Từ đường khôi thủ đi tới trước hoàng cung, hành trình thật sự không tính xa, đi đường cũng không đến ba mươi phút, càng đừng nói cưỡi ngựa.

Mà đoàn người Dung Văn Thanh lại đi ước chừng một canh giờ.

Nguyên nhân của chuyện này là Bảng nhãn năm nay quá mức phong tao, dẫn tới không ít nữ tử tuổi thanh xuân ái mộ, khăn tay túi hương ném đầy người. Dung Văn Thanh thầm nghĩ, may mà bọn họ cưỡi ngựa dạo phố, nếu ngồi trong kiệu, vị Bảng nhãn này hẳn sẽ bị các thiếu nữ kia ném chết.

Kỳ thật cũng không thể trách Bảng nhãn, ai bảo ba người đi diễu hành năm nay chỉ có mình Bảng nhãn phù hợp tâm ý các thiếu nữ đây?

Trạng nguyên Dung Văn Thanh là nữ tử, hơn nữa diện mạo cực mỹ lệ, cho dù các thiếu nữ có thích nàng thì cũng không có khả năng ở trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu với nàng. Mà Thám hoa lang Tống Trác năm nay......

Kia thật sự là một lời khó nói hết.

Nói thế nào nhỉ, Tống Trác này mở ra giới hạn cuối về nhan giá trị của Dung Văn Thanh đối với triều đình Mục triều.

Dung Văn Thanh không có ý tứ vũ nhục người khác, nói thật ra, tuy Dung Văn Thanh là một "nhan khống", nhưng nàng chưa bao giờ quá mức để ý nhan giá trị của một người, dù sao có đôi khi, nhan giá trị cùng năng lực là ngược lại. Ở trước mặt năng lực, hết thảy nhan giá trị đều phải bước qua một bên!

Nhưng Thám hoa lang năm nay thật sự bộ dáng rất bình thường, hơn nữa phối với danh hào Thám hoa lang của hắn, Dung Văn Thanh thật sâu sắc cảm thấy sở thích tà ác của bệ hạ.

Tống Trác này năng lực quá mức xuất sắc, vậy nên hẳn an bài cho hắn vị trí Bảng Nhãn mới đúng, dù sao đối với đại chúng mà nói, đệ nhị danh và đệ tam danh cũng không khác nhau, dù sao cũng không phải đệ nhất.

Cụm từ "Thám hoa" vốn không phải dùng để hình dung đệ tam danh, thời điểm khoa cử vừa mới bắt đầu thi hành, lúc mở tiệc liên hoan sẽ mời học sinh có khuôn mặt đẹp nhất trong số tiến sĩ lên tiết hành chiết hoa, sau đó làm một bài thơ, biểu đạt sự tán thưởng đối với sự mỹ lệ của đoá hoa đó, đồng thời nghênh đón Trạng nguyên lang.

Rồi sau, lại có từ "Bảng nhãn", mọi người cảm thấy chỉ có đệ nhất danh và đệ nhị danh hào thì không thích hợp cho lắm, cho nên liền cho đệ tam danh thêm cái danh hào, mỹ danh viết là "Thám hoa."

Cho nên mỗi một giới Thám hoa lang thường thường đều là một lần đại biểu cho nhan giá trị, mặc dù tài học còn thấp, cũng có khả năng bởi vì mĩ mạo mà được tuyển thành Thám hoa.

Nhưng Tống Trác..... Không thể tính đẹp mắt, đứng bên cạnh Bảng nhãn Khổng Tề Hạo cùng Trạng nguyên Dung Văn Thanh quả thật không đành lòng nhìn thẳng.

Tống Trác cũng không phải có diện mạo khó coi, hắn xem như có khuôn mặt khá đại chúng, chỉ là môi hắn quá dày, nhìn qua như thể ăn cay quá nên bị sưng lên, phi thường không hợp.

Tống Trác tự Hàn Thần, là học tử của Tam Bắc ở phương Nam. Địa phương kia có tiếng phần đông là mỹ nữ, không chỉ nhiều mỹ nữ, cũng không thiếu tài tử phong lưu. Hành vi của Tống Trác quả thật có thể xưng một tiếng phong lưu, dù sao Dung Văn Thanh ngẫu nhiên gặp hắn, đều là lúc hắn đi trên đường ở hoa nhai liễu hạng.

Kỳ lạ là, hắn đi hoa nhai liễu hạng chưa bao giờ qua đêm, mỗi khi vì hoa khôi viết xuống một bài thơ hay, hắn liền mua rượu bước đi, không chút lưu luyến.

Bảng nhãn Khổng Tề Hạo là một nam tử dáng vẻ rất ưa nhìn. Dung Văn Thanh thầm nghĩ, ở trong ấn tượng của nàng, nam tử có thể so nhan giá trị với Khổng Tề Hạo cũng chỉ có mình Tô Bách Lâm.

"Thám hoa cùng Trạng nguyên đều là đệ tử hàn môn. Trong số ba người đi diễu hành chỉ có Khổng gia của Khổng Tề Hạo xem như sĩ tộc, nhưng lại là một sĩ tộc trung đẳng sắp sửa xuống dốc."

"Năm nay bốn nhà Tần, Tạ, Vương, Âu Dương đều không có người tham gia, không có tứ đại gia tộc này, bệ hạ đúng là hoàn toàn không cho sĩ tộc bọn hắn mặt mũi."

"Bệ hạ năm nay lựa chọn đều là người không thể tưởng tượng, hơi có phần được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Nói cẩn thận! Tần gia ngươi không ai tham dự, mặc dù có thì cũng là họ khác, cần gì phải hơn thua miệng lưỡi với người ta, tranh vũng nước đục này."

"Nghe nói Trạng nguyên lần này là Dung Văn Thanh ngày đó ở trên Ngọc Hoa Đài so văn chương thắng Quý công tử?"

"So văn thơ luôn có thắng thua, Dung Văn Thanh dù sao cũng là Trạng nguyên đợt này, thua cũng không sao."

"Ha ha, Tô đại nhân thật sự lòng dạ rộng rãi, không người sánh bằng."

Các đại thần tụ năm tụ ba sớm ngồi chờ ở trên bữa tiệc, khe khẽ nói nhỏ. Bọn họ là mười bốn người nắm trong tay quyền lực lớn nhất của quốc gia này. Tám người đứng đầu mỗi ngành trong Đông Chinh Tây Chiến, hai vị Chủ lệnh Đông Chinh Tây Chiến, Tể tướng, hai đại tướng quân chấp chưởng quân quyền, còn có một người thân phận đặc thù cao cao ngồi một bên.

Người kia là một lão giả một thân bạch sắc, ngay cả râu tóc cũng bạc trắng, là Quốc sư của Mục quốc.

Cũng không phải là động cái nói đến thiên mệnh, đòi luyện đan gì đó, mà là một học giả thông hiểu Chu Dịch*, có thể nhìn sơn mạch, hướng đi của dòng nước, có thể thay đổi lương thực, cải tạo thuỷ lợi, có thể thông qua quan sát tinh tế rất nhỏ mà biết được quy luật.

*Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ

Tương đương với thiên văn học gia, địa chất học gia, nông học gia cùng với vật lý học gia thời cổ đại, là một người nắm giữ tri thức chân chính.

"Thu quốc sư gần đây thần sắc sầu muộn, là không được nghỉ ngơi tốt sao?" Thịnh Tuyên Hoa không trò chuyện với các đại thần khác, thân phận hắn đặc thù, không thể đứng phe nào, quan hệ với các đại thần cũng tất nhiên không thể quá tốt.

Thu Dương lắc lắc đầu, dùng thanh âm thương lão có chút run run thong thả hồi đáp: "Đa tạ Tể tướng đại nhân quan tâm, chỉ là gần đây thiên tượng hỗn loạn, sợ sẽ có tai hoạ."

"Tai hoạ? Quốc sư đã nói với bệ hạ chưa?" Thịnh Tuyên Hoa hơi đổi sắc mặt, có thể bị Thu Dương nói ra miệng là tai hoạ, cấp bậc tuyệt đối không nhỏ. "Năm nay lượng mưa sung túc, các nơi đều gió êm sóng lặng, ngay cả đường thuỷ trên sông Hoàng Hà đều bị sông băng chặn lại, không thể xoay chuyển, làm sao có thể có tai hoạ?"

Thu Dương nặng nề thở dài, hắn cũng không biết rõ, chỉ là mấy ngày gần đây tâm tư ngày càng trầm trọng, trong cõi mơ hồ có cảm giác đại hoạ lâm đầu.

"Ta đã nhắc bệ hạ, chẳng qua nay một chút dấu hiệu cũng không có, sao có thể chỉ bằng lời nói của ta, dựa vào cảm giác của ta mà làm việc?" Thu Dương nói tiếp cũng tràn đầy bất đắc dĩ, bệ hạ tin lời hắn nói, nhưng hiện tại cái gì cũng chưa phát sinh, tuỳ tiện nói ra cứu tế thì ắt sẽ bị chê cười, bởi vì hiện tại ngay cả thiên tai ở đâu cũng không biết, còn cứu thế nào?

"Bệ hạ tới! Thái tử tới! Phụ quốc Trưởng công chúa tới! Hoàng quý phi tới!" Thanh âm hùng hậu của thái giám vang lên, mười bốn vị đại thần đều đứng dậy hành lễ.

"Chúng thần bái kiến bệ hạ! Bái kiến Thái tử điện hạ! Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ! Bái kiến Hoàng quý phi nương nương!" Nhìn thấy ai tiến vào liền hô to người đó, bốn người tôn quý nhất Mục triều đứng vào chỗ rồi, từ Hoàng đế phất tay để cho bọn họ miễn lễ.

"Mau mau miễn lễ! Nhập toà nhập toà! Hôm nay sự kiện chính của buổi du viên chính là yến tiệc, sao cần nhiều lễ như thế?"

Hoàng đế ngữ điệu thoải mái, các đại thần cũng không làm bộ sợ hãi, đều cười cười cùng vào chỗ ngồi như bốn vị kia.

Các đại thần chia làm hai hàng vào chỗ, một bên là hai tướng quân, Tây Chiến chủ lệnh cùng bốn vị ti trưởng, bên kia là Quốc sư, Tể tướng, Đông Chinh chủ lệnh cùng bốn vị ti trưởng khác, bên dưới mỗi bên bọn họ phân biệt có ba vị trí trống không.

Sáu vị trí trống này có ba cái là cho ba gã cử nhân mà sĩ tộc tiến cử, không thể không nói, lực lượng của sĩ tộc quả thật cường đại.

Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa đều là thông qua tầng tầng cuộc thi chọn lựa ra, khổ đọc sách mười mấy năm mới được tư cách du viên cùng tham gia tiệc liên hoan, mà cử nhân do dĩ tộc tiến cử, chỉ cần có gia tộc cường đại liền có thể cùng bọn họ sóng vai mà ngồi.

Sau khi cử nhân vào triều làm quan, có chỗ bất đồng với tiến sĩ xuất thân từ khoa cử. Tiến sĩ cần phải ở lại Ti Văn tiếp tục, thẳng đến lúc có quan chức thích hợp dư ra mới có thể an bài bọn họ bổ khuyết. Cử nhân lại có thể trực tiếp được quan chức thực quyền, đây là lực lượng của gia tộc bọn họ, Hoàng đế cũng không có khả năng làm gì.

Đầu thai vào một nhà tốt, có thể dễ dàng đạt được quan chức mà vô số hàn môn đệ tử cả đời này đều không thể có được, bất công như vậy, là căn nguyên của vấn đề.

Mục Hồng Giác cùng Mục Hồng Chương chia ra ngồi hai bên, Hoàng đế mang theo Hoàng quý phi ngồi trên cùng. Ghế dựa của Hoàng quý phi là ghế dựa bình thường, nếu là của Hoàng hậu, sẽ tương tự với long ỷ của Hoàng đế, dùng một khoản ghế phượng nạm vàng ròng.

Tần hoàng quý phi trong lòng cười lạnh, nhìn vẻ mặt tươi cười của Mục Hồng Giác, trong lòng thầm hận, nếu không phải nha đầu kia phá rối, nàng hôm nay đã có thể ngồi trên phượng ỷ!

Ánh mắt của nàng lại dời về bên trái, gương mặt giống Hoàng đế của Mục Hồng Chương làm cho nàng xem thập phần thư thái, chẳng qua khi nhìn đến viền xanh nơi mắt Mục Hồng Chương, Tần hoàng quý phi trong lòng không vui.

Tẩu tử thật sự càng ngày càng không hiểu chuyện, đưa lên nữ tử quấn người như thế, lại dám làm cho mặt Chương nhi của nàng xanh lè, thật sự lớn mật! Trở về nhất định phải xử trí nàng kia, chọn một kẻ khác ôn thuận!

Mục Hồng Giác liếc mắt nhìn các triều thần trên buổi tiệc, nơi này ích lợi đan xen, mỗi người tâm tư khác nhau, quan trường chính là hỗn loạn như thế, về sau Bá Du sẽ bước vào một nơi như vậy.

Nàng có thân phận tôn quý vì nàng ngăn cản minh đao ám tiễn, Bá Du có gì đây? Nàng trừ bỏ chính mình thì chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên phải bảo vệ nàng ấy, quyết không thể làm cho những người này đem mục đích của bản thân đổ lên người Bá Du!

Thời điểm nhìn viền mắt màu xanh của Mục Hồng Chương, Mục Hồng Giác cười lạnh, Nhị hoàng huynh này của nàng, phía trước còn có thể thu liễm một chút, thành Thái tử nhưng thật ra lại càng lớn mật. Huynh trưởng từng nói, sau khi được thêm vào thân phận Thái tử, giống như từ trên đường lớn bằng phẳng đi lên cầu độc mộc trên vực sâu, chỉ cần hơi vô ý đều có khả năng rơi xuống, vạn kiếp bất phục!

Mục Hồng Giác nhẹ nhàng nhấp nước trà, phụ hoàng đang lúc tráng niên, Tam hoàng huynh sang năm là đến nhược quán chi niên, nàng không vội.

"Trạng nguyên lang đến! Bảng Nhãn cùng Thám hoa đến!" Tổng lễ thái giám gân cổ hô to bên ngoài, thông tri người bên trong, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đã đến.

Người đầu tiên tiến vào, là Dung Văn Thanh.

Đãi ngộ của Trạng nguyên chính là không giống, khi đi trên phố nàng đi trước nhất, lúc thông báo nàng là người đầu tiên, tiến vào vườn nàng cũng phải là người thứ nhất tiến vào.

Đãi ngộ kiểu này......Ta khẳng định thi đậu chức Trạng nguyên giả mà.

Dung Văn Thanh thầm phỉ nhổ trong đầu, nói nhân vật áp trục quan trọng nhất đâu? Cái gì ta cũng đều là người đầu tiên ra mặt, mọi người nhìn ta liền hiếu kỳ như nhìn con khỉ, quả thật bất đắc dĩ.

Dung Văn Thanh vừa tiến vào, liền hứng lấy ánh nhìn chăm chú của tất cả đại thần triều đình.

Nói thật, có chút run.

Cũng không biết đám đại thần này có ý gì, thấy Dung Văn Thanh tiến vào, liền một đám ngồi nghiêm chỉnh, một người so với một người càng thêm đứng đắn, nửa điểm cũng không tuỳ ý, không giống như thân ở buổi tiệc, ngược lại giống như đang ở trên chiến trường. Bộ dáng như tuỳ thời đều sẽ lên ngựa giương cung bắn tên vậy.

Mục Hồng Giác nhướng mày, đám lão hồ ly này, thế nhưng dám trắng trợn ra oai phủ đầu với Bá Du như thế!

Nếu Dung Văn Thanh là học sinh hàn môn bình thường, đụng phải trường hợp lớn như vậy, còn trực diện với khí tràng mãnh liệt như thế, có thể đương trường liền bị doạ mồ hôi lạnh ròng ròng, hai chân run rẩy, có khả năng sẽ xoay người nhanh chân bỏ chạy. Cho dù không chạy, đứng đó run rẩy liên tục cũng có thể đương trường xấu mặt.

Bất quá, điều kiện tiên quyết là Dung Văn Thanh phải là một đệ tử hàn môn bình thường.

Nàng bình thường sao?

Nếu nàng đã trở thành nữ Trạng nguyên thứ nhất của Mục quốc, là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ trước tới giờ, người khác còn cảm thấy nàng bình thường, kia Dung Văn Thanh cũng không thể nói gì hơn.

Các đại thần ý nghĩ không sai, Dung Văn Thanh cũng muốn vỗ tay với màn ra oai phủ đầu xinh đẹp này của họ, đáng tiếc, màn ra oai phủ đầu này lại gặp phải Dung Văn Thanh.

Văn Thanh nàng chưa bao giờ túng, phô khí tràng cho ta, nghĩ Văn Thanh ta sẽ bị doạ chắc?

Ta không chỗ nào sợ hãi.

Dung Văn Thanh trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mang theo thần sắc kính cẩn, hành một lễ đệ tử tiêu chuẩn: "Thần Dung Văn Thanh, bái kiến bệ hạ."

Tiếp sau, nàng lại dùng lễ thần tử hành lễ với Thái tử, Trưởng công chúa, Hoàng quý phi.

Hoàng đế sắc mặt hồng nhuận, Dung Văn Thanh lần này xem như lập công lớn, nếu không phải nàng lực áp chúng tiến sĩ, Hoàng đế cũng không thể ở lần khoa cử này áp chế lực lượng của sĩ tộc.

Sĩ tộc lòng tham không đáy, đã có con đường cử nhân rồi, còn muốn đi chiếm cứ tiến sĩ.

Kỳ thật Hoàng đế cũng hiểu, tiến sĩ có năm mươi người, cử nhân chỉ có ba, sĩ tộc nhân số khổng lồ, sao có thể có khả năng thoả mãn với chỉ ba ghế.

"Miễn lễ! Ngươi về sau chính là đệ tử của ta, lúc này lấy quốc gia làm trọng, lấy dân làm trọng, thì mới có thể làm một vị quan tốt." Hoàng đế lời nói thấm thía, hắn kế vị hai mươi năm, cũng sở hữu tám đệ tử Trạng nguyên, mỗi một đệ tử của hắn, kết cục đều không tốt.

Đây là cái giá đắt, một cái giá đắt để đấu tranh với sĩ tộc.

Trạng nguyên là thanh kiếm trong tay Hoàng đế dùng để đối phó sĩ tộc, kiếm ba năm đổi một lần. Đáng tiếc người chung quy là người, không có khả năng biến thành kiếm, cho nên kiếm sẽ không ba năm trở thành sắt vụn, người lại sẽ trở thành phế nhân.

"Thần cẩn tuân thánh dụ, nhất định không phụ hoàng ân!" Dung Văn Thanh không chỉ ngoài miệng nói thế, trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Lấy quốc gia làm trọng, lấy dân làm trọng, xuyên qua ba ngàn năm lịch sử, mười năm quang âm là vì cái gì? Không phải vì chín chữ này sao!

Vào lúc tai nạn, cứu lại hơn một ngàn vạn tính mạng, gặp thời đại này, đến nâng đỡ nữ đế đăng cơ, khai sáng tân thịnh thế!

Mục Hồng Giác gật đầu, nhìn khí tràng này, Bá Du tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nàng so với một vài lão hồ ly sống hơi lâu năm còn mạnh hơn nhiều, ít nhất ở trong lòng Bá Du, hoàn toàn là sự nhiệt tình đối với quốc gia, mà đám lão hồ ly ngồi trên địa vị cao kia, trong lòng lại phần nhiều cũng chỉ có hậu thế của mình!

"A, thật không tệ." Mục Hồng Chương nhẹ nhàng khen một tiếng, uống một ngụm trà. Ở văn hội đào lâm, hắn đã từng gặp qua Dung Văn Thanh, chỉ là khi đó trong mắt hắn chỉ có học sinh của Đào Lý học phủ, còn có Âu Dương Diệp của Âu Dương gia, nên nào đem một tiểu cô nương để vào mắt.

Ai biết, thế này mới bất quá một năm, Dung Văn Thanh đã thành nữ Trạng nguyên nức tiếng cả nước.

"Hoàng muội thật sự có được một trợ thủ khá lắm, nghĩ đến sau khi Dung trạng nguyên vào triều, chắc chắn sẽ toàn lực phụ tá hoàng muội." Mục Hồng Chương càng nghĩ càng giận, Dung Văn Thanh nhất giới nữ lưu, thế nhưng đồng loạt áp chế học sinh của Đào Lý học phủ cùng Ứng Thiên học phủ! Người như vậy, lại là hảo hữu của muội muội khó giải quyết của hắn.

Nếu không phải ngày đó Dung Văn Thanh ở cuộc thi văn đấu với Tần Tường, Tần gia như thế nào lại phải đeo trên lưng tội nhìn trộm Công chúa, ở trước mặt mọi người bị bêu danh nói xấu Công chúa? Tần gia bởi vậy bị Hoàng đế áo chế, không thể liên hợp sĩ tộc vì hắn sắp xếp vào nhân tài ở đợt khoa cử lần này. Hết thảy nguyên nhân đều là do Dung Văn Thanh!

Nàng cũng rất giả dối, rõ ràng biểu đệ Tần Tường là nói nàng, nàng như thế nào liền mặt dày kéo Ngọc Giác vào!

Chuyện này Mục Hồng Chương hoàn toàn nghĩ lầm rồi, lúc đó cũng không phải Dung Văn Thanh kéo Mục Hồng Giác vào, mà là Mục Hồng Giác cùng Dung Văn Thanh liên thủ đối phó người khác.

Mục Hồng Giác không cho là đúng, nàng hiện tại quan hệ với Mục Hồng Chương như nước với lửa, mỗi ngày đều hướng đối phương hắt nước bẩn lên người, đối thoại như vậy, nàng một ngày không biết muốn nghe bao nhiêu lần. Nhất là sau khi Dung Văn Thanh đoạt đầu bảng, Mục Hồng Chương liền như ăn lộn thuốc, mỗi ngày không nói hai câu âm dương quái khí thì không dễ chịu!

Chính là dĩ vãng Mục Hồng Chương nói móc mỉa, Mục Hồng Giác nghe một chút liền thôi, cũng không phản bác, hiện tại ở trước mặt mọi người, nếu nàng còn không phản bác sẽ bị trở thành quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp.

Mục Hồng Giác vừa muốn nói chuyện phản kích, Dung Văn Thanh đã mở miệng trước: "Thái tử điện hạ lời nói rất đúng, Trưởng công chúa điện hạ phụ tá bệ hạ, thần tự nhiên sẽ toàn lực phụ tá Trưởng công chúa. Xem ra, Thái tử điện hạ cũng giống Trưởng công chúa, vô cùng trung tâm với bệ hạ, cho nên mới có thể sầu lo thần có trung tâm với Trưởng công chúa hay không nhỉ."

Dung Văn Thanh nói hết lời, toàn trường một trận yên tĩnh, Hoàng đế nhướn nhướn mày, trong lòng nở nụ cười.

Tiểu gia hoả này, tính tình cũng đủ cứng.

Ngay cả Thu quốc sư vẫn nhắm mắt dưỡng thần cũng nhịn không được nhìn thoáng qua Dung Văn Thanh. Hắn sống lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp một Trạng nguyên ra bài không ấn theo lẽ thường như thế.

Trước mặt Hoàng đế xỏ xiên nhi tử của hắn, khá lắm!

"Làm càn......" Mục Hồng Chương bị lời này chọc tức, đương trường giận dữ muốn mắng Dung Văn Thanh.

Hắn là Thái tử, là Thái tử dưới một người trên vạn người của Mục triều! Sao có thể dung một Trạng nguyên nho nhỏ ở nơi này tranh luận với hắn!

Kỳ thật hắn cũng không có gì để đáp trả cho nên mới muốn lấy thế đè người. Dung Văn Thanh nói thế là nâng Mục Hồng Giác lên, ngầm hạ Mục Hồng Chương thấp xuống. Nàng phụ tá Mục Hồng Giác là vì Mục Hồng Giác trung tâm với bệ hạ, đó không phải là nói, nàng không phụ tá Mục Hồng Chương vì Mục Hồng Chương không trung tâm sao?

Đây chính là lời nói trúng tim mà.

"Thái tử điện hạ." Người đứng ra ngăn cản Mục Hồng Chương là người mà Dung Văn Thanh không nghĩ tới – Thịnh Tuyên Hoa.

Thịnh Tuyên Hoa như thể đang lo việc nhà, nói chuyện rất nhẹ nhàng tuỳ tiện, giống như hoàn toàn không phát hiện bầu không khí gần như ngưng đọng ở nơi này.

"Sao Bảng nhãn cùng Thám hoa còn chưa tiến vào? Thái tử điện hạ đều chờ sốt ruột, muốn nói các ngươi làm càn đó." Hắn hướng về phía tổng lễ thái giám bị doạ ngốc đứng sững ở cửa nói, tổng lễ thái giám kia ngay từ đầu đã bị khí thế của chúng triều thần doạ sợ tới mức vẫn không nhúc nhích, bằng không hắn đã sớm để Bảng nhãn Thám hoa vào rồi.

Ngay cả tổng lễ thái giám ở lâu nơi hoàng cung đều bị doạ sợ tới mức đó, Dung Văn Thanh lại vẫn có thể thản nhiên tự tại tranh luận cùng Thái tử. Thịnh Tuyên Hoa trong lòng cả kinh, lại nảy sinh nhận thức mới đối với Dung Văn Thanh, nếu Tử Tịch ở trong này, cũng làm không được.

Mặc dù là hắn hiện tại cũng không có dũng khí ở trước mặt Hoàng đế cứng rắn đối đầu với Thái tử. Dung Văn Thanh này, nên nói nàng đảm lượng hơn người, hay là nói nàng nghé con mới sinh đây?

Dung Văn Thanh tỏ vẻ, nàng lại không ngốc, liền thái độ kia của Hoàng đế, dù nàng có làm cho Mục Hồng Chương tức đến phát khóc, Hoàng đế cũng có thể làm như không thấy.

Chỉ cần Hoàng đế không nói lời nào, ai dám làm chỗ dựa cho Thái tử?

Vị trí Thái tử, ở mặt ngoài là Thái tử của một quốc gia, trên thực tế thì sao? Đó là người mà Hoàng đế không ưa nhất!

Hoàng đế vẫn đang tráng niên, mọi người đã buộc hắn lập Thái tử, đây không phải thời thời khắc khắc nói với hắn, ngươi già rồi, nên thoái vị sao?

Tiền Thái tử vì sao đột nhiên mắc bạo bệnh mà chết? Thật sự là hắn thân thể yếu ớt nhiều bệnh, ngay cả cảm mạo cũng không vượt qua nổi sao? Hoàng đế giàu có nhất thiên hạ, sẽ ngay cả nhi tử của mình cũng không có cách cứu? Hắn cũng không phải mắc bệnh ung thư!

Nói đến thì, đế vương gia a.

Dung Văn Thanh ngồi tại chỗ, trong lòng một trận cảm khái, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Mục Hồng Giác, an tâm rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Dung Văn Thanh chính diện tiếp xúc chốn quan trường, rất nhiều thứ này nọ đều không nổi lên trên mặt nước, nhưng chỉ cần là thứ gì đó nổi lên cũng đủ để Dung Văn Thanh mất mạng.

Nếu như thái độ của Hoàng đế là hướng về Thái tử, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của Dung Văn Thanh!

Khổng Tề Hạo cùng Tống Trác tiến tràng có vẻ bình đạm hơn Dung Văn Thanh nhiều, cũng làm cho các đại thần ở đây trong lòng buông lỏng. Nếu lại xuất trướng một cái giương cung bạt kiếm giống Dung Văn Thanh nữa, trái tim bọn họ đều chịu không nổi.

Ba cử nhân lần lượt là Tạ Kỳ Tạ Tử Quý xuất thân Tạ gia, xuất thân Vương gia, Vương Phù Vương Nguyễn Đình, còn có một người là người quen của Dung Văn Thanh, Tần Tường xuất thân Tần gia.

Tần gia thế nhưng dùng áp lực đem Tần Tường tiến cử vào triều, Dung Văn thanh cũng thật sự bội phục năng lực thích làm gì thì làm của gia tộc này.

"Thám hoa lang, nhanh đi chiết một đoá hoa đi." Hoàng đế nhìn qua tâm tình không sai, vẫn cười hì hì: "Năm nay Trạng nguyên lang là Dung gia cô nương, hoa tươi xứng mỹ nhân, cũng là một giai thoại, năm vị tài tử liền mỗi người làm một bài thơ tặng Trạng nguyên đi."

Hoàng đế thốt ra lời này, sắc mặt Tần Tường liền thay đổi.

Năm rồi đều chỉ cần một mình Thám hoa lang làm thơ, bài thơ này bình thường đều là Thám hoa lang đã sớm chuẩn bị tốt. Ai trở thành Thám hoa lang thì sẽ phải đi hái hoa, sau đó viết thơ xuống, vừa không gặp trường hợp xấu hổ đương trường không làm thơ nổi, cũng sẽ không xảy ra chuyện bài thơ làm ra không phù hợp tình cảnh.

Hiện tại, lại muốn cả năm người cùng nhau làm thơ.

Tạ Kỳ cùng Vương Phù có thực tài, Khổng Tề Hạo là Bảng nhãn năm nay, cũng không sợ làm không được, nhiều nhất thì không quá xuất sắc thôi. Chính là chuyện đến trên đầu Tần Tường, lại có vấn đề.

Tài học của Tần Tường chỉ có thể tính bình thường, hắn sa vào ngoạn nhạc, một quyển thiên thư cũng còn chưa thật sự đọc qua, ngươi làm hắn ngay hiện trường làm thơ, hắn có thể làm cho ngươi một bài vè.

Tạ Kỳ cùng Vương Phù thân là sĩ tộc đệ tử cùng thế hệ với Tần Tường, tự nhiên hiểu được vị này có đức hạnh gì. Ba cái cử nhân ở đây là một đoàn thể, bọn họ tượng trưng cho ích lợi của sĩ tộc môn phiệt, nếu Tần Tường xấu mặt, sĩ tộc trên mặt không ánh sáng.

Tạ Kỳ cùng Vương Phù liếc nhau, bọn họ trong lòng không quen nhìn Tần gia diễn trò, nhưng hắn lại không thể không giúp Tần Tường, cũng giống Tô Bách Lâm và Tống Nhiên lúc trước, không ưa nhau, cũng phải hỗ trợ.

Tống Trác cuối cùng hái hoa là một đoá hoa hạnh thông thường nhất. Hoa hạnh phương Bắc lúc này chưa nở, chỉ là vườn này gần ôn tuyền, độ ấm cao, làm cho hoa hạnh nở rộ trước thời gian một tháng.

Nói thật, khi Tống Trác dâng hạnh hoa tuyết trắng lên, Dung Văn Thanh cảm thấy có điểm cay con mắt.

Không có hoa thì còn không so ra cái gì, giờ có hoa để so với, nhan giá trị của Tống Trác thật sự thẳng tắp giảm xuống.

Kỳ thật bề ngoài của một người bất quá cũng chỉ là một lớp vỏ, hồng nhan khô cốt đều giống nhau, hiềm nỗi thế nhân nếu có mắt, có thẩm mỹ, liền đều thích truy đuổi sự vật nhan sắc mỹ miều đẹp mắt, trông mặt mà bắt hình dong cũng là chuyện tất nhiên.

Dung Văn Thanh ghét bỏ là xuất phát từ thật sự cay con mắt, nhưng nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài, cũng sẽ không bởi vì vẻ ngoài của Tống Trác mà có ý kiến gì, hay xuất khẩu vũ nhục, thậm chí đối đãi khác biệt, đây là tố chất cơ bản của nàng.

Có một số người lại có tố chất thấp.

"Thám hoa lang năm nay sao lại có diện mạo như thế chứ, quả thật khó coi!" Tần Tường vốn bởi vì không nghĩ ra câu thơ nào hay ho mà phiền lòng, nhìn đến Tống Trác lấy hoa xuống liền lại nổi cơn. Hắn dĩ vãng thật ra cũng từng viết mấy bài thơ không ra đâu vào đâu, đều miêu tả mẫu đơn, vì cái gì Tống Trác lại không hái mẫu đơn chứ?

Hắn cũng không ngẫm lại, chu kỳ hoa mẫu đơn nở là bao lâu?

Tần Tường thật sự là không có chân tài, nhưng mưu mẹo thì lại có rất nhiều. Hắn nghĩ tốt rồi, nếu có thể đem tiêu điểm của sự tình đặt ở diện mạo xấu xí của Tống Trác, hắn sẽ không cần làm thơ!

Dung Văn Thanh nheo mắt, người này thật sự là không nhịn được tự tìm đường chết mà.

Tạ Kỳ buông bút xuống, không viết bài thứ hai. Trước kia hắn thế nào lại không biết Tần Tường mở miệng ra lại không có đầu óc như thế nhỉ?

Chỉ số thông minh đâu? Chỉ lo nghĩ không cần làm thơ, ngươi như thế nào không ngẫm xem hiện tại là trường hợp gì!

Nét cười trên mặt Hoàng đế giật giật, Tống Trác quả thật diện mạo xấu xí, nhưng hắn thực lực bất phàm. Dung Văn Thanh thân là hàn môn đệ tử, được Trạng nguyên, vì trấn an sĩ tộc, đệ nhị danh phải là sĩ tộc, nhưng hắn cũng luyến tiếc nhân tài như Tống Trác, chỉ có thể để Tống Trác trở thành đệ tam.

Chuyện này mọi người biết rõ trong lòng là được rồi, Tần Tường ở trước mặt mọi người nhắc tới vẻ ngoài của Tống Trác, chẳng phải là ở trước mặt mọi người vả mặt Hoàng đế à?

"Tần công tử vẫn giống dĩ vãng, đồng ngôn vô kị." Dung Văn Thanh nhận lấy hoa của Tống Trác, hạnh hoa trắng noãn làm cho nàng càng phá lệ xinh đẹp: "Trạng nguyên trẻ tuổi nhất là ta, vậy cử nhân trẻ tuổi nhất hẳn chính là Tần công tử nhỉ?"

"Dung trạng nguyên lang hôm nay đường làm quan rộng mở, có phải bị vui sướng mờ đầu cho nên mới muốn ra mặt thay một kẻ tướng mạo xấu xí, làm trò anh hùng?"

"Tần công tử cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tướng mạo xấu xí, đều nói là người dạng gì sẽ thấy cảnh sắc dạng đấy. Tần công tử làm cho ta đối với lời này rất tin tưởng không nghi ngờ."

Ha ha, muốn cãi nhau tay đôi với ta, có phải đã quên mất gọi ai ba ba không?

"Dung trạng nguyên, ngươi chớ làm càn quá mức! Hắn một tên hương dã thôn phu, bất quá trong nhà có vài phần tiền tài, tài đức gì có thể vào Hạnh Viên này cùng ngô ngồi chung hàng! Quả nhiên là vật họp theo loài! Dung trạng nguyên xuất thân hoang dã, hẳn lòng có ý thích cho nên mới có thể ra mặt như thế nhỉ?"

Dung Văn Thanh sửng sốt một chút, thật sự không nghĩ tới Tần Tường lại thích tìm chết đến trình độ này.

Lời này dù cho phụ thân của Tần Tường đến cũng không dám nói thế? Hắn rốt cuộc lấy dũng khí ở đâu ra?

Tần Tường nói xong lời này rất tự đắc ngẩng đầu, Dung Văn Thanh ngươi nói không ra lời đi? Lời này hắn nói quả thật rất có trình độ! Phụ thân quả nhiên nói không sai, nói có sách mách có chứng mới có thể áp chế đối phương!

Một tướng quân ngồi trên bàn tiệc đột nhiên xen vào nói: "Tần cử nhân tựa hồ rất khinh thường hàn môn đệ tử ta?"

Một câu này làm cho không khí ở hiện trường trở nên cổ quái, có mùi thuốc súng lan tràn.

Tần Tường đối với không khí vẫn thật mẫn cảm, lập tức hắn liền ý thức được chuyện xấu mà mình làm!

Tuy rằng phụ thân đã nói sĩ tộc lực lượng trên triều đình cường đại, nhưng thế lực hàn môn cũng không yếu, lại càng không muốn nói Hoàng đế còn ở sau lưng nâng đỡ hàn môn. Hắn ở trước mặt mọi người nói ra lời làm nhục hàn môn, quả thật chính là chọc phải tổ ong vò vẽ!

Mục Hồng Chương thầm nghĩ không tốt! Hắn ngẩng đầu nhìn hướng mẫu phi của mình, Tần hoàng quý phi lại khẽ lắc đầu với hắn, làm cho hắn cứ ngồi yên mà xem, chớ lên tiếng.

Tần hoàng quý phi nghiêng người nhìn Mục Hồng Giác, đối phương mang ý cười, vẻ mặt xem náo nhiệt. Biểu tình này, giống hệt Hoàng đế hiện tại.

Tần Tường hài tử này, quá mức liều lĩnh. Tần hoàng quý phi cảm thán trong lòng, có tâm tương trợ nhưng cũng không dám vọng động.

Tư tài đại nhân Tô Triết Tân, cũng chính là phụ thân của Tô Bách Lâm vỗ về chòm râu, vẻ mặt mang ý cười hoà giải: "Tướng quân đại nhân nói cười rồi, Tần cử nhân bất quá là nói giỡn với Dung trạng nguyên thôi, làm sao lại khinh thường hàn môn đệ tử?"

Trấn Bắc tướng quân Vũ Văn Sơn là hậu duệ của Vũ Văn đế sư năm đó. Vũ Văn đế sư xuất thân hàn môn, tuy đã gần trăm năm trôi qua, Vũ Văn gia cũng thành một trong số sĩ tộc, nhưng Vũ Văn gia vẫn ủng hộ hàn môn.

Tô Triết Tân cũng là hàn môn, nhưng hắn lại cưới một vị Công chúa, mẫu phi của vị Công chúa kia chính là người của Vương gia, cho nên Tô Triết Tân vẫn là một trong số người ủng hộ sĩ tộc, điểm ấy lại hoàn toàn khác với nhi tử Tô Bách Lâm của hắn.

"Tư Tài đại nhân không hổ là Tư Tài đại nhân, giao tiếp với tiền lâu, trở nên cũng giống tiền." Tư Văn đại nhân cười lạnh một tiếng, nói trào phúng. Hắn là hàn môn đệ tử chân chính, luôn luôn không hợp với Tô Triết Tân.

Trên đồng tiền có mắt tiền, Tư Văn đại nhân đây là ám chỉ Tô Triết Tân một thân tâm nhãn.

Sắc mặt Tô Triết Tân không thay đổi, trong lòng lại phẫn nộ, lập tức muốn châm chọc trở về, mấy đại thần bên phe hắn cũng nóng lòng muốn thử, chuẩn bị ứng chiến.

Hoàng đế lúc này không thể không đi ra ngăn lại cục diện chuyển biến xấu.

"Thơ của Tống thám hoa thật sự không tệ, nghĩ hẳn cũng chuẩn bị đã lâu." Hoàng đế cũng không nói mấy người khác lấy thơ ra: "Tài hoa không thể dùng bề ngoài cân nhắc, sáu người các ngươi là lương đống một thế hệ này của Mục triều, có tài hoa, là may mắn của Mục triều. Sắc trời không còn sớm, nên bắt đầu yến tiệc. Uống cạn chén này, kính Mục quốc ta vĩnh viễn hưng thịnh!"

"Tạ bệ hạ ban thưởng rượu! Kính Mục quốc ta vĩnh viễn hưng thịnh!" Thịnh Tuyên Hoa thân là người có thân phận tối cao nhất, đứng dậy đáp lại Hoàng đế, là người đầu tiên một hơi uống cạn.

Mọi người đứng dậy, cùng hô: "Kính Mục quốc ta vĩnh viễn hưng thịnh!"

Uống rượu xong, nhạc sư bắt đầu tấu nhạc, có vũ nữ nhảy múa, hiện trường bắt đầu náo nhiệt lên.

Sáu người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, có chút không thích ứng được với tiết tấu đột nhiên chuyển biến này.

Dung Văn Thanh nhàm chán ăn uống, đám đại thần này một cái tinh hơn một cái, quả nhiên giống lời Ngọc Giác nói, tất cả đều là lão hồ ly!

Tống Trác đứng dậy đi đến trước bàn Dung Văn Thanh: "Đa tạ Dung trạng nguyên giải vây cho ta, chén này kính ngươi."

Nói xong, hắn một chén uống hết vào bụng.

Rượu này là rượu hạnh hoa được ủ từ ba năm trước, nồng độ cồn không tính cao, uống một chút cũng không say được, nhưng rượu này tác dụng chậm cũng rất mạnh, uống nhiều cũng say.

"Chúc mừng Dung trạng nguyên lần này đoạt ngôi đầu, làm vẻ vang cho hàn môn đệ tử chúng ta, chén này kính ngươi!" Tống Trác nói xong, lại thêm một chén.

Dung Văn Thanh không nói gì, cũng không đáp lại hắn.

Tống Trác đây là đang mượn rượu tiêu sầu, hắn không cần Dung Văn Thanh đáp lại.

"Hôm nay may mắn Trác trở thành Thám hoa, thật sự cao hứng, có thể cùng nhân vật thần tiên như Dung trạng nguyên ngồi cùng bàn, cũng không uổng Trác ở nhân gian này, chén này kính ngươi!"

Qua ba chén đầy, mặt Tống Trác đều biến thành đỏ bừng.

Xem Tống Trác còn muốn uống nữa, Dung Văn Thanh liền ngăn cản hắn.

Tống Trác vẻ mặt mê man nhìn Dung Văn Thanh, đã uống đến đầu óc mơ hồ, phản ứng với ngoại giới cũng trì độn.

"Ngươi và ta đều là hàn môn đệ tử, trong chốn quan trường cần giúp đỡ lẫn nhau, Tống Trác huynh làm gì khách khí như thế? Tiểu muội tửu lượng không tốt, nếu mà uống ba chén rượu này, tiểu muội chắc cần nằm ngang mà đi ra ngoài mất."

Tống Trác bị Dung Văn Thanh nói chọc cười, hắn buông chén rượu, chắp tay với Dung Văn Thanh, hai người nhìn nhau cười, sau đó Tống Trác trở về lại ghế của mình.

"Dung trạng nguyên nhưng thật ra có lòng tốt, chỉ không biết Tống huynh có thể lý giải lòng tốt của Dung trạng nguyên hay không." Thời điểm Khổng Tề Hạo nói những lời này mặt không chút thay đổi: "Dung trạng nguyên xinh đẹp như hoa, cũng đừng nên phó thác sai người mới phải."

Nét tươi cười trên mặt Dung Văn Thanh không thay đổi, đem lòng tốt của nàng đều quy về tư tình nam nữ, Khổng Tề Hạo là đang cố ý trào phúng nàng.

Trong mắt thế nhân, ở một đoạn tình cảm, bên bị vây ở thế yếu nhất định là nữ nhân. Nam nhân sẽ dùng tư tưởng dơ bẩn để đánh giá nữ nhân, lại không biết loại hành vi này ở trong mắt nữ tử ghê tởm đến nhường nào!

"Có một số người chỉ có cái túi da tốt đẹp, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, vậy mà lại cứ thích tự xưng mình phong lưu, Khổng bảng nhãn có giống Văn Thanh, cảm thấy loại người như vậy rất nực cười không?"

Thần sắc trên mặt Khổng Tề Hạo biến đổi mấy lượt, bị nữ tử mình khinh thường trào phúng như vậy, lửa giận trong lòng hắn lớn đến mức nào cũng có thể đoán được, nhưng hắn không thể giống Tần Tường, phản bác nàng ở trước mặt mọi người.

Khổng gia chỉ là một tiểu gia tộc, Tần Tường gặp rắc rối có một đám đại thần giúp đỡ, hắn mà gặp rắc rối, tuyệt đối sẽ không có người giúp hắn!

"Hừ! Nữ tử và tiểu nhân, quả nhiên là cá mè một lứa!"

Sau khi nói xong, Khổng Tề Hạo buồn bực uống cạn chén rượu, không nói gì nữa.

Dung Văn Thanh cũng lười tranh luận với hắn, Khổng Tề Hạo chỉ là kết quả của việc Hoàng đế thoả hiệp với sĩ tộc, người như vậy ở trên chốn quan trường làm sao có thể có tiền đồ? Cần gì phải đem tâm tư tiêu phí lên người hắn.

Trong cuộc liên hoan có đủ loại trò chơi, không khác biệt lắm với Đào Lâm văn hội hồi trước. Sáu người Dung Văn Thanh lần lượt thay nhau ra trận, những trò chơi đó phần nhiều khảo nghiệm thể lực nhãn lực trí nhớ, chơi được nửa ngày, tất cả mọi người đều thầm cả kinh.

Mặc kệ là trò gì, Dung Văn Thanh đều dễ như trở bàn tay, nhiều lần đoạt giải nhất không nói, nửa ngày rồi mà ngay cả một giọt mồ hôi nàng cũng không rơi!

Thể lực kiểu đó có chút khủng bố, không thấy Khổng Tề Hạo thể chất yếu nhất mặt mũi trắng bệch đó sao. Nàng một cái nữ tử, lại ném thẻ vào bình rượu hay bắn tên, đánh cờ hay tấu cầm, thế nhưng một chút mệt mỏi cũng không có.

Dung Văn Thanh tỏ vẻ, hack vừa mở, ta hành chết các ngươi!

Vũ Văn Sơn nhìn Dung Văn Thanh lại bắn trúng hồng tâm, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi! Trong lòng tán thưởng, hắn đã rất nhiều năm không gặp một học sinh bắn tên tinh chuẩn như thế, Dung Văn Thanh này đúng là một cái mầm tốt mà!

Tư Văn đại nhân cùng Tư Công đại nhân ghé vào cùng nhau dựng lại ván cờ. Vừa rồi ván cờ giữa Dung Văn Thanh và Tạ Kỳ, Dung Văn Thanh thắng ba ván. Tài đánh cờ của Tạ Kỳ đã sớm nổi tiếng ở Mục triều, Dung Văn Thanh thoải mái thắng liền ba ván, nước cờ đó thật đáng giá tham khảo.

Hoàng đế cùng Hoàng quý phi cơm nước xong liền đi, chỉ để lại Mục Hồng Giác và Mục Hồng Chương chủ trì đại cục, bọn họ hai người một chính vụ quấn thân, một cung vụ quấn thân, thật sự bận rộn.

"Hôm nay ngươi lại làm náo động, ngày mai lâm triều, các đại thần khẳng định sẽ đàm luận ngươi." Mục Hồng Giác đứng bên cạnh Dung Văn Thanh, nhìn Dung Văn Thanh bắn hết mũi tên này tới mũi kia, đã bắn mười tên, toàn trúng hồng tâm. "Ngươi làm như vậy có chút lỗ mãng, một cái cây quá xuất sắc trong một cánh rừng không phải chuyện tốt."

Dung Văn Thanh buông cung tiễn, không cho là đúng.

"Nhẫn nhịn cũng phiền toái, nữ tử vào triều vốn không có tiền lệ, ta dù có khiêm tốn thành bụi bặm thì bọn họ cũng sẽ lôi ra." Dung Văn Thanh nghiêm túc nhìn Mục Hồng Giác: "Hơn nữa, tình cảnh của ngươi quá gian nan, ngươi cần một thanh kiếm sắc phá vỡ cục diện bế tắc này."

Mục Hồng Giác không đồng ý nhíu mày, lời Dung Văn Thanh nói nàng hiểu chứ, thậm chí hết thảy những gì Dung Văn Thanh làm hôm nay là vì cái gì, nàng rất rõ ràng, nhưng nàng không đành lòng.

"Kiếm sắc không nhất định phải là ngươi, cục diện bế tắc cũng sẽ không duy trì lâu lắm."

Mục Hồng Giác cùng Dung Văn Thanh nói chuyện, mọi người chung quanh tự động rời xa, hoặc là nói, tất cả mọi người đều xa lánh các nàng.

"Ngươi đang đợi Tam hoàng tử." Dung Văn Thanh liếc một cái liền nhìn thấu suy tính của Mục Hồng Giác: "Tam hoàng tử mẫu gia thế nhược, hắn không phải đối thủ của Thái tử. Trừ ta ra, không có thanh kiếm nào sắc bén hơn."

"Sang năm phụ hoàng sẽ khai ân khoa, phụ hoàng nói, Trạng nguyên sẽ là Tô Bách Lâm, đây là kiếm mà bọn họ muốn." Mục Hồng Giác không chút nào giữ lại, nói ra bí mật: "Lợi kiếm phá vỡ cục diện không nhất định phải nằm trong tay ta."

Dung Văn Thanh không nói gì.

Tô Bách Lâm quả thật sẽ là kiếm sắc, trong lịch sử hắn cùng Mục Hồng Giác phối hợp tốt lắm.

Nhưng phụ thân cùng mẫu thân hắn cũng là phần rỉ sắt của thanh kiếm này! Hậu quả khi để Tô Bách Lâm làm kiếm, Dung Văn Thanh rất rõ ràng, nàng không thể để cho lịch sử tái diễn.

Lại nói tiếp, trong lịch sử Tô Bách Lâm là thông qua tiến cử vào triều làm quan, như thế nào lần này lại tham gia kỳ thi viện, lại tham gia thi hội? Dung Văn Thanh cứ cảm thấy có chút không đúng, cảm giác không thích hợp này đã sớm có, chẳng qua nhiều lần bị lời Nguyệt Bán nói gạt bỏ.

"Canh giờ không còn sớm, buổi tiệc sắp tàn, chốc lát cùng ta trở về chứ?" Mục Hồng Giác nhìn sắc trời, tính toán giải tán buổi tiệc.

Dung Văn Thanh không đáp ứng lời mời: "Tối nay ta có hẹn rồi."

"Ngươi hẹn người khác?" Mục Hồng Giác rất kinh ngạc, Dung Văn Thanh nhân tế quan hệ rất đơn giản, trừ nàng, Dung Văn Thanh còn có bằng hữu khác?

"Tống Trác." Khoé miệng Dung Văn Thanh ôm ý cười, Tống Trác có thể được Hoàng đế thưởng thức, khẳng định có chỗ hơn người, quan hệ tốt với hẳn, đỡ phải chính mình trên triều đình tứ cố vô thân.

Mục Hồng Giác lập tức hiểu được ý Dung Văn Thanh, nàng gật đầu, trở lại hoà vào đám người.

Bữa tiệc kết thúc khi trời đã gần tối, Dung Văn Thanh cùng Tống Trác sau khi xuất cung, lập tức chuyển chỗ.

Nơi bọn họ muốn đi, là Hưng Hồng Lâu.

Tên nghe lên như là tửu lâu hạng sang, nhưng thực tế lại là thanh lâu mà Tống Trác thường xuyên đi.

"Mang theo Trạng nguyên tới đây uống hoa tửu, ta coi như tiền vô cổ nhân." Tống Trác cười khổ, hắn không nghĩ tới Dung Văn Thanh sẽ chọn địa điểm buổi tụ hội tối nay ở trong này.

Dung Văn Thanh nghe ra ý tứ trong lời Tống Trác, Tống Trác là cảm thấy, một nữ tử như nàng lại cùng nam nhân chạy đến thanh lâu uống hoa tửu sẽ ảnh hưởng tới thanh danh.

"Chẳng qua nghe một khúc nhạc, uống hai chén rượu xuông mà thôi, ngươi và ta trong lòng bằng phẳng, cần gì phải để ý tâm tư của kẻ tiểu nhân?" Dung Văn Thanh hoàn toàn không thèm để ý, nàng đã vào triều làm quan, vì mở rộng vòng giao tế, thanh lâu sẽ là nơi nàng thường xuyên đi.

Đối với nam nhân mà nói, rượu thịt sắc là lợi khí để kéo gần quan hệ, Dung Văn Thanh đương nhiên sẽ không tự bán sắc, chỉ có thể bồi uống chút rượu.

Tống Trác cũng là loại ly kinh bạn đạo*, hắn đi thanh lâu cũng không qua đêm, chỉ nhìn mỹ nhân thôi, vô số văn nhân bởi vậy mà nói xấu hắn không "cứng", hắn chưa bao giờ thèm để tâm.

*rời xa chuẩn mực đạo đức

Nay cùng một nữ tử đi uống hoa tửu, hắn cũng có thể bình thản tự nhiên.

"Được, nếu Dung trạng nguyên đều thoải mái như thế, ta là một người nam nhân, lại xấu hổ thì quá là làm kiêu rồi! Đi đi đi! Hưng Hồng Lâu này là nơi ta quen thuộc nhất, hôm nay để Dung trạng nguyên nhìn xem đệ nhất mỹ sắc của hoàng đô!"

Tống Trác cũng không biết nên ở chung thế nào với Dung Văn Thanh, nên cứ thẳng thắn coi như bằng hữu bình thường.

Sở dĩ Dung Văn Thanh lựa chọn cùng nam nhân đi thanh lâu, nguyên nhân chính là nàng có Nguyệt Bán mở hack. Nàng có vũ lực giá trị bạo biểu, hoàn toàn không sợ gặp khách nhân quấy rối, nàng một mình có thể đánh trăm người!

Kê đơn cái gì lại càng không cần coi vào đâu, có Nguyệt Bán ở đây, xuân dược Dung Văn Thanh cũng có thể coi như nước lã mà uống!

"Ha ha! Đây không phải Tống công tử đó sao ~ không, là Tống thám hoa chứ! Thám hoa lang hôm nay lại đến tìm Cầm Thuý? Mau mau lên lầu! Cầm Thuý nhà ta đã sớm chờ ngài rồi ~" Tú bà nhìn thấy Tống Trác liền hai mắt sáng ngời, trước kia bà ta chỉ coi Tống Trác là một văn nhân không "cứng" được, nể tình mỗi lần hắn đều cấp kha khá tiền tài nên mới để Tống Trác tiến vào, mỗi lần thái độ đều lãnh đạm.

Nay Tống Trác trở thành Thám hoa lang, thái độ của bà ta lập tức trở nên nhiệt tình.

Chính là khi bà ta thấy Dung Văn Thanh ở phía sau Tống Trác, biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ: "Chờ đã! Vị cô nương này là......"

Chương này dài gấp ba bốn lần những chương còn lại, Bách Linh tỷ best quá đi:*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play