm luật sư riêng, bà đều từ chối, lần đó Lý Huyên có đề cập đến vấn đề này mà hỏi, Vân Tịnh chỉ trả lời qua loa là bản thân không có đủ kinh nghiệm hầu toà muốn thêm vài năm nữa nhận những vụ án nhỏ để lấy kinh nghiệm, nhưng sự thật bà không muốn dính dáng vào quý tộc mà thôi còn lí do thật sự chỉ có mình Vân Tịnh biết.
Lý Huyên nhìn thấy sắc mặt xanh xao của Vân Sam liền thở dài.
- Sao đột nhiên lại sốt đến vào bệnh viện như vậy chứ?
Lý Huyên chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, nhưng mà nóng đến hôn mê là nóng cỡ nào chứ, vậy mà lúc trưa Lý Huyên muốn điện bác sĩ đến thì lại từ chối, giờ thì hay rồi, không điện bác sĩ mà vào hẳn bệnh viện gặp bác sĩ với y tá.
Không còn tiếng nói chuyện trong lòng Vân Sam càng căng thẳng, đúng là không nên nói dối giờ trong lòng cô không khác gì có quỷ, ngồi cũng không yên, không khí yên lặng cũng khiến trái tim như rơi lộp bộp.
- Tớ muốn ngủ rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi nha.
Vân Sam không đợi Lý Huyên đáp lại đã trùm kín chăn.
Lý Huyên thở hắt một hơi, đây là vừa muốn ngủ mà vừa muốn ăn táo hả?
- Được rồi được rồi, có việc gì cứ điện mình.
Vân Sam nghe tiếng đóng cửa rất nhẹ, cô đợi năm phút mới hất chăn ngồi dậy.
Trên trán suốt hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Vân Sam cầm theo trái táo chưa gọt mà đi ra ngoài, bên ngoài hàng lang chỉ có ánh sáng mờ mờ.
Cô cắn táo mà đi xuống dưới sân bệnh viện, sân này rất rộng ở giữa còn có đài phun nước, vài người bệnh nhân với bác sĩ đi qua đi lại trong sân, bác sĩ bận rộn tay cầm tài liệu mà chạy như bay.
Có vài người mặc quần áo xanh nhạt ngồi đánh cờ ở gần đó.
- Đứng lại, ai cho mày chạy.
- Đứng lại mày đánh tao sao, tao đâu có ngu.
- Á à thằng này gan, bắt nó lại tụi bây.
Một đám nhóc rượt theo một đứa nhóc mà chạy quanh đài phun nước, cảm giác nơi này không giống bệnh viện chút nào,
Không khí không khó thở, cũng không mang theo mùi thuốc hay áp lực nào, đúng là bệnh viện đứng đầu Bắc Kinh so với trạm y tế ở chỗ cô khác rất xa.
Vân Sam đi một vòng bệnh viện, mưa đột nhiên rơi lất phất, xung quanh giờ này cũng không còn mấy người.
- Em đi từ từ, em với con có muốn ăn gì không?
Người đàn ông xoa xoa bụng hơi nhô lên của vợ mình, Vân Sam ngồi gần đó nên lời này đều lọt vào tai cô, người đàn ông phía trước có chút quen mắt nhưng nhất thời Vân Sam không nhìn ra được là ai.
Mưa mỗi lúc một lớn, mưa như hạt châu rơi xuống những cái cây gần đó vang lên tiếng bộp bộp.
Cô cũng không ở lại lâu, tay che đầu mà chạy.
Không biết phải tại mình chạy nhanh quá hay không, Vân Sam nhất thời muốn nôn.
Cô tựa vào góc cây gần đó mà nôn, nhưng lại không nôn được gì, bụng lại nhộn nhạo.
Cứ thế suốt một đêm Vân Sam vẫn cứ buồn nôn mà không ngủ được bao nhiêu.
Vừa sáng Lý Huyên đã hai tay xách rất nhiều đồ vào, thấy bộ dạng này của cô, Lý Huyên nhịn không được liền nói.
- Ai ui, bà cô của tôi ơi, mặt sao lại xanh xao như vậy? Có khi nào bị bệnh nặng hơn rồi không?
Vân Sam đến sức trả lời cũng không có, buổi tối chạy ra vào vào nhà vệ sinh không ít hơn mười lần, chân cũng mỏi nhừ.