Bên cạnh chứng cứ của Quách Tần, còn có danh sách khách hàng giả mạo do Thập Nhất cung cấp giúp Âu Dương Liệt đút túi một số tiền khủng mỗi năm từ tập đoàn Âu Thị, Phương Chí Đình thì đứng ra làm nhân chứng về thủ đoạn kinh doanh xấu xa của hắn.
Với chừng ấy tội lỗi, Âu Dương Liệt sẽ phải mất vài chục năm bóc lịch trong tù. Tào Gia Lâm với tư cách là cánh tay phải đắc lực cũng không trốn thoát được tội danh đồng lõa.
Mẹ hắn là Tư Mã Xuân bận rộn khắp nơi để chạy án cho con trai, cuối cùng bị người ta lừa bán hết cổ phần mà con trai thì vẫn cứ chịu tội như thường.
Số cổ phần đó lúc này đều đang nằm trọn vẹn dưới một cái tên duy nhất - Quách Tần.
Cầm trên tay giấy chuyển nhượng sở hữu, Âu lão gia khó hiểu lên tiếng: "Phương tiểu thư, sao cô không trực tiếp đưa nó cho Quách Tần?"
"Tâm tư của người đang yêu, Âu lão gia không hiểu được đâu."
Âu Dương Lân - người vừa hoàn tất thủ tục ly hôn chỉ có thể ngậm họng.
Quách Tần đã chính thức tham gia học việc tại Âu Thị với tư cách người thừa kế. Cách đây không lâu, hắn vừa bất ngờ dành tặng Thập Nhất toàn bộ số cổ phần của Tinh Hoa mà Âu Thị đã thu mua trước đây. Nếu biết trong tay cô nắm giữ cổ phần của Âu Dương Liệt sợ rằng hắn sẽ tụt hứng luôn.
"Cứ để Quách Tần nghĩ là ông cho hắn thôi, không cần nhắc đến tôi."
Âu Dương Lân đã quen với với việc này nên không có ý kiến gì nữa và đề cập vấn đề khác với cô: "Phương tiểu thư biết dạo gần đây có không ít tin tức về cô và Quách Tần chứ?"
"Tôi không thích vòng vo, Âu lão gia cứ nói thẳng đi."
"Tình cảm của hai người ta tất nhiên không ngăn cản, chỉ là thời điểm này Quách Tần sẽ bị săm soi khá nhiều, để lấy được sự tín nhiệm của ban cổ đông, ta nghĩ tạm thời mối quan hệ giữa cả hai nên được giấu kín."
Đại khái ý tứ của Âu Dương Lân chính là danh tiếng xấu của Phương Khả Mạn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến Quách Tần.
"Hắn thậm chí còn không cần lấy lòng tôi thì ông nghĩ đám cổ đông ấy xứng hả?"
Phát ngôn ngang ngược của Thập Nhất làm Âu lão gia không khỏi sững sờ.
"Tôi để Quách Tần ở đây làm việc chỉ đơn giản là vì hắn muốn. Âu Thị có thể rất giá trị với ông còn trong mắt tôi nó chắc chắn không quý bằng một nụ cười của Quách Tần."
Gương mặt cô gái điềm nhiên vô cùng, trong khi mỗi lời nói ra đều mang theo ngạo khí ngút trời, hoàn toàn lấn át đối phương.
"Có chuyện này quên chưa nói cho Âu lão gia biết. Khi tôi tìm kiếm chứng cớ phạm tội của Âu Dương Liệt đã vô tình nhìn thấy không ít thứ hay ho đấy."
Bị đe dọa một cách trắng trợn, Âu Dương Lân bị bất ngờ nhưng không có vẻ gì tức giận, ông nở nụ cười bất lực:
"Thật là… lần đầu tiên thấy cô con dâu dám uy hiếp ba chồng thẳng thắn đến thế!"
"Âu lão gia vẫn nhớ bản thân là cha thì chắc sẽ biết nên làm gì để giúp cuộc sống con trai mình dễ dàng hơn nhỉ?"
Nói xong thông điệp cuối cùng, Thập Nhất thong thả đứng dậy, không đợi đối phương lên tiếng đã rời khỏi văn phòng.
Âu Dương Lân nhớ lại việc bản thân chính là người cung cấp tài liệu mật của tập đoàn cho đối phương, bây giờ chỉ biết lắc đầu.
Bỏ đi… người từng thất bại trong tình yêu lẫn thương trường như ông vẫn là không nên xem vào chuyện của đám trẻ.
Thập Nhất rời khỏi văn phòng chủ tịch không lâu liền bắt gặp hình ảnh Quách Tần hớn hở chạy tới.
"Em đến đây mà chẳng thấy nói với tôi một tiếng gì cả!"
Mặc cho nhân viên xung quanh đang quan sát, Quách Tần vẫn vô tư ôm eo cô đầy thân mật.
"Đi ăn trưa với tôi nha?"
"Tôi có hẹn trước rồi."
Bàn tay đặt trên eo hơi xiết lại.
"Với ai cơ? Lại là tên nghệ sĩ nam nào đó đúng không?"
"Kia kìa…" Thập Nhất hất đầu về phía sau, ra hiệu "hủ giấm chua" nào đó tự nhìn.
Là Lã Phong cùng nhóm nhạc mới debut của Tinh Hoa, cũng là những thành viên cũ từng chung team với Quách Tần đang tiến lại đây.
"Oa… Quách đại ca… suýt chút nữa bọn em không nhận ra anh rồi đấy. Anh mặc vest trông đẹp trai quá chừng luôn."
"Khụ… Đông Lăng, bây giờ cậu phải gọi anh ấy là Âu thiếu mới đúng."
"Cứ gọi tôi như cũ được rồi. Mà sao mọi người có mặt đông đủ ở đây thế?"
"Hửm? Bộ anh không biết bọn em cùng tiền bối Lã Phong có một hợp đồng quảng cáo với Âu thị hả? Phương tổng còn nói anh muốn mời bọn em một bữa mà?"
"Hả?"
Quách Tần lần đầu tiên nghe được chuyện này, ngơ ngác nhìn tới Thập Nhất. Chỉ thấy cô đã đứng trong thang máy cùng Lã Phong từ lúc nào, đang giơ tay vẫy chào hắn.
Hừ… Cô gái kia lại muốn cắt đuôi hắn để đi hẹn hò với trai rồi.
Cánh cửa thang máy đóng lại, Lã Phong vừa nhận được ánh mắt hình viên đạn của ai đó, ái ngại lên tiếng:
"Cô làm vậy không sợ cậu ta đánh ghen hả?"
"Có đánh ghen thì cũng là đánh cậu, sao tôi phải sợ?"
"Hờ… ít có ác ghê."
"Thần Vũ thế nào rồi?"
Nghe nhắc đến Thần Vũ, biểu cảm Lã Phong hơi sững lại.
Giải trí Tinh Hoa đã tiếp tục hoạt động bình thường được một thời gian, vậy mà thiên vương hàng đầu Đại Thần Vũ vẫn luôn từ chối mọi dự án, chỉ ru rú trong nhà.
"Anh ta nói muốn giải nghệ."
"Tại sao?"
"Một ca sĩ sợ lên sân khấu, sợ đối diện với ánh nhìn của khán giả thì tiếp tục làm nghề kiểu gì đây?"
Thập Nhất không hỏi kỹ hơn nhưng cô đoán những triệu chứng này xuất hiện vì sự việc lộ clip nhạy cảm kia. Dù thân phận người trong video không được khui ra thì Thần Vũ vẫn sẽ nảy sinh tâm lý sợ hãi.
Vậy nên mới nói trước khi định làm anh hùng, tại sao không suy nghĩ cho thật kỹ.
"Hôm nay cậu cố tình hẹn tôi vì muốn tôi đứng ra khuyên bảo Thần Vũ phải không?"
"Phải. Cô đang là Phương Khả Mạn, chỉ có cô giúp được anh ta thôi."
"So với anh ta, tôi thấy người cần giúp đỡ hơn là cậu đấy, Lã Phong. Người tốt thường không có tuổi thọ cao đâu."
Có lẽ hắn đã quên mất việc trước kia từng đối chọi với Thần Vũ thế nào vì anh ta là tình địch. Hoặc là…
"Này, không phải cậu cũng bị hấp dẫn bởi Thần Vũ đấy chứ?"
Nam chính trong tiểu thuyết đam mỹ chắc cũng có khả năng thu hút như nữ chính nhỉ?
"Khụ…" Lã Phong lập tức bị sặc: "Cô nói vớ vẩn gì vậy? Người trong lòng tôi là ai cô còn không rõ sao?"
"Ai biết được, dạo này cũng đâu thấy cậu kéo tôi đi cầu cúng gì đó nữa."
"Đó là vì tôi không thể cứ làm mãi một việc vô ích được." Tâm trạng Lã Phong hơi trùng xuống.
Thập Nhất tưởng đối phương đã bắt đầu muốn bỏ cuộc rồi nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt bướng bỉnh lại xuất hiện trên gương mặt hắn.
"Người khiến Khả Mạn vấn vương nhất trên cõi đời này là Thần Vũ, nên ít nhất anh ta phải vẫn ở đây thì cô ấy mới có động lực để trở về."
Một người thật sự có thể hạnh phúc khi nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác ư? Thập Nhất thật sự không ngấm nổi cái tư duy này.
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tranh thủ lúc người đó không ở đây, loại bỏ hết tình địch, để nếu họ có trở lại thì cũng chỉ còn duy nhất một chỗ nương tựa là tôi."
Thập Nhất cố gắng đầu độc tư tưởng xấu xa cho đối phương, dù vậy, bản chất của một người đâu dễ dàng thay đổi chỉ vì những lời nói suông.
"Tôi cũng từng nghĩ tư tưởng yêu một người thì chỉ cần người đó hạnh phúc là ngớ ngẩn. Tôi muốn bản thân phải là người nắm tay, cận kề bên cạnh, làm cho Khả Mạn tươi cười và hạnh phúc. Tình yêu cao thượng vốn dĩ đâu có hợp với người có sẵn bản tính ích kỷ như tôi. Chỉ là…"
Đôi mắt thoáng qua u buồn, Lã Phong không thể duy trì nụ cười gượng gạo của mình được nữa.
"Chỉ khi thật sự mất đi rồi tôi mới biết sự tồn tại của cô gái ấy còn quan trọng hơn những ích kỷ chiếm hữu hay cảm xúc của riêng tôi."
Tình yêu thường không được quyết định bằng lý trí nên người ta cứ luôn bỏ qua lựa chọn tốt hơn để sống chết chung thủy với thứ cảm xúc chỉ đem lại đau đớn.
Người Phương Khả Mạn yêu sâu đậm không thể nhận ra có một người khác đang sống trong thân xác cô ta, còn người cô ta chỉ coi là tấm chắn lại chưa từng từ bỏ tìm kiếm trong vô vọng. Nếu Phương Khả Mạn chứng kiến tất cả, liệu tình yêu hay lựa chọn của cô có thay đổi không?
"Ting…"
Thang máy xuống đến tầng hầm vang lên âm thanh thông báo, cùng lúc giọng nói Thập Nhất cất lên:
"Lã Phong, nếu có một cơ hội làm lại từ đầu, hãy cứ là cậu nỗ lực hết mức để nắm giữ người cậu muốn, đừng lùi lại phía sau nhìn đối phương toại nguyện bên cạnh người khác."
"Cô đang nói gì vậy? Không cần nói tới cơ hội làm lại từ đầu gì đó, chỉ cần Khả Mạn còn sống là tôi đã thấy may mắn lắm rồi…"
Lời nói ngày càng nhỏ lại bởi ánh mắt của người đối diện quá mạnh mẽ và nghiêm túc, khiến Lã Phong bất giác nuốt nước bọt.
Thấy cô gái đã bước ra bên ngoài thang máy, Lã Phong vội vàng cất bước theo sau, hỏi dồn dập: "Tại sao đột nhiên nói những lời đó? Chẳng lẽ cô biết điều gì sẽ xảy ra sao? Khả Mạn thật sự có thể quay về phải không?"
"Dù tôi xinh đẹp như thần tiên thì cũng không có khả năng dự đoán trước tương lai đâu."
Hy vọng le lói của Lã Phong tắt nhúm, vậy mà hắn cứ tưởng…
"Tôi không rõ tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết chắc một điều rằng cơ hội chỉ đến với những người không bao giờ bỏ cuộc."
Bước chân Lã Phong hơi chậm lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp của cô gái, một điều gì đó bỗng lóe lên trong đầu hắn.
Giọng nói rất to truyền đến từ sau lưng Thập Nhất: "Tôi tuyệt đối không bỏ cuộc đâu và nếu cơ hội xuất hiện tôi cũng sẽ không chần chừ mà nắm lấy."
Cô không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy chào đối phương: "Tôi đến chỗ Thần Vũ đây, không cần đi theo đâu."
[Cô không nên gieo một hy vọng mãi mãi cũng không thể xảy ra cho người khác. Như vậy quá độc ác.]
[Ngươi làm sao biết nó có xảy ra hay không?]
[Đó là việc hiển nhiên mà. Cô gần như đã hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này rồi, đợi Phương Khả Mạn hết tuổi thọ, cô rời đi thì thế giới này vẫn sẽ tiếp tục vận hành, làm gì có cơ hội làm lại gì đó.]
[Trên đời này biến số nào cũng có thể xảy ra. Giống như thỏ ngốc nhà ngươi chưa biết chừng ngày mai sẽ thành thỏ nướng cũng nên.]
[A… Đã bảo ta không phải thỏ ngốc mà! Tên ta là Đại Thần, Đại Thần đó biết không? Híc… cái tên do đích thân chủ nhân người ta đặt đấy!]
Chọc cho Đại Thần tức giận xong, Thập Nhất thong thả khởi động xe, đi đến Phương gia gặp Thần Vũ.
Không biết bọn họ đã nói với nhau những gì mà một tháng sau, Đại Thần Vũ im hơi lặng tiếng suốt thời gian qua đã chịu xuất hiện lại trên sân khấu, anh đem tới một hình ảnh hoàn toàn khác lạ với dàn vũ công chuyên nghiệp bắt mắt.
Nếu như trước đây người ta vẫn luôn ví von hình ảnh Đại Thần Vũ luôn cô độc trên sân khấu rộng lớn như một chú chim công xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ. Thì bây giờ, khi khoảng trống ấy đã được lấp đầy bởi các vũ công, sự cô độc trong đôi mắt anh dường như lại càng nồng đậm hơn.
"Quá khứ mãi mãi cũng không thể thay đổi nên có những thứ cần được buông bỏ, không chỉ vì giải thoát cho bản thân tôi mà còn là giúp đối phương nhẹ lòng hơn..."
Mặc dù những lời giải thích ấy có thể khiến cánh báo chí thêu dệt nên thật nhiều câu chuyện, Thần Vũ vẫn không chút do dự đứng dậy rời khỏi buổi phỏng vấn.
Thời gian qua anh đã sống chung với sự gò bó và xiềng xích được tạo ra bởi phán xét của công chúng. Giá như anh mạnh mẽ hơn, thẳng thắn hơn, hoặc không có quá nhiều nỗi sợ thì kết cục của anh và người đó có lẽ đã khác đi. Tiếc là trên đời này vốn dĩ không tồn tại hai chữ giá như…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT