Một người đàn ông xuất hiện, trên tay là thông tin về buổi họp báo do Cố nhị thiếu gia tổ chức, xác nhận cô gái xuất hiện trên ảnh là tiểu thư Hạ thị. Ngoài ra hắn thừa nhận việc mình có tình cảm với Hạ tiểu thư và đang cố gắng để theo đuổi cô ấy.
Khi biết Hạ tiểu thư tham gia buổi tọa đàm ở hội trường khách sạn hôm đó, hắn đã tìm đến gặp cô, vì vậy mới có hình ảnh hai người cùng rời khỏi khách sạn. Cả những hình ảnh cùng nhau khác Cố Tư Vũ đều nhận là mình đang dùng thân phận giảng viên để tiếp cận với Hạ An Di.
"Tại sao em tổ chức buổi họp báo này mà không thông báo với anh một tiếng?"
Người đàn ông có vẻ khá tức giận, nhìn Cố Tư Vũ ngồi trên ghế. Anh ta là Cố Tư Việt, tổng giám đốc điều hành Cố Thị, cũng là anh trai của Cố Tư Vũ.
"Nếu anh biết chuyện còn không phải sẽ ngăn cản em à?"
"Em đã biết anh sẽ căn cản lại còn làm ra việc này? Cố nhị thiếu gia lại đi yêu đơn phương đại tiểu thư Hạ gia, tìm mọi cách theo đuổi người ta. Còn ra thể thống gì nữa hả?"
"Anh, mối quan hệ của hai nhà Cố - Hạ cũng đến lúc ngừng chiến được rồi. Không phải chỉ giành nhau vài mối làm ăn thôi sao?"
"Vài mối làm ăn? Em còn không biết lão cáo già đó đã chơi khăm chúng ta bao nhiêu lần rồi hả? Có khi sự việc lần này lại do chính ông ta làm ra cũng nên ấy."
"Hạ thị cũng đâu ít lần bị chúng ta đâm sau lưng. Dù sao bây giờ Hạ Thị và Cố Thị cũng đã có thị phần của riêng mình. Chúng ta có thể không cần nước sông phạm nước giếng mà."
Đối với lời đề nghị hòa bình của em trai, Cố Tư Việt cười khẩy hỏi lại hắn: "Em nghĩ xem giữa Coca và pepsi có thể đình chiến không hả?"1
Sự cố chấp của anh trai làm Cố Tư Vũ có chút bất lực, hai tập đoàn lớn cùng có giao tranh về mảng hóa phẩm, chỉ cần một công ty ngã xuống, công ty còn lại liền có thể ăn trọn miếng bánh. Vì thế nên hắn cũng không thể trách anh mình được.
Cố Tư Việt ngồi xuống đối diện em trai, cầm lên ly nước người làm vừa mới đưa ra.
"Nói đi, lý do tại sao em tự nhận mình đang theo đuổi cô gái đó?"
"Không phải tự nhận, em thật sự muốn theo đuổi cô ấy."
Phụt… Một làn nước bắn thẳng về phía Cố Tư Vũ, may mắn là hắn đã nhanh nhẹn tránh thoát.
"Anh bẩn quá đấy."
"Tư Vũ… em… em vừa nói gì cơ?"
"Em muốn theo đuổi Hạ tiểu thư."
"Trước đây không phải em nói mình không thích con gái sao? Anh còn tưởng em với tên Hữu Cảnh kia…"
"Lúc đấy anh cứ bắt em đi xem mắt, còn giục cưới vợ liên tục nên em mới kiếm đại một lý do như vậy thôi."
Cố Tư Việt lập tức đứng phắt dậy: "Nghĩa là em thích con gái?"
Cố Tư Vũ vừa gật đầu khẳng định, đã thấy anh trai mình quay người đi ra cửa lớn.
"Này, anh đi đâu đấy?"
"Hạ Thị."
Cố Tư Việt xoay người nhìn hắn với ánh mắt đầy vui sướng và quyết tâm: "Em trai, Hạ cáo già đó cứ để anh lo. Em nhất định phải bắt được con gái người ta đến tay đấy."
Cố Tư Vũ: Hồi nãy anh ấy còn rất ngoan cố, lấy cả coca và pepsi ra để ví dụ cơ đấy!
Cố Tư Việt: Chuyện đó sao có thể quan trọng bằng việc cưới vợ của em trai anh.
Nhìn anh trai đã đi xa, Cố Tư Vũ lắc đầu cười thầm, cũng không biết anh ấy có đối phó được với ông Hạ không nữa.
Lúc ấy, khi ông Hà hỏi hắn có thích Hạ An Di hay không, hắn đã không thể trả lời ngay lập tức, bởi vì trước đó hắn chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến việc này.
Nhưng ngay cái thời điểm mà hắn nhận được câu hỏi thì hắn cũng đã nhận ra sự khác lạ của hắn đối với cô là gì.
Thời gian tiếp xúc giữa cô và hắn không nhiều, nhưng hắn luôn cảm thấy cô gái ấy có gì đó rất đặc biệt và thu hút hắn. Thậm chí còn có chút quen thuộc mơ hồ.
Cố Tư Vũ khẽ đưa tay lên cổ, có lẽ là từ cái hôm ấy, lúc hắn nhận ra bản thân mình không thể ghét cô, cũng nhận ra trái tim mình đập mạnh thế nào khi cô chạm vào hắn. Và cả sự lo lắng, sự phẫn nộ khôn cùng khi nhìn thấy cô đang bị người khác bắt nạt.
Như thế này còn không phải thích thì là gì đây?
Cầm lên điện thoại nhìn dòng tin nhắn của mình vẫn chưa được hồi đáp. Cố Tư Vũ quyết định gọi luôn cho cô.
"Hạ An Di, tôi muốn gặp em."
Địa điểm gặp mặt của hai người là một quán cà phê khá yên tĩnh và vắng khách. Nhìn thấy bộ trang phục và cả đôi giày mà Cố Tư Vũ đang mang, Thập Nhất thoáng qua cảm giác quen mắt.
"Sao tôi nhắn tin em không trả lời?"
"Em không hay để ý tin nhắn lắm. Mà thầy gọi em ra đây làm gì vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nói với em."
"Trùng hợp, em cũng có chuyện muốn hỏi thầy."
"Vậy… vậy em nói trước đi."
Thập Nhất cũng không vòng vo, lập tức hỏi thẳng Cố Tư Vũ: "Thầy có muốn kết hôn với em không?"
"Kết… kết hôn? Chúng ta… hình như phát triển hơi nhanh rồi đó." Cố Tư Vũ lắp bắp, hắn còn chưa kịp nói lời tỏ tình của mình thì người ta đã đề nghị kết hôn luôn rồi?
"Không phải kết hôn là việc phải làm khi chịu trách nhiệm sao ạ?"
Cố Tư Vũ hoang mang, dường như vẫn chưa nhận ra vấn đề chính.
"Chuyện đêm đó mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng lỡ xảy ra rồi. Em đã ngủ với thầy nên sẽ chịu trách nhiệm. Vậy nên… thầy muốn khi nào chúng ta kết hôn?"
Cố Tư Vũ lập tức đứng hình, đến lúc này thì thằng ngốc cũng đã nhận ra được điều sai trái rồi. Cô gái này lại hiểu nhầm chuyện xảy ra đêm đó giữa hai người.
Hắn có chút dở khóc dở cười, bây giờ nên giải thích thế nào với cô đây?
Nhìn ánh mắt nghiêm túc chờ câu trả lời từ hắn, Cố Tư Vũ đột nhiên nảy ra một câu hỏi khác: "Vậy đóa hoa và cả những món quà đó… em tặng tôi chỉ là vì chịu trách nhiệm?"
Nhìn thấy cái gật đầu của cô, lòng hắn dâng lên cảm giác hụt hẫng vô cùng. Giữ lấy tia hy vọng cuối cùng, hắn tiếp tục hỏi: "An Di, em có thích tôi không?"
"Không thích."
Nghe thấy đáp án, Cố Tư Vũ nắm chặt tay mình lại, đúng là không ngoài dự đoán mà. Cô thật sự một chút do dự cũng không có.
"Hạ An Di, em sẽ lấy bất cứ người nào chỉ vì đã ngủ với họ sao?"
Thập Nhất chưa trả lời nhưng trong lòng Cố Tư Vũ lại đã có nhận định của riêng mình. Cô đơn giản chỉ vì suy nghĩ chịu trách nhiệm nên mới muốn cưới hắn. Hóa ra cô gái này lại có tư tưởng truyền thống đến vậy đấy. Hắn còn ngồi đây mà trông chờ điều gì chứ?
Chàng trai đột ngột đứng dậy: "Em hiểu nhầm rồi. Tối hôm ấy giữa tôi và em hoàn toàn không có gì cả. Việc thay đồ cho em là tôi nhờ một bác gái phục vụ phòng."
Lúc đó cô đổ quá nhiều mồ hôi, hắn sợ cô bị cảm nên mới tự ý quyết định như vậy. Không ngờ lại dẫn đến sự hiểu nhầm này.
Cố Tư Vũ nói xong không đợi Thập Nhất có phản ứng gì đã đứng dậy rời đi.
[Ký chủ, sao cô có thể ngốc đến vậy hả? Ngủ với ai hay chưa mà cũng không biết?]
[Làm sao mà ta biết được hả?]
Thập Nhất cô còn chưa yêu đương bao giờ thì làm sao biết được vấn đề phức tạp đó.
"Hạ An Di!"
Chàng trai vừa rời đi lại đột ngột quay lại đứng trước mặt cô.
"Nhìn kỹ tôi từ trên xuống dưới xem. Em có gì muốn nói không?"
Thập Nhất nhìn Cố Tư Vũ bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn theo lời hắn rà xét từ trên xuống dưới: "Ừm… Hình như thầy mặc xấu hơn thường ngày."
Sự thất vọng hiện lên rõ ràng từ trong ánh mắt của đối phương làm lòng cô rơi lộp bộp.
Trực nam - Thập Nhất: Là hắn kêu cô nói mà, sao bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt ai oán đó?
"Hạ An Di, đến quà do chính em tặng tôi mà cũng không thể nhận ra được sao?"
(*) Trực nam: chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, họ thường không biết cách tán tỉnh con gái, rất cứng nhắc và không nói lời hoa mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT