Lúc Thập Nhất trở về phủ hoàng tử liền đối mặt với sự hỏi han liên tục của Chính Lập Thiên:
"Tại sao ngươi không dưng lại chạy đi như vậy hả? Ngươi đi đâu mà bây giờ mới về."
"Nô tỳ nhìn thấy người quen ở quê nhà, lúc đó vội đuổi theo nên quên mất ngài. Mong bát hoàng tử thứ lỗi."
Quên???
Vẻ mặt của Lập Thiên từ lo lắng chuyển sang hậm hực và khó chịu. Hắn không nói không rằng đùng đùng phất áo rời đi.
Chính Tử Khanh nhìn theo bóng dáng đệ đệ của mình, trước đây nó sẽ không để yên cho đối tượng làm mình tức giận như vậy.
Lần này vì Diêu Miên mà Lập Thiên điều động cả quân binh để tìm kiếm, chuyện này thế nào cũng sẽ đến tai hoàng thượng.
Nam chính trở nên rất nghiêm túc:
"Nếu ngươi không muốn bị ném lên giường Lập Thiên thì đêm nay… Hãy trở thành nha hoàn thông phòng của ta đi."
Sự lo lắng của Chính Tử Khanh hoàn toàn là chính xác, bởi vì lúc này, Doãn Tiêu đang báo cáo với hoàng thượng về việc bát hoàng tử đặc biệt quan tâm đến nha hoàn Diêu Miêu.
Trước giờ hoàng thượng vẫn luôn lo lắng về việc hoàng nhi của mình không có hứng thú với nữ nhân. Bây giờ dù đó chỉ là một nha hoàn thì cũng không ảnh hưởng đến sự cao hứng của ông.
"Ngày mai cho người đến nói chuyện với Tử Khanh đi."
Nhưng hoàng thượng đã chậm một bước, bởi vì ngay lúc này Thập Nhất đang ở trên giường của nam chính.
"Dù ngài là hoàng tử thì ta cũng không nhường giường đâu."
Thập Nhất khoanh tay ngồi trên giường nhìn Chính Tử Khanh.
"Haha… ta cũng không thể bắt nữ nhân nằm dưới đất được."
Nam chính thuần thục lấy chăn trải dưới nền rồi nằm xuống.
"Nếu ngày mai mà không có người trong cung tới như lời ngài nói, ta thật sự sẽ đánh ngài đấy."
"Haha… vậy nếu như có thì ngươi sẽ trả ơn ta gì đây?"
"Ta giúp ngài ngồi lên ngai vàng còn chưa đủ sao?"
"Mặc dù ta cũng rất tự tin với năng lực của mình nhưng ngươi nói hơi sớm đấy."
Thập Nhất không đáp lại nữa, căn phòng trở nên im ắng, rồi dần dần vang lên tiếng hít thở nhỏ đều của nam nhân dưới đất.
…
Vừa tỉnh giấc, Thập Nhất đã cảm nhận được một tầm mắt đang nhìn mình, theo bản năng cô đưa tay nắm chặt cánh tay hướng về phía mình.
"A…"
Tử Khanh bị nắm đau đến la lên:
"Diêu Miên, ta chỉ định gọi ngươi dậy thôi mà."
Thập Nhất nhìn thấy gương mặt của nam chính liền buông ta tay hắn ra.
"Ồ… xin lỗi ngài."
Thiếu nữ lãnh đạm lên tiếng, cô chậm chậm đứng dậy định rời đi, lại nhìn thấy hành động kì lạ của nam chính.
Hắn dùng dao cắt ngón tay của mình để máu chảy ra, giọt máu rơi xuống giường một thành một mảng đỏ chói.
"Ngài làm gì thế? Muốn tự sát phải cắt ở cổ tay ấy."
Chính Tử Khanh: Đang yên đang lành lại đi trù hắn tự sát.
Hắn cầm lại vết thương, không cho nó chảy máu ra nữa, mỉm cười nói với cô:
"Đã diễn phải diễn cho tới chứ."
Hệ thống Đại Thần thấy ký chủ nhà mình hình như không hiểu về việc đó nên đã phổ cập một chút cho Thập Nhất.
Cô gái này, mấy chuyện đánh người thì giỏi lắm mà sao kiến thức thông thường như vậy cũng không biết nữa.
[Chuyện vớ vẩn như vậy thì đâu cần phải biết.]
Thập Nhất đã hiểu hành động của nam chính, cô xoay người rời khỏi phòng hắn, vừa đi ra đã đối diện với gương mặt khó coi của hai nha hoàn nào đó.
Cô bỏ qua thái độ của hai thiếu nữ trở về phòng mình. Ngồi còn chưa nóng mông đã nghe nói có một thái giám trong cung tới gặp Chính Tử Khanh.
Vậy những gì nam chính nói là đúng, hoàng thượng thật sự muốn tìm nữ nhân cho nhi tử của mình nên đã đánh chủ ý lên người cô.
"Hoàng thượng muốn ta đưa ngươi vào cung làm cung nữ bên cạnh bát đệ. Khi ta nói ngươi là nha hoàn thông phòng của ta thì lão thái giám đen mặt rời đi rồi."
Chính Tử Khanh thuật lại tình hình với Thập Nhất.
"Đây cũng là chủ ý của bát hoàng tử sao?"
"Không đâu, Lập Thiên mà ta biết sẽ không quan tâm vấn đề này. Là phụ hoàng đã quá lo lắng về đời sau của nó."
Tính ra thì Tử Khanh cũng sắp đến thời điểm được tứ hôn rồi. Trong cốt truyện hắn được chỉ hôn với con gái của một vị quan nhị phẩm nhưng thực chất lại nằm trong bè cánh của thái tử, mục đích là để giám sát hắn.
Cô vốn định lợi dụng gián điệp này để dùng phương pháp gậy ông đập lưng ông đối với nam chính giả Thái Khang, nhưng bây giờ...
"Diêu Miên, hôm nay ta đi sớm để viết thư lấy kinh phí xây cầu đây."
"Ồ. Chúc ngài may mắn."
Chắc chắn là phải duyệt thôi, cái tên Lã Bân đó đã thèm mỹ nữ ở Thần Tiên Lâu lắm rồi. Mặc dù người chi bạc là Hộ Bộ Thượng Thư nhưng có đứa con trai như Lã Bân thì cũng bất lực thôi.
Thập Nhất ở phủ, bắt tay vào làm món "Ngọc Sa" để hôm nay đưa vào cung dâng lên hoàng thượng. Nghĩ đến việc ông ta dám đánh chủ ý lên mình. Cô có nên thêm chút gì đó vui vui không nhỉ?
Hoàng thượng không hay biết về việc tính mạng của mình đang bị nguy hiểm, lúc này ông ta còn đang bận bàn chuyện với Thái tử.
Mà chuyện lần này lại liên quan đến nam chính.
"Con muốn trẫm cử Tử Khanh đi dẹp bạo loạn dân chúng ở Hà Châu sao? Bây giờ nó còn đang làm việc ở Công bộ, giao việc này cho nó thì thật không hợp lí lẽ."
"Bẩm phụ hoàng, không phải là nhi thần không hiểu việc này. Nhưng việc của Công Bộ thật sự không hợp với Tứ đệ. Nhi thần nghe nói… đệ ấy cả ngày hết ăn lại chơi, hoàn toàn không làm được việc gì. Điều này nếu để lọt ra bên ngoài thì thật mất mặt hoàng tộc. Nhi thần thiết nghĩ tứ đệ cũng có chút võ công, hơn nữa bạo loạn lần này chỉ là một đám dân đen. Chỉ cần một người mang danh chỉ đạo là được ạ."
"Hừm… để trẫm xem xét."
"Vâng, thưa phụ hoàng."
Thái Khang vừa ra ngoài liền gặp mặt bát hoàng tử Lập Thiên, nam chính giả tỏ vẻ niềm nở:
"Bát đệ, đệ đến gặp phụ hoàng sao?"
"Đại ca."
Thái độ miễn cưỡng nói chuyện của Lập Thiên thể hiện rõ ràng như vậy nhưng Thái Khang xem như không thấy, vẫn ra dáng huynh trưởng thân thiết:
"Ta mới tìm được mấy trò tiêu khiển của nước tây phương rất thú vị, đệ có muốn xem thử không?"
"Không cần, mấy thứ này đệ không thiếu."
"Vậy khi nào ta rủ đệ và cả Tử Khanh đi uống rượu nhé. Chuyện hiểu lầm trước đây chúng ta xóa bỏ không được sao? Dù thế nào đệ cũng là đệ đệ mà ta yêu quý nhất."
Thái độ của Lập Thiên có vẻ đã xuôi xuôi vì câu nói này, nhưng hắn vẫn chưa đồng ý ngay:
"Nếu Tứ ca chịu đi thì đệ cũng đi. Thôi, đệ vào gặp phụ hoàng đây."
"Haha. Được."
Nụ cười trên môi Thái Khang nhanh chóng hạ xuống khi Lập Thiên đã rời đi, ánh mắt cũng hiện lên vẻ khinh bỉ:
"Hừ… Nhân vật phụ như ngươi sẽ ngỏm sớm thôi, kiêu ngạo cái gì chứ!"
Nhân vật phụ Lập Thiên không biết mình bị mắng, hắn đi vào gặp hoàng thượng thì nhìn thấy rất nhiều bức tranh vẽ chân dung nữ nhân. Gương mặt hắn nhanh chóng trùng xuống.
"Thiên Nhi, đây đều là những tiểu thư xinh đẹp nhất mà trẫm lựa chọn cho con, mau chọn một người làm hoàng tử phi của con."
"Phụ hoàng, người biết là nhi thần sẽ không chọn mà."
"Nếu con không chọn, vậy trẫm sẽ chọn thay con."
"Phụ hoàng!!! Không phải tứ ca cũng chưa thành hôn sao? Người lo cho tứ ca trước đi."
"Trẫm cũng đã chọn được đối tượng cho Tử Khanh rồi."
"Là ai?"
"Chuyện đó con không cần biết."
Lập Thiên nổi giận đùng đùng, cũng chỉ có hắn mới dám chống lại mệnh lệnh của đương kim hoàng thượng.
"Dù sao con cũng không lấy ai trong đống này cả. Con đi đây."
Hoàng thượng nhìn theo bóng dáng Lập Thiên mà nổi giận quát lớn:
"Nếu không thì con định lấy tiểu nha hoàn Diêu Miên gì đó sao? Lập Thiên, con có suy nghĩ không mà đi thân thiết với một nha hoàn thông phòng của ca mình hả?"
Lập Thiên nghe đến hai chữ Diêu Miên thì dừng bước.
"Diêu Miên chỉ là nha hoàn bình thường của Tứ ca, mà nhi thần cũng không có ý định lấy nàng ta. Người không cần đặt chủ ý lên Diêu Miên."
"Con không có ý gì với nàng ta thì tốt. Dù sao bây giờ nàng ta cũng là nha hoàn thông phòng của Tử Khanh rồi. Con đừng nên quá thân thiết với nàng ta nữa."
Lập Thiên nhíu mày vì bốn chữ "nha hoàn thông phòng", chuyện này là thế nào?
"Chuyện nha hoàn thông phòng là sao? Sao người lại biết?"
Hoàng thượng không nhắc đến việc mình sai người định đưa Diêu Miên đó vào cung, ông ta trả lời một cách lảng tránh:
"Nữ nhân liên quan đến con nên trẫm điều tra một chút. Hôm qua nàng ta vừa trở thành nha hoàn thông phòng của Tử Khanh rồi."
Lập Thiên vừa nghe xong câu này liền quay người rời khỏi tẩm cung mà không có lấy một câu chào phụ hoàng.
Nhìn thấy Doãn Tiêu đang đợi ở bên ngoài, Lập Thiên chỉ tay vào hắn, ra lệnh cho quân lính bên ngoài:
"Bắt Doãn Tiêu lại xử trảm cho ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT