Dung Văn Thanh nghiêm túc đọc sách, không có trả lời Nguyệt Bán, tựa như không hề nghe thấy. Nguyệt Bán tức giận suýt ném gậy trúc lên đầu nàng.
Xử lý Dung phu nhân như thế nào? Vấn đề này Dung Văn Thanh không nghĩ tới.
Không phải nàng không quan tâm Dung phu nhân, mà là nàng hiểu rất rõ, mẹ nàng sẽ lựa chọn ra sao.
Nuôi con giùm nữ nhân khác, Dung phu nhân đều không quan tâm, trong mắt Dung phu nhân, chỉ có Dung lão gia. Nàng sẽ không để ý Dung Văn Thanh chịu thiệt vì chuyện này, mặc dù đau lòng, cũng chỉ là nhất thời.
Nhân tính hay thay đổi, đau khổ cùng bất an, không có khả năng cải biến tính cách một người.
Chỉ có hối hận, mới có thể thay đổi người đó. Dung phu nhân sẽ hối hận sao? Nàng sẽ không! Tới lúc này nàng vẫn còn trốn trong gian phòng, ngay cả Tào Trí Uyên ghé phủ nàng cũng chưa từng bước ra, liền nhìn ra được sự lựa chọn của nàng.
Dung phu nhân lựa chọn trốn tránh, nàng lựa chọn ẩn vào thế giới của mình, tất cả mọi người đều là ích kỷ, không có ai ngoại lệ.
Ngày thứ hai phá lệ đến chậm, Dung Văn Thanh chỉ cảm thấy mình không được tự nhiên, có lẽ là bởi vì, qua hôm nay rồi, nơi này sẽ không còn là nhà nàng.
Dung Văn Thanh sẽ không hướng Dung lão gia cúi đầu, nếu cúi đầu có thể giúp nàng sống tốt hơn, nàng sẽ cúi. Chỉ là vô số sự thật chứng minh, cúi đầu là phương pháp làm bản thân thống khổ nhất.
"Nghe nói trưởng lão cùng phụ thân, tối hôm qua mở tổ từ, suốt đêm sửa họ Tôn Văn Kiệt thành Dung?" Dung Văn Thanh vào nhà cũng không chào hỏi, thẳng vào chủ đề.
Trên mặt Dung lão gia mang theo nét yêu thương giả dối, nhìn Dung Văn Thanh, giống như đang nhìn một hài tử không hiểu chuyện.
Làm cho người ta buồn nôn!
"Văn Thanh, sao lại nói là sửa chứ? Văn Kiệt vốn là họ Dung a. Văn Kiệt, mau đến bái kiến thân tỷ tỷ của con."
Tôn Văn Kiệt, không, hiện tại là Dung Văn Kiệt, bước trên đôi chân gầy yếu, đáng thương hướng Dung Văn Thanh hành lễ. "Văn Kiệt bái kiến Trưởng tỷ."
Dung Văn Thanh nghiêng người, né tránh Dung Văn Kiệt hành lễ, Dung Văn Kiệt thi lễ, trực tiếp hướng đến Đào Hạnh sau lưng Dung Văn Thanh, Đào Hạnh sợ tới mức ngồi xổm xuống thỉnh tội.
"Ta nói rồi, ta không có đệ đệ!" Dung Văn Thanh khí thế đại thịnh, hơi thở bình thản trở nên bén nhọn, nhất thời mọi người bị doạ, không dám nhúc nhích. "Chuyện này, ta không muốn nhắc đến lần thứ ba."
Ánh mắt Dung Văn Thanh tựa như một cây đao, Dung lão gia chống lại, sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, hắn dường như thấy được sát ý!
Nàng muốn giết ai? Dung lão gia bị trí tưởng tượng của mình doạ sợ, vội vàng kéo Dung Văn Kiệt qua một bên, tràn đầy cảnh giác nhìn Dung Văn Thanh.
Trưởng lão cũng bị doạ, dĩ vãng Dung Văn Thanh đều rất bình tĩnh, cho hắn một loại ảo giác, ảo giác Dung Văn Thanh sẽ nhẫn nhục chịu đựng.
Tất cả mọi người không hiểu, bình tĩnh không phải là yếu đuối.
"Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không, bây giờ trong gia phả, mẫu thân ngươi có một nhi tử! Người thừa kế của Dung phủ, là Dung Văn Kiệt!" Trưởng lão nuốt xuống một ngụm nước bọt, giả vờ trấn định mở miệng, "Ngươi quả thật trợ giúp Dung phủ rất nhiều, của hồi môn sau này của ngươi, sẽ bao gồm một nửa tiền tài của Dung phủ! Đây là do phụ thân ngươi chính miệng hứa hẹn!"
Thật sự chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế! Dung Văn Thanh đều bị chọc điên.
Dung phủ hiện tại có bao nhiêu tiền tài a? Nói thật, rất nhiều, ít nhất ba bốn vạn kim! Nhưng chút tiền này, so với Quy Vân Các, thì có tính là gì?
Quy Vân Các một năm lãi ròng không chỉ giới hạn ở mức mười vạn kim, mà còn tăng trưởng theo từng năm.
Dung lão gia muốn dùng một hai vạn kim liền đẩy Dung Văn Thanh đi, hắn dường như cảm thấy Dung Văn Thanh là một chướng ngại.
Dung Văn Thanh sẽ nói cho hắn biết, ai mới chân chính là chướng ngại.
"Thỉnh trưởng lão giúp ta một việc, mở tổ từ." Dung Văn Thanh cũng lười nói nhiều với bọn họ, "Dời ta ra khỏi gia phả."
"Dung Văn Thanh! Ngươi nói cái gì!" Dung lão gia nghe xong liền nổ, hắn quả thật không thể tin mình nghe được những gì, "Ta chưa chết, mẫu thân ngươi cũng còn sống! Vậy mà ngươi lại dám đại nghịch bất đạo muốn dời hộ."
Dời hộ là chuyện rất nghiêm trọng, nếu Dung Văn Thanh tách ra, nàng cùng Dung thị liền không còn liên quan, về sau nàng sống hay chết, cũng cùng Dung thị vô can.
Dời hộ thông thường là do cha mẹ đưa ra, đem con cháu hư hỏng đá ra khỏi gia tộc, xem như cho bọn họ sự trừng phạt nghiêm trọng nhất, bởi vì dời hộ tương đương với việc đoạn tuyệt mọi quan hệ.
Kỳ thật lúc trước Dung lão gia đã nghĩ qua đề nghị này, hắn muốn đá Dung Văn Thanh ra, chỉ là Dung Văn Thanh không mắc sai lầm nào, hắn không thể nói ra.
Hiện tại không cần hắn nâng, Dung Văn Thanh đã tự đẩy.
"Dung lão gia đừng kích động, ta còn chưa nói xong đâu." Dung Văn Thanh từ trong ngực lấy ra một xấp giấy, đó là giấy chứng nhận quan phủ luôn ban cho thương hộ, quy định ai là chủ sự của một cửa hàng.
Tương tự giấy phép kinh doanh của những doanh nghiệp ở hiện đại, xấp giấy đó, là giấy phép của Quy Vân Các trải khắp Mục triều, danh tự trên mặt giấy, tất cả đều là Dung Văn Thanh nàng.
Dung lão gia muốn phản kháng, nhưng hắn không có bất cứ biện pháp nào.
Dung Văn Thanh bây giờ đã là tú tài, hắn không thể lấy công danh của mình ra áp chế Dung Văn Thanh, nhượng quan phủ cải danh.
Hắn cũng không thể đi cáo trạng Dung Văn Thanh, vì nếu chuyện này truyền ra, Dung Văn Thanh sẽ chiếm thượng phong. Tuy nói cha mẹ cho nữ nhi sinh mệnh, nhưng hắn là phụ thân, lại ở ngoài nuôi con riêng chỉ nhỏ hơn Dung Văn Thanh hai tháng, còn ở tình huống Dung Văn Thanh không đồng ý cưỡng chế sửa họ cho ngoại sinh tử.
Vi phụ quá thất đức, nhi nữ giận mà phản kháng, tại Mục triều phản đối ngu hiếu, sẽ không có ai đứng về phía Dung lão gia.
Chủ yếu nhất chính là, mẹ của ngoại sinh tử vẫn chưa nhập phủ, dựa theo pháp luật Mục triều, trừ con do quý thiếp sở sinh, nếu là người khác sinh, thì không có tư cách được nuôi dưới danh nghĩa chính thất.
Hành vi của Dung lão gia và trưởng lão, chính là phạm pháp.
"Dung Văn Thanh, đồ nghịch tử nhà ngươi!" Dung lão gia thực tại không nghĩ ra biện pháp, lại bị một xấp giấy của Dung Văn Thanh kích thích, trực tiếp nổi bão, giương tay muốn đánh Dung Văn Thanh.
Nàng thối lui một bước, làm Dung lão gia đánh hụt, bởi vì dùng sức quá lớn, Dung lão gia lảo đà lảo đảo, thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.
Trưởng lão nhíu mày nhìn Dung Văn Thanh, hắn cảm thấy có gì đó kỳ quặc, nhưng lại không biết kỳ quặc ở đâu.
Làm một người nửa mù chữ ngay cả kỳ thi phủ cũng chưa đỗ, trưởng lão không được tính là quá thông minh.
"Tốt, dời hộ. Chỉ là đối với bên ngoài, nhất định phải nói là do ngươi quá bất hiếu, cha mẹ ngươi mới trục xuất ngươi khỏi gia môn!"
Trưởng lão đánh đánh bàn tính, một tú tài bị cha mẹ trục xuất khỏi gia môn, còn có khả năng thi viện sao?
"Có thể." Dung Văn Thanh hoàn toàn không thèm để ý trưởng lão nói như thế nào.
Mục đích đạt tới, Dung Văn Thanh có một trăm loại phương pháp, để dư luận đứng về phía nàng.
Dời hộ rất đơn giản, gạch tên Dung Văn Thanh khỏi gia phả, sau đó mở tổ từ thắp hương bẩm báo tổ tiên là được. Trưởng lão và Dung lão gia mỗi người tự tay viết một lá thư, lại thêm gia ấn Dung gia, Dung Văn Thanh chỉ cần cầm lấy hai lá thư, là có thể tới quan phủ, mở một hộ khẩu độc lập.
Cầm lấy hai lá thư, Dung Văn Thanh liền hành lễ đều không làm, trực tiếp muốn đi.
Lương tâm Dung lão gia trỗi dậy, hoặc là miễn cưỡng vì thể diện, tới cửa đưa Dung Văn Thanh.
Về sau, Dung lão gia vô số lần hối hận, hối hận mọi chuyện hôm nay đã làm, nếu như hắn không viết lá thư này, hắn không đi đưa Dung Văn Thanh, thì hắn sẽ không hối hận.
"Nếu đã rời nhà, ta đây liền nói cho ngươi vài chuyện, tránh cho ngươi đáng thương, bị che mắt." Dung Văn Thanh đứng trước ngựa, con ngựa này Dung Văn Thanh nuôi nấng từ nhỏ, cũng là thứ duy nhất nàng đem đi từ Dung gia.
"Chuyện gì?" Dung lão gia khí định thần nhàn, hắn nghĩ bản thân mình đã đạt được thắng lợi lớn nhất, tuy hắn không có Quy Vân Các, nhưng hắn biết tất cả phương thức hoạt động của Quy Vân Các, cho hắn hai năm, hắn có thể mở ra tửu lâu khác tốt hơn Quy Vân Các.
Dù sao lúc mới kinh doanh Quy Vân Các, cũng không có ba bốn vạn kim làm vốn.
"Sinh phụ Dung Văn Kiệt là nhi tử đã chết của Tôn đại gia ở cách vách, gọi Tôn Kiệt." Dung Văn Thanh nói lời này, trên mặt không chút biểu tình, giống như đối với người xa lạ bất tương quan*. "Còn có, ngoại trừ Quy Vân Các ở Mục Châu Thành, những chi nhánh Quy Vân Lâu khác là của ngươi. Bất quá ngươi không cần lo lắng, cho ta một năm, ta có thể mở ra tửu lâu tốt hơn Quy Vân Các nhiều. Cáo từ."
*không có quan hệ gì với nhau
Dung lão gia bị chuyện thứ nhất làm chấn kinh, hắn quả thật hoài nghi tai mình điếc, khi hắn hồi phục tinh thần, Dung Văn Thanh đã cưỡi ngựa, biến mất tại góc đường.
"Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng!" Vẻ mặt Dung lão gia tái nhợt, hắn ôm ngực, chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn.
Dung Văn Thanh làm người, Dung lão gia rất rõ ràng, nàng sẽ không nói mà không có chứng cứ. Dung Văn Thanh ngay cả danh tự đều nói ra, chuyện này mười phần có chín phần là thật.
Nếu Tôn Văn Kiệt thật sự không phải con trai hắn, vậy mọi thứ hắn làm lần này, rốt cuộc còn có ý nghĩa gì?
Dung Văn Thanh chậm rãi cưỡi ngựa, tiếng vó ngựa đạp trên nền đất xanh, thanh âm phi thường thanh thuý.
"Ngươi thật là bại hoại." Nguyệt Bán bay giữa không trung, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dung Văn Thanh. "Trước dùng giả chứng gạt người, sau đó lại tuôn thân thế Tôn Văn Kiệt ra, Dung lão gia cũng sẽ không dám loạn truyền ngươi bị hắn đuổi ra khỏi nhà, phỏng chừng còn có thể cầu ngươi trở về."
"Cũng là công lao của ngươi, không có ngươi, giả chứng sẽ không trông giống thật."
Không sai, một xấp giấy kia, là Nguyệt Bán phục chế in ra, nếu như Dung lão gia nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện, cả xấp đều là giấy chứng nhận Quy Vân Các ở Mục Châu Thành.
"Lại nói tiếp, vị Trưởng công chúa kia đã đạt đến trình độ nào rồi a, ngươi thuận miệng nhắc tới, nàng liền giúp ngươi xử lý đống giả chứng đó." Nguyệt Bán cảm thán mức độ Mục Hồng Giác để bụng Dung Văn Thanh, "Mỹ danh là ngươi được danh đầu, kêu Tào Trí Uyên đưa tới cho ngươi, thật là lợi hại."
Dung Văn Thanh cười cười, không nói gì.
"Tiếp theo, chúng ta đi chỗ nào?" Nguyệt Bán thích cảm giác tự do này, không bó không buộc.
Dung Văn Thanh nhìn con đường phía trước, ngữ điệu thoải mái nói: "Hoàng đô, tìm nơi nương tựa bạn bè."
Lần này đi, thiên địa liêu khoát, mặc quân ngao du.
(Lần này đi, đất trời bát ngát, mặc người ngao du.)
Lần này đi, nhân tình hiểm ác, ngũ vị phẩm thường.
(Lần này đi, nhân tình hiểm ác, nếm trải năm vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn.)
Mục triều truyền kỳ, ở thời điểm nữ tử cưỡi ngựa trắng đi ra Mục Châu Thành, đã chính thức bắt đầu!
Tác giả hết Quy Vân Các lại Quy Vân Lâu, nên thôi thống nhất thành Quy Vân Các xuyên suốt bộ truyện, ai có gặp Quy Vân Lâu cũng đừng hỏi, vì đã giải thích ở đây rồi.
Nghe đồn tác giả đang viết hiện đại thiên, tên gọi Nhân Sinh Doanh Gia, dịch nôm na ra là Nhân Sinh Người Thắng, Nguyệt Bán trở thành hệ thống của Mục Hồng Giác.
À spoil cho vui chứ tui không có link đâu =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT