Nghe thấy hai từ "Liễu Yên" phát ra từ miệng phụ thân của mình, Các chủ đặc biệt cảm thấy khó chịu, hắn chuyển sang giọng nam nhân của mình.
"Vâng, phụ thân."
"Bao năm qua chỉ biết ăn chơi, bây giờ lại đột nhiên quay đầu cũng thật kỳ lạ. Con có tìm hiểu được gì không?"
"Không ạ. Dù sao cũng chỉ là một hoàng tử không có ngoại lực, phụ thân không cần bận tâm đâu."
"Ừm… Trở về nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng, phụ thân."
Liễu tướng quân đã rời đi, thiếu nữ dịu dàng lập tức thay đổi nét mặt, hắn tức giận lột bộ đồ nữ nhân ra vứt xuống đất.
"Chết tiệt!!!"
…
Để có thể cản trở hôn lễ giữa nam chính và Liễu Yên, Thái Khang ra lệnh cho Thẩm Vũ Lý nhanh chóng ra tay với Công bộ thượng thư. Vì vậy mà ngay trong bữa tiệc tại hoàng cung của sinh thần Liễu quý phi, Trương Dư đột nhiên bị trúng độc bất tỉnh.
Cẩm y vệ bắt tay vào khám xét và tìm thấy thuốc độc trên người Chính Tử Khanh.
"Phụ hoàng, nhi thần bị oan."
Chuyện Trương Dư và tứ hoàng tử dạo này bất hòa tất cả quan lại trong Công bộ đều biết. Cộng với tang chứng vật chứng sờ sờ nên nam chính nhanh chóng bị đưa vào ngục chờ xét xử.
Khi gần đến ngày xét xử nam chính thì hoàng thượng và Liễu quý phi lại đột nhiên sốt mê man, lâm vào tình trạng giống như Trương Dư.
Các thái y đều chẩn đoán hoàng thượng và quý phi trúng một loại độc giống với Trương thượng thư.
Tứ hoàng tử thì đang nằm trong ngục lao nên người hạ độc hoàng thượng chắc chắn là một người khác. Và người ta bắt đầu nghi ngờ về việc của Trương Dư có phải do tứ hoàng tử hay không.
Cẩm y vệ bắt đầu điều tra lại, phát hiện món quà làm đẹp da do thái tử dâng tặng ngày sinh thần Liễu quý phi có chứa chất độc ấy. Khi lục soát đông cung của thái tử đã tìm thấy chất độc và mớ thư từ của hắn với Thẩm Vũ Lý về việc vu oan giá họa cho Chính Tử Khanh.
Thái Khang kinh hoàng nhìn thuốc độc và đống thư từ đột nhiên xuất hiện trong cung vì hắn mỗi lần đọc xong đều rất cẩn thận đốt chúng đi.
Còn Thẩm Vũ Lý sau khi bị tra tấn đã nhanh chóng thừa nhận việc mình theo lệnh thái tử hạ độc Trương Dư và bỏ thuốc vào người tứ hoàng tử để giá họa. Việc đến nước này Thái Khang có kêu oan cũng không còn ai tin hắn nữa.
"Phụ hoàng, việc của Tử Khanh đúng là nhi thần làm nhưng nhi thần không hề hạ độc người và Liễu quý phi. Xin người phải tin nhi thần."
Hoàng thượng tức giận đạp chân lên người hắn:
"Không phải là ngươi muốn trẫm sớm chết đi để kế thừa ngôi vị sao? Thái Khang, ngươi làm trẫm quá thất vọng."
Thái Khang bị tước bỏ danh hiệu thái tử, đuổi ra khỏi cung với một phủ đệ nhỏ bé và bị cấm túc không được bước ra khỏi phủ một bước trong vòng năm năm.
Từ ngày bị rơi đài, hắn trở nên điên loạn, thường xuyên đập phá đồ đạc trong phủ đệ và la hét om sòm. Lã Mẫn Mẫn tìm cách để được thành thân với hắn bây giờ cũng sợ hãi mà chạy mất dép. Chỉ còn lại thái tử phi vẫn dịu dàng ở bên cạnh hắn.
"Ngạn Nhi, nàng có thể nói với phụ thân nàng không? Ông ấy là thừa tướng cơ mà. Hãy giúp ta quay lại lại vị trí thái tử, và nàng sẽ trở thành hoàng hậu duy nhất của ta."
Ngạn Nhi trong miệng hắn ta là thái tử phi, cũng là đích nữ của phủ thừa tướng. Nhưng tội hắn phạm phải là sát hại hoàng thượng, là tội nặng nhất trong các tội, nếu không phải nể tỉnh phụ tử thì hắn đã mất đầu rồi.
"Thái Khang, chàng bình tĩnh đi, đợi một thời gian nữa hoàng thượng bớt giận rồi chúng ta tính tiếp được không?"
Thái Khang tức giận đẩy nàng ta ra, gào lớn:
"Đợi? Ta phải đợi đến bao giờ? Đợi đến lúc tên Chính Tử Khanh lên làm hoàng thượng luôn sao?"
"A… tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành thế này? Rõ ràng ta là người được ông trời ưu ái cho sống lại. Ta mới là nhân vật chính cơ mà!!! Tại sao???"
Nhưng những tiếng la hét ấy của hắn chẳng thể nào thay đổi sự thật, hắn bây giờ đã bị hoàng thượng vứt bỏ rồi.
Sự điên loạn của hắn ngày càng khủng bố khiến thái tử phi cuối cùng cũng không chịu nổi. Sau khi hòa ly với nàng, chỉ còn lại mình hắn trong phủ đệ lạnh lẽo.1
[Tiểu khả ái, bây giờ ta đi giết tên Thái Khang kia được rồi đúng không?]
[Ký chủ, hắn bây giờ đã không còn chút khả năng nào để quay mình, cô không cần thiết phải giết hắn.]
Thập Nhất thành công làm rơi đối thủ nặng ký nhất của nam chính. Bây giờ hoàng thượng chỉ còn lại hai ứng cử viên cho ngôi vị thái tử là Chính Tử Khanh và Chính Lập Thiên.
Người ta đều cho rằng Lập Thiên sẽ nhanh chóng được đưa vào vị trí ấy nhưng mãi cũng không có thánh chỉ nào đưa ra.
Từ sau chuyện của thái tử, thái độ của hoàng thượng đối với nam chính đã hòa ái hơn, tặng cho hắn rất nhiều đồ quý.
Với những thành tựu ở Hà Châu báo về sau đó, nam chính thành công thăng chức lên làm quan nhất phẩm Tư Không (*).
(*) Tư Không: khuyến công, nông, việc thổ mộc, xem xét địa lợi, thiên thời.
Hôn lễ của Chính Tử Khanh và Liễu Yên đang được gấp rút chuẩn bị. Và tất nhiên nam chính vẫn không biết về thân phận nam nhân của Liễu Yên, cũng không biết kỳ thực người giúp hạ độc hoàng thượng, Liễu quý phi chính là Lập Thiên.
"Liễu tiểu thư, làm tân nương thì phải vui vẻ lên chứ?"
Thập Nhất lúc này đang ngồi đối với Liễu Yên trong hình ảnh nam nhân, gương mặt tuấn tú là vậy, lại không ngừng cau có vì nghĩ tới hôn lễ sắp tới của mình.
Cái giọng điệu chọc ngoáy của thiếu nữ trước mặt làm Các chủ muốn nóng máu.
"Hừ… Diêu Miên à, ta hy vọng ngươi có thể bảo vệ tân lang của ta thật tốt cho đến ngày diễn ra hôn lễ."
Các chủ nói xong liền quay đít rời đi.
"Diêu Miên, ngươi lại làm huynh ấy tức giận rồi."
Lập Thiên chống cằm ngồi bên cạnh Thập Nhất nhìn theo dáng vẻ nổi nóng vừa rời đi. Hai người này vẫn không ưa nhau như cũ.
"Nhưng mà huynh ấy nói đúng đấy. Thúc phụ và Liễu phi của ta sẽ không để hôn lễ diễn ra thuận lợi."
"Nhưng mà hai người họ cũng đâu thể làm việc lộ liễu như giết tứ hoàng tử. Việc này không phải sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ sao?"
Lập Thiên nghe vậy thì khẽ mỉm cười:
"Ai biết được đấy?"
Thập Nhất liếc nhìn Lập Thiên một cái, hắn bây giờ chính là đối tượng trở thành thái tử tiếp theo mà mọi người đều phỏng đoán chắc chắn. Lại không biết rằng, ai cũng có thể trở thành thái tử nhưng hắn thì tuyệt đối không.
Một con người sống trong môi trường như vậy mà không bị hắc hóa thì thật đáng ngạc nhiên.
"Bát hoàng tử, ngài chưa bao giờ có suy nghĩ trở thành hoàng thượng sao?"
Lập Thiên quay sang nhìn cô, biểu cảm giống như vừa nghe thấy một điều gì rất ngớ ngẩn vậy.
"Cái vị trí đó chẳng có gì tốt đẹp cả."
Từ khi nhận thức được mọi việc, trong suy nghĩ của Lập Thiên ngai vàng chính là kẻ thù của hắn. Nó khiến cho mọi người trở nên đầy mưu mô, xảo trá và lừa lọc.
Nó là thứ cản trở hắn có được tình cảm của tất cả mọi người xung quanh.
"Diêu Miên, ta vô cùng ghét cái ngai vàng đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT