Lập Thiên nghe tin tứ ca của mình bị hành thích liền hốt hoảng chạy tới phủ tìm Tử Khanh, hỏi về tên thủ phạm không biết trời cao đất dày kia.

Thập Nhất nhìn bộ dáng của hắn cứ như là gà mẹ bảo vệ con vậy.

"Bát đệ, ta không sao. Một cọng lông của ta hắn còn không động được."

"Hừ. Có khi nào tên đó với tên bắt trói đệ trước đây là một không? Huynh mau đưa người cho ta để Doãn Tiêu điều tra."

"Không phải, lão ta chỉ là một nông dân thôi. Ta đánh lão một trận thừa sống thiếu chết xong ném đi rồi. Mà về thích khách lần đó của đệ vẫn chưa có manh mối sao?"

Thập Nhất đứng một bên nghe, cô đang nghĩ nhân vật mà hai người này nói sẽ không phải là cô chứ?

"Một chút cũng không tra ra, người bắt được thì đã tự sát, còn cái tên giả làm bạn của Lã Bân kia thì vẫn không tìm thấy. Hừ. Tên đó không chỉ đánh vào gáy đệ mà còn lén lút nhìn trộm đệ thay đồ nữa. Đợi tìm được đệ sẽ chặt đầu hắn thị chúng." Giọng điệu Lập Thiên tràn đầy sự tức giận.

Thập Nhất cô rõ ràng là đã cứu hắn ta một mạng vậy mà bây giờ lại bị đánh đồng với đám thích sát.

Cô mà thèm nhìn lén hắn sao? Là trùng hợp thôi có được hay không? Tên ngốc này thật không biết phân biệt tốt xấu.

Cái thân thể của hắn chỉ được cái trắng như nữ nhân thôi chứ có gì mà ham.

Phi… là nó tự đập vào mắt cô!!!

"Đừng tức giận, chắc phụ hoàng sẽ tìm được tên đó sớm thôi. Phải rồi, dạo này không gặp tên Lã Bân đó tham gia cùng chúng ta nhỉ?"

"Nghe đâu hắn bị phụ thân bắt đến Hộ bộ làm việc cả tháng nay rồi."

"Vậy sao? Ta cũng thật là đồng cảnh ngộ với hắn mà. Hay là bát đệ thử rủ hắn đi đi. Ta mới tìm ra một chỗ cực kỳ vui đấy."

Lập Thiên nghe nói tụ tập chơi bời thì lập tức đồng ý mà không biết Chính Tử Khanh và Thập Nhất đang âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.

Lã Bân là nhi tử của Hộ bộ thượng thư và bây giờ còn làm việc trong Hộ bộ nữa, nên hắn chính là con mồi tốt nhất của Thập Nhất và nam chính để khiến bọn họ chịu nôn tiền ra.

"Này Diêu Miên, ngươi còn không mau đi nấu món ngon cho bản hoàng tử."

Thập Nhất đã quen với việc này nên cũng định rời đi nhưng Tử Khanh lại ngăn lại:

"Lập Thiên, Diêu Miên đã không còn là đại trù nữa. Việc này cứ để mấy đại trù trong phủ làm là được rồi."

Lập Thiên nghe vậy có vẻ không vui. Hắn chỉ thích tay nghề của Diêu Miêu thôi.

"Tay Diêu Miên đang bị thương, đợi mấy hôm nữa ta lại để nàng nấu cho đệ."

"Diêu Miên, ngươi bị thương sao? Mau đưa ta xem nào?"

Lập Thiên lo lắng, tự mình đi tới nắm tay Thập Nhất xem xét:

"Ngươi bị thương chỗ nào? Ta gọi thái y tới xem cho ngươi."

Hành động của Lập Thiên làm ánh mắt Tử Khanh thay đổi, hắn âm thầm nhìn qua Doãn Tiêu đang đứng gần đấy.

Xong rồi.

Nam chính vội vàng đi tới tách hai người ra:

"Nào… ta trước giờ có để nha hoàn nào của mình thiệt thòi không hả? Còn là nha hoàn xinh đẹp như vậy cơ mà. Đã khám rồi. Đệ mau đi với ta, hôm nay ta kiếm được mấy thứ rất hay ho đấy."

Trước khi rời đi, tên thị vệ Doãn Tiêu của bát hoàng tử liếc nhìn Thập Nhất một cái.

Mãi đến lúc Lập Thiên đã về rồi thì Tử Khanh mới dặn dò cô:

"Ngươi sau này nên tránh tiếp xúc với Lập Thiên đi, nếu không muốn bị hoàng thượng để ý."

Thập Nhất hiểu sơ sơ ý mà nam chính muốn nói, nhưng tên đó toàn chủ động đến tìm cô đấy chứ.

"Hay là… ngươi làm nha hoàn thông phòng của ta đi?"

Ánh mắt lạnh lẽo liếc tới, Chính Tử Khanh bối rối giải thích:

"Ngươi đừng hiểu lầm. Chỉ là giả vờ thôi."

"Không cần đâu. Chúng ta vẫn nên bàn chuyện của Lã Bân đi."

"À… được."

Lã Bân này ham mê nhất là nữ nhân, nhưng ở vùng hẻo lánh kia đến một cái thanh lâu cũng không có, lại còn khá xa nên phải để Lập Thiên ra mặt thì hắn ta mới không thể từ chối.

"Ta không hiểu, tại sao phải mất công sức với Lã Bân như vậy? Chỉ cần để Lập Thiên biết việc này, bát đệ của ta thế nào cũng khiến Hộ Bộ phải nôn tiền ra. Lại vừa hợp với hình ảnh dựa dẫm của ta trong mắt phụ hoàng."

"Bởi vì việc mà chúng ta đang làm là để một người khác trông thấy."

Thập Nhất trả lời một cách bí ẩn.

Kế hoạch của cô bắt đầu từ việc sử dụng ngân quỹ của nam chính để tu sửa lại tửu lâu bình thường thành một nơi xa hoa giữa thị trấn nghèo nàn.

"Địa điểm thì có rồi đấy, nhưng kiếm đâu ra nữ nhân ở nơi khỉ ho cò gáy này bây giờ?"

Tử Khanh vuốt cằm nhìn tửu lâu trống trải.

"Cái đó ta còn phải hỏi ngài có chịu bỏ bớt mấy người nha hoàn trong phủ được không?"

Nam chính xấu hổ ho một cái:

"Nhưng nhan sắc của các nàng ấy có giữ chân được đám đó không?"

"Cái đó thì ta sẽ tự lo liệu."

Một tuần sau, nhân vật Lã Bân xuất hiện cùng với Chính Tử Khanh, các công tử ăn chơi khác và Lập Thiên. Bọn họ được con thuyền nhỏ chở qua bờ sông bên kia một cách an toàn.

Nhìn khung cảnh hẻo lánh, khác xa với kinh thành, đám công tử ăn chơi ai nấy trưng ra vẻ mặt ghét bỏ:

"Tứ hoàng tử, nơi này thật sự có thứ gì vui sao?"

"Haha. Các ngươi cứ đi rồi biết."

Tử Khanh nở một nụ cười có vẻ bí ẩn:

"Nơi này thú vị hơn thanh lâu nhiều."

Tử Khanh đưa tay đẩy cánh cửa của một tửu lâu đang đóng kín, xung quanh khá tối và chỉ có ánh sáng duy nhất lọt vào từ cửa chính. Nhưng nam chính lại nhanh chóng đóng lại khiến cho tất cả lâm vào một mảng đen tối.

Trong khi cả đám còn đang loay hoay chưa biết làm gì, thì đột nhiên âm thanh của tiếng đàn vang lên. Cùng lúc ấy, ánh sáng lẻ loi đầu tiên xuất hiện, đó là một thiếu nữ yểu điệu thục nữ cầm ngọn đuốc trên tay, và một tay còn lại đang cầm đĩa gì đó. Phía sau nàng lại là các thiếu nữ xinh đẹp khác cũng cầm đồ vật giống như vậy.

Từng người đi tới gần đám quý công tử, nhẹ nhàng đặt đĩa đồ ăn lên bàn, các ngọn đuốc cũng được thắp sáng xung quanh khiến cả căn phòng bừng sáng.

Không gian trở nên lung linh huyền ảo, các thiếu nữ che mặt bằng một tấm lụa mỏng manh, mặc y phục tơ tằm bắt đầu nhảy múa theo điệu nhạc.

Những động tác uyển chuyển dưới ánh sáng vàng càng trở nên mơ mộng, thu hút ánh mắt của tất cả nam nhân.

Chưa dừng ở đó, theo từng động tác của các nàng mà một vùng trắng trẻo như tuyết lộ ra. Cánh tay mảnh mai và đôi chân dài miên man.

"Tuyệt vời..."

Tiếng xuýt xoa của đám nam nhân vang lên, có người phải âm thầm nuốt nước bọt vì khung cảnh quyến rũ trước mắt này.

Trong số đó, lại có một chàng trai không hề bị ảnh hưởng chút nào, Lập Thiên nhíu mày quay mặt đi chỗ khác, hắn tự mình tìm chỗ ngồi xuống ngáp ngắn ngáp dài.

Hình ảnh này lọt vào mắt của thiếu nữ đang ở trên tầng hai theo dõi.

Cho đến khi tiếng nhạc dừng lại, các thiếu nữ cũng đã hoàn thành xong điệu múa của mình.

"Tứ hoàng tử, ngài rốt cuộc tìm được thanh lâu này từ khi nào mà bây giờ mới chịu dẫn bọn ta tới hả?"

Lã Bân hai mắt sáng trưng nhìn dàn thiếu nữ xinh đẹp.

Tử Khanh cười ha hả:

"Nơi này không phải thanh lâu."

"Ý ngài là sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play