Chín giờ tối, Thần Vũ được Tào Gia Lâm chở đến khách sạn P thuộc sở hữu tập đoàn Âu Thị. Trước khi xuống xe, anh ta đưa tới thẻ phòng và nhắc nhở:

"Thái độ của cậu sẽ quyết định số phận em gái mình nên hãy thông minh lên một chút."

Thần Vũ không đáp lại, cầm lấy thẻ phòng rồi lẳng lặng bước xuống. 

Tào Gia Lâm không rời đi ngay mà lấy thuốc lá hút. Sau lớp khói trắng, đôi mắt đăm chiêu hiện lên ưu phiền.

Hôm nay, người chủ nhân đáng kính anh ta phục vụ bao năm qua sẽ đạt được những gì mong muốn, vậy nhưng trong lòng anh ta lại chỉ có một mảng trống rỗng… 

Từ khi có nhận thức Tào Gia Lâm đã là người làm trong nhà họ Âu. Bồi cậu chủ vui chơi, ăn uống, học tập là công việc chính nên cuộc sống của anh ta từ nhỏ đến lớn chỉ toàn xoay quanh Âu Dương Liệt.

Sự rung động đầu đời, nụ hôn đầu tiên hay thậm chí là thể xác, toàn bộ đều dành cho Âu Dương Liệt, vậy nhưng trong mắt vị chủ nhân ấy thì những việc anh ta làm đều chỉ nhằm thể hiện sự trung thành.

Bọn họ ở bên nhau ba chục năm, bây giờ thứ tình cảm đó cũng không còn như xưa, Tào Gia Lâm hiện tại đã không cần đau lòng khi nhìn thấy Âu Dương Liệt lăn giường cùng người khác nữa rồi.

Tào Gia Lâm hút hết điếu thuốc, gọi điện thoại xác nhận lại cuộc hẹn với vị quan chức mà anh ta mới móc nối được, ứng cử viên thay thế cho Tư Mã Hồ đã rơi đài. Xong việc, anh ta ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu cao nhất một cái rồi dứt khoát nhấn ga rời đi.

Về phía Thần Vũ, sau khi bước vào căn phòng tổng thống xa hoa bậc nhất, anh đang phải đối diện với người đàn ông mặc áo choàng tắm, ngồi vắt chân trên salon, thong thả quan sát từ đầu xuống chân.

Thần Vũ có cảm giác như đang bị một con thú nguy hiểm rình mò, khiến anh nảy sinh cảm giác muốn chạy trốn. 

Ý nghĩ đó nhanh chóng bị vứt ra khỏi đầu, anh không thể tiếp tục hèn nhát như vậy được. Nắm chặt tay, Thần Vũ lên tiếng trước: 

"Phải làm thế nào cậu mới chịu trả lại Tinh Hoa?"

"Tôi đã tốn bao nhiêu tiền bạc mới thu mua được nó, sao có thể nói trả là trả dễ dàng như vậy được?"

"Tôi biết cậu không thật sự hứng thú với Tinh Hoa mà đơn giản là muốn nhắm vào tôi, vậy nên hãy nói ra yêu cầu của cậu đi."

"Cậu nói đúng nhưng mà vẫn thiếu một chút đấy. Ngoại trừ cậu thì Phương Khả Mạn cũng là nguyên nhân khiến tôi ra tay với Tinh Hoa." Âu Dương Liệt cong môi gian xảo: "Tôi rất tò mò bộ mặt của cô ta sẽ ra sao khi đống cổ phần trong tay, tài sản duy nhất của cô ta trở thành giấy vụn."

Mặt Thần Vũ tái mét, rốt cuộc anh đã hiểu lý do tại sao tất cả nghệ sĩ Tinh Hoa đều đột ngột bị đóng băng hoạt động rồi. Hóa ra Âu Dương Liệt vốn không hề có suy nghĩ kinh doanh công ty mà là phá hủy nó.

Phải hận thù đến mức nào mà hắn tình nguyện vứt một đống tiền, cả một công ty chỉ để phá hủy cuộc đời tốt đẹp của Phương Khả Mạn?

Từ nỗi sợ hãi, Thần Vũ dần chuyển qua trạng thái phẫn nộ: "Tôi mới là người cậu muốn mà, vậy thì cứ nhắm vào tôi đây này! Đừng kéo người khác vào cuộc nữa!"

Âu Dương Liệt đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt Thần Vũ, bàn tay hắn muốn chạm vào đối phương nhưng Thần Vũ đã nhanh chóng né đi.

Hắn nhếch mép, sắc mặt đanh lại, mạnh mẽ nắm cằm Thần Vũ, buộc anh phải đối diện với mình: 

"Tất nhiên tôi phải nhắm vào kẻ đã cướp lấy trái tim của cậu rồi. Đừng ngạc nhiên như vậy. Trước đây chúng ta mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, ánh mắt cậu nhìn em gái mình khác biệt thế nào tôi thấy rất rõ."

"Tại sao cứ phải làm ra hành vi khiến tôi càng thêm căm ghét cậu? Âu Dương Liệt… tôi đã từng tôi cậu là bạn tốt của mình."

"Bạn? Ha… Tôi chưa bao giờ muốn làm bạn với cậu cả! Rõ ràng tôi mới là người ở bên chăm sóc, quan tâm cậu bằng cả tấm lòng nhưng chưa một lần ánh mắt cậu chịu nhìn tới tôi. Tôi dành thời gian đi du học, bất chấp thủ đoạn, hãm hại cả ba mình để leo lên vị trí như hiện tại, vậy mà ngay cả khi tôi đã ở trên đỉnh tháp thì cậu vẫn chỉ nhìn mỗi đứa con gái vô dụng đó. Phương Thần Vũ, là cậu ép tôi phải dùng tới loại thủ đoạn này!"

Âu Dương Liệt giống như muốn phát điên. Cằm Thần Vũ bị nắm đau nhói, đỏ ửng, anh có cảm giác cằm mình sắp bị nắm gãy thì hắn lại đột ngột buông tay ra.

"Cậu chủ động hẹn gặp tôi mà, vậy thì tại sao chúng ta phải nói những chuyện vớ vẩn này nhỉ? Thần Vũ à, nếu cậu muốn tôi bỏ qua cho Tinh Hoa và Phương Khả Mạn thì ít nhất cũng hãy thể hiện thái độ cầu xin cho đúng đi."

Thần Vũ nhẫn nhịn cảm giác bị sỉ nhục, đã đến đây thì phải dứt khoát vứt đi lòng tự trọng vô dụng của chính mình. 

Soạt… chiếc áo khoác bên ngoài bị Thần Vũ cởi ra, tiếp đó là từng cúc áo sơ mi. Mặc dù gương mặt anh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng những ngón tay vẫn không khống chế được mà run rẩy.

Bàn tay đang run bị nắm lấy, những ngón tay thon dài rất đẹp được đưa tới bên môi Âu Dương Liệt. Sự va chạm khiến Thần Vũ khẽ rùng mình, ớn lạnh.

"Thành ý của cậu chỉ đến đây thôi sao? Chừng ấy thì không đủ để tôi bỏ qua cho Tinh Hoa hay em gái bé bỏng của cậu đâu."

Thần Vũ cắn răng nhắm mắt nghiêng đầu qua, nhưng giữa chừng cằm anh lại người nắm lại. Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: 

"Đừng nhầm tưởng như vậy Phương Thần Vũ, nếu chỉ đơn giản muốn thân xác của cậu thôi thì tôi đã không cần tốn quá nhiều công sức đến tận bây giờ. Đừng có bày ra dáng vẻ khổ sở này nữa, bởi vì tôi không có sở thích cưỡng hiếp người khác đâu. Cậu có thể lập tức rời khỏi đây, tôi tuyệt đối sẽ không giữ cậu lại."

Âu Dương Liệt đã buông tay ra nhưng tất nhiên Thần Vũ không hề lựa chọn chạy trốn. Hắn vẫn đứng đó, giọng nói nghèn nghẹn cầu khẩn: 

"Hãy nói tôi biết phải làm gì đi, xin cậu."

"Mở mắt ra, nhìn thẳng vào tôi."

Hàng lông mi dày dặn khẽ lung lay, chậm rãi mở ra đôi mắt đen mơ màng ánh nước.

Khóe môi Âu Dương Liệt lập tức cong lên, khuôn mặt tràn ngập hưng phấn và mãn nguyện. 

"Đừng quên đây chính là sự lựa chọn của em, Phương Thần Vũ, từ hôm nay trở đi, em hoàn toàn thuộc về Âu Dương Liệt tôi."

Khuôn mặt người đàn ông trước mắt ngày càng gần hơn, trong khoảnh khắc ấy Thần Vũ chỉ biết thụ động đón nhận trong vô cảm, bên tai hình như đã vang lên âm thanh gì đó và cả giọng nói nho nhỏ:

"Xin chào quý khách, chúng tôi là phục vụ phòng ạ."



Thập Nhất đang ngủ trên giường đột nhiên thức giấc bật dậy, một cánh tay lập tức xuất hiện ôm cô từ phía sau:

"Sao vậy? Em gặp ác mộng hả?"

"Không có gì. Ngủ tiếp đi."

Thập Nhất lần nữa nằm xuống nhưng cảm giác buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng mình có một giấc mơ là khi nào, lại còn là những ký ức về người đó nữa… 

Quách Tần nhận ra trạng thái người bên cạnh không ổn, lập tức dang tay ôm cô vào lòng, bàn tay xoa nhẹ lưng, vỗ về dịu dàng: "Em không ngủ được thì để tôi hát em nghe nha?"

"Cậu nghĩ tôi là con nít cần ru ngủ hả?"

"Hì… không có."

Quách Tần vẫn cất tiếng hát, là một bài ballad du dương nhẹ nhàng, cùng giọng hát trong trẻo đặc biệt cuốn hút. Qua thời gian, không biết Thập Nhất đã nhắm mắt từ lúc nào, dần dần đi vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp.

Một nụ hôn được đặt lên trán cô cùng với lời nhắn nhủ: "Ngủ ngon nhé, tôi mãi mãi ở bên cạnh em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play