Cầm Thuý còn ngồi ở vị trí tối hôm qua, nàng vẫn đàn khúc hôm qua, hết thảy đều như chưa bao giờ phát sinh.
Dung Văn Thanh dẫn theo Mục Hồng Giác đến nghe khúc, Tống Trác tiến vào liền đi thẳng đến bàn rượu, hắn si mê rượu ở Hưng Hồng Lâu.
Thời gian trôi qua từng chút một, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến thanh âm nam nữ vui cười, cùng tiếng đàn triền miên, đan vào nhau tạo thành thứ tạp âm ồn ào, làm cho người ta càng nghe càng phiền.
Phiền muộn, đến tột cùng là vì người bên ngoài, hay bởi vì người đánh đàn trong phòng?
"Cầm nghệ của cô nương quả thật phi phàm, khó trách nhận được sự khích lệ của Bá Du." Mục Hồng Giác vì thời gian cấp bách, còn chưa nghe được hết một khúc đã dẫn đầu mở miệng: "Cầm nghệ như vậy, chỉ có danh sư mới có thể dạy dỗ nên, Đông Mạt có cầm sư tên Nhạc Khang, người này cầm nghệ tinh thông, đương thời không người có thể sánh bằng. Hắn từng là nhạc sư thủ tịch cao quý của cung đình Mục triều ta. Suốt đời này, hắn chỉ nhận một người đệ tử."
Cầm Thuý dừng tay đánh đàn, nàng nhìn đôi tay mình, hai bàn tay thật sự rất đẹp, rất thích hợp tấu cổ cầm. Năm đó ánh mắt đầu tiên sư phụ nhìn thấy nàng, chính vì đôi tay này, liền không thể không thu nàng làm đồ đệ.
Nàng liều mạng sống, liều mạng che chở đôi tay này, mà nay lại ngay cả cổ cầm tứ khúc cũng không thể đàn tấu, thật châm chọc biết bao!
"Nếu Nhạc Khang cầm sư ở dưới biết được, không rõ có thể sẽ cảm thấy thương tâm không? Đệ tử mà hắn yêu thương nhất lại trở thành cầm nữ, thân ở thanh lâu, ngay cả khúc của cổ cầm cũng không thể tuỳ ý đàn tấu." Mục Hồng Giác hôm nay tâm tình không tốt, nói chuyện cũng không lưu tình chút nào, từng câu từng chữ đâm trúng tim gan: "Thân là quý nữ sĩ tộc, lại vứt bỏ dòng họ, thẹn với vinh quang tổ tiên, cả ngày giống như con chuột trốn Đông trốn Tây, ở nơi phố phường u ám, tham sống sợ chết, ngươi còn có thể an tâm thoải mái sao?"
Lồng ngực Cầm thuý kịch liệt phập phồng, nàng há miệng thở hổn hển, nhớ tới đoạn chuyện cũ không muốn nghĩ tới kia. Vì cái gì nàng phải vứt bỏ dòng họ của mình?
Có lẽ là vì, nàng chứng kiến mẫu thân phụ thân vẫn lấy dòng họ làm vinh quang, vì muốn sống mà phải quỳ dưới đất. Nàng chứng kiến quý nữ ngày thường cao ngạo, vì muốn sống mà trằn trọc dưới thân nam nhân.
Sinh tồn rất trọng yếu, ở trước mặt sinh mệnh, tôn nghiêm sẽ là cái đầu tiên bị người vứt bỏ. Nhưng con người sở dĩ được xưng là "người", không phải vì khí tiết, vì có tôn nghiêm sao?
Nếu không có tôn nghiêm, con người và súc vật có gì khác nhau?
"Trưởng công chúa điện hạ, ngài nói ra lời này chẳng lẽ không thấy thẹn sao?" Cầm Thuý đột nhiên hất đổ cây cầm của mình, cầm kia bất quá là cổ cầm bình thường của thanh lâu, thật giống như nàng hiện tại, thấp kém không chịu nổi.
"Rầm!" Cầm bị hất đổ gây nên tiếng vang, mặt đất trải một tầng thảm thật dày, nên thanh âm cũng không lớn.
Tống Trác bị doạ hoảng sợ, hắn nhảy dựng lên, nhìn Cầm Thuý phẫn nộ đến đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt mờ mịt.
Đã xảy ra cái gì? Đây là đã xảy ra cái gì?
"Ta rơi xuống tình thế này, rốt cuộc là vì sao!" Cầm Thuý tiến lên hai bước, tay ôm má phải: "Huỷ dung, sa chân làm cầm nữ, cả ngày trốn Đông trốn Tây, những chuyện này chẳng lẽ không phải do Mục gia các người ban cho ta sao!"
Mặt Tống Trác trắng bệch, không ngờ Cầm Thuý lớn mật như thế! Hắn đi đến bên cạnh Cầm Thuý, trấn an nàng, muốn khuyên nàng lý trí một chút: "Cầm Thuý cô nương, ngươi bình tĩnh đi, điện hạ nàng muốn giúp ngươi mà!"
"Cút ngay!" Cầm Thuý hoàn toàn không cảm kích, nàng hất tay về bên phải, Tống Trác liền lui lại phía sau bốn năm bước, thiếu chút nữa ngã sấp.
Khí lực thật lớn! Tống Trác không thể tin được, Cầm Thuý là một nữ tử, thế nhưng có khí lực lớn đến vậy!
Không tốt! Trưởng công chúa gặp nguy hiểm! Tống Trác cảm thấy rối loạn, giá trị vũ lực của Cầm Thuý rất cao, nếu muốn gây bất lợi cho Mục Hồng Giác, hắn căn bản không cứu được!
Xong rồi xong rồi, lần này xong rồi! Tống Trác vẻ mặt tuyệt vọng, sớm biết có ngày hôm nay thì hôm qua hắn nên cuốn gói chạy về Tam Bắc cho rồi, làm thiếu gia kiêu ngạo so ra tốt hơn làm quỷ nhiều.
Cầm Thuý siết chặt nắm đấm, vung cánh tay tới trước, nắm đấm dùng lực xé gió, còn có ám kình! Chỉ bằng một quyền này, nàng có năng lực đấm phát giết luôn một nam tử trưởng thành.
Đáng tiếc, lực không đủ.
Trong mắt Dung Văn Thanh loé lên một mạt tinh quang, Cầm Thuý cũng chỉ đủ sức ra một quyền này, nếu đỡ được thì nàng sẽ không thể gây ra uy hiếp gì nữa.
"Rầm!" Lần này không phải thanh âm thứ gì đó rơi xuống, mà là tiếng trầm đục khi hai quyền va chạm vào nhau.
Trong ấn tượng của nhiều người khi hai quyền va chạm đều là tiếng vang thanh thuý, nhưng khi hai quyền của Dung Văn Thanh và Cầm Thuý chạm nhau, hoàn toàn như hai tảng đá va vào nhau, chỉ phát ra tiếng trầm đục nặng nề.
Cầm Thuý lui lại sau một bước, khó khăn ổn định thân mình, nàng nhìn Dung Văn Thanh, đối phương vẻ mặt lạnh nhạt, giống như chỉ tuỳ tay đập một con ruồi.
"Đông Mạt, thật sự phát sinh tuyết tai trăm năm mới gặp một lần, đám quan viên cùng sĩ tộc ở đó thật sự không phân phát các khoản kinh phí tu sửa sao?" Mục Hồng Giác nhớ tới lại đau lòng, đau lòng cho vương triều huy hoàng ngày xưa, nay bắt đầu hư thối từ nền tảng.
Tay trái Cầm Thuý không nhịn được run rẩy, không cần nhìn cũng biết, tay trái của nàng hiện tại khẳng định sưng đỏ. Tay đứt ruột xót, đau đớn trên tay là khó chịu đựng nhất.
Nhưng so với gia viên bị huỷ, thân nhân mất hết, đau đớn này có đáng gì?
"Nhìn bộ dáng này của ta, Trưởng công chúa còn hỏi gì đây?" Cầm Thuý phẫn nộ không thể nào giải toả, chỉ có thể đặt ở đáy lòng: "Bệ hạ là Hoàng đế tốt, nhưng hắn quá mức yếu đuối! Sĩ tộc nay lớn mạnh kiêu ngạo đến mức đó, không thoát khỏi có quan hệ với sự dung túng của Mục gia các ngươi! Những người bị tuyết chôn vùi, là chết trong tay các ngươi!"
Mục Hồng Giác biết điều Cầm Thuý nói là đúng. Tuy rằng lời nàng nói thật chói tai, tính công kích rất mạnh, cũng rất làm càn, nhưng lời nàng nói ra là sự thật chân chính.
Sĩ tộc cùng tham quan hoành hành là do phụ hoàng của nàng một tay tạo thành. Phụ hoàng nàng tính toán gì, Mục Hồng Giác rất rõ. Muốn khiến một thứ vong, tất trước tiên phải khiến nó điên cuồng. Chỉ có nuôi dưỡng khẩu vị của sĩ tộc và tham quan càng lúc càng lớn, bọn họ mới có thể lộ ra càng ngày càng nhiều nhược điểm.
Nhưng phụ hoàng, người có nghĩ tới ảnh hưởng sinh ra khi làm như vậy, cùng kết quả cuối cùng không?
Cầm Thuý, là vật hi sinh của trận tranh đấu này, nàng không phải người thứ nhất, không phải người duy nhất, cũng không phải cuối cùng.
Lần đầu tiên Mục Hồng Giác sinh ra hoài nghi với sự kính ngưỡng đối với phụ thân mình, có lẽ trong tràng chiến tranh này, không riêng gì sĩ tộc và tham quan cuồng vọng hơn, ngay cả phụ hoàng của nàng cũng quá mức cuồng vọng.
Việc trên thế gian, phần lớn sẽ không như người ta mong muốn.
"Sĩ tộc vì sao trở nên kiêu ngạo lớn mạnh như vậy? Chẳng lẽ là lỗi của bệ hạ sao!" Dung Văn Thanh thanh lãnh cười một tiếng, Cầm Thuý hận Mục gia, hận sĩ tộc, đương nhiên sẽ đem mọi sai lầm đều đổ lên người Hoàng đế: "Ngươi cũng từng là sĩ tộc, tổ tiên của ngươi từng vì quốc gia này mà đầu rơi máu chảy, hắn hoặc chết trận sa trường, hoặc chết trên công văn, mới có thể làm cho hậu thế tử tôn có được vinh quang. Mà ngươi, đem vinh quang của tổ tiên dùng hết không còn, là bất hiếu!"
Cầm Thuý vẻ mặt phẫn nộ, nàng muốn phản bác, Dung Văn Thanh lại không cho nàng cơ hội mở miệng.
"Ngươi bất hiếu, đám sĩ tộc tham quan tham ô khoản phí tu sửa đó, lại càng bất hiếu! Bọn họ vì sự ích kỷ và tham lam của mình, uổng phí khổ tâm của tổ tiên! Bọn họ đem giang sơn mà tổ tiên đã đánh hạ, trở thành núi vàng núi bạc! Trở thành hậu hoa viên của mình! Bọn họ chỉ biết bành trướng ở dưới công lao hiển hách mà tổ tiên đã đạt được, mà đã quên mất một sự kiện!" Dung Văn Thanh nhìn chằm chằm Cầm Thuý, nàng không chỉ thoá mạ sĩ tộc, cũng là muốn nói những lời này cho Cầm Thuý nghe: "Giang sơn có nhỏ, là do triều đình, giang sơn có hùng mạnh, là nhờ ngàn vạn dân tâm!"
Vì cái gì đợt tuyết tai lần này sẽ chết nhiều nhiều đến vậy? Mục triều giàu có, vì thể hiện nhân đức, hàng năm Hoàng đế đều phê chuẩn phát xuống phí tu sửa. Trong năm năm, chỉ cần một năm có phí tu sửa đến được tay bình dân, phòng ốc được sửa chữa thì sẽ không bị tuyết tai chôn vùi!
Chẳng lẽ sĩ tộc cùng tham quan thật sự to gan lớn mật đến mức tham ô suốt năm năm? Nếu thật sự như thế, vì cái gì Đông Mạt chưa bao giờ truyền ra lời gì?
Hoàng gia đương nhiên thất trách, bình dân cùng tiểu sĩ tộc không làm gì, chẳng lẽ có thể bởi vì tử vong mà không thèm đếm xỉa?
Tuyết tai ở Đông Mạt qua đi cũng đã một hai tháng, thế nhưng không có một người đứng ra! Phải biết, chỉ cần có một người đứng ra, Hoàng đế cũng sẽ điều tra rõ việc này!
Lực lượng của sĩ tộc cùng tham quan thật sự có thể che trời sao? Nếu thật sự như vậy, Cầm Thuý đã sớm trở thành xương trắng, Mục gia cũng đã sớm xong rồi!
Nói trắng ra, là vì sợ hãi, bởi vì bất an, cho nên lựa chọn giận chó đánh mèo, lựa chọn phát tiết, nhưng lại một mực không chọn phản kháng!
Mục Hồng Giác xuất hiện không phải chuyện tốt sao? Chỉ cần Cầm Thuý đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho Mục Hồng Giác nghe, sĩ tộc tham quan có thể nhận được trừng phạt, người sống sót cũng có thể có được bồi thường.
Nhưng thái độ của Cầm Thuý là gì? Nàng chỉ cúi đầu đánh đàn, một câu cũng không nói. Nếu không phải Mục Hồng Giác dùng lời nói kích động nàng, Cầm Thuý hẳn sẽ tiếp tục trầm mặc.
"Sai lầm lớn đã gây ra, ai đúng ai sai, quả thật cần điều tra rõ. Nhưng quan trọng nhất, chẳng lẽ không phải là đền bù sai lầm sao?" Dung Văn Thanh giữ chặt tay Mục Hồng Giác, nàng biết trong lòng Mục Hồng Giác thống khổ cỡ nào, chết đi, là con dân của Mục triều, là con dân của nàng: "Nay sĩ tộc đã sớm không phải sĩ tộc lúc trước, cốt khí của sĩ tộc, tôn nghiêm của sĩ tộc, đều đã bị dục vọng trong lòng bọn họ một cước đạp nát."
"Làm cho mọi người đều nhìn xem, khí khái chân chính của sĩ tộc đến tột cùng có bộ dáng gì!"
Tống Trác nghe vậy vẻ mặt mộng bức, vì cái gì một đệ tử hàn môn như Dung Văn Thanh lại hiểu biết sĩ tộc như thế? Hắn nhìn về phía Cầm Thuý, nửa khuôn mặt hoàn hảo của nàng, phủ kín lạnh lùng.
"Khí khái chân chính?" Cầm Thuý nhếch khoé miệng, vết sẹo trên má phải có vẻ phá lệ dữ tợn: "Sĩ tộc cũng là người, làm gì có thứ gọi là khí khái chân chính?"
Cầm Thuý đi qua phải hai bước, đối diện với Tống Trác đứng một bên.
"Hắn đã nói với ta, Dung Văn Thanh, ngươi được hắn gọi là người thiên tài nhất Mục triều này." Cầm Thuý nâng tay phải, chỉ vào Tống Trác, Tống Trác bị chỉ cả người run rẩy, như bị độc xà nhìn chằm chằm.
"Ngươi quả thật rất thông minh, cũng rất biết ăn nói." Cầm Thuý chỉ vào Dung Văn Thanh, sau lại chỉ Mục Hồng Giác: "Chỉ là ngươi sai lầm rồi, các ngươi đều sai lầm rồi. Cái gì mà ngàn vạn dân tâm, có bao nhiêu dân tâm, có bao nhiêu dân ý đi nữa, chỉ cần Hoàng đế không muốn nghe, hắn liền không nghe thấy."
Dung Văn Thanh thầm cả kinh. Nàng thấy sắc mặt Tống Trác trở nên xám trắng, nàng cảm giác được bàn tay Mục Hồng Giác trở nên cứng ngắc, sau đó nhanh chóng lạnh như băng.
Cầm Thuý nhìn mặt Mục Hồng Giác, cười bi ai.
"Ngươi có biết Tiền Thái tử chết thế nào không?"
"Không được nói!" Trực giác của Dung Văn Thanh cho biết nếu nàng ta nói thêm gì nữa, hết thảy đều sẽ đảo lộn.
Thanh âm của người phía sau cùng thanh âm Dung Văn Thanh trọng điệp một chỗ, thanh âm kia thật mỏng manh, trừ Dung Văn Thanh ra, ai cũng không nghe rõ ràng lắm.
"Ta biết."
Merry Xmas mọi người ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT