"Mẫu hậu, người nói người đã thông qua việc hủy bỏ nghi thức vấn an hàng ngày?"
Hướng Vấn Thiên nghi ngờ nhìn Thái hậu, mẫu hậu vốn là người trọng lễ tiết, sao có thể đồng ý để Ái Tử Lạp Hy làm bậy như thế?
"Không phải là hoàn toàn hủy bỏ, chỉ là giãn thời gian vấn an thành hai tháng một lần. Ai gia cảm thấy điều này rất tốt."
"Mẫu hậu, việc này đã là nghi thức hàng trăm năm qua, sao có thể nói bỏ là bỏ?"
"Thời thế thay đổi, cái không cần thiết cũng nên được đổi mới."
Giọng điệu này không hề giống mẫu hậu của hắn, Hướng Vấn Thiên nghi ngờ chính nữ nhân kia đã tiêm nhiễm vào đầu bà những tư tưởng ấy.
"Hoàng nhi cảm thấy-"
"Hoàng thượng, người là vua một nước, từ khi nào mà người lại phải bận tâm đến mấy việc cỏn con chốn hậu cung như này?"
Hướng Vấn Thiên có chút bối rối vì bị thái hậu nhìn thấu tâm tư.
"Hoàng hậu là ái thê của người, nếu người đã không thể ở bên cạnh ủng hộ, giúp đỡ nàng, thì cũng đừng nên tìm cách lôi ra khuyết điểm hay hạ bệ đối phương. Đó không phải là hành vi của một bậc quân vương."
Hướng Vấn Thiên nắm chặt tay, trong lòng có chút giận dỗi, thái hậu là mẫu hậu của hắn, nhưng lúc nào bà cũng chỉ đứng về phía Ái Tử Lạp Hy.
"Mẫu hậu thừa biết người trong lòng hoàng nhi là ai, nàng ta vốn không phải hoàng hậu trẫm mong muốn."
"Vậy hoàng thượng nghĩ ai gia và tiên hoàng trước giờ chỉ làm những việc mình muốn sao? Người nghĩ tiên hoàng chưa bao giờ bị lung lay bởi những phi tần khác?"
Hướng Vấn Thiên cứng họng.
"Một bậc đế vương, quanh thân luôn có vô số mỹ nữ xinh đẹp, quyến rũ xung quanh. Hoàng thượng có thể vui đùa, cũng có thể trao đi ái tình cho bất kỳ phi tử nào, nhưng phải nhớ người đã trải qua đại hôn cùng hoàng thượng là Lạp Hy, người phải có trách nhiệm và sự tôn trọng đúng phép với ái thê của mình."
Thái hậu quả nhiên là một nữ nhân trải đời, từng lời bà nói đều khiến Hướng Vấn Thiên không thể phản bác.
Sau khi trở về từ cung của thái hậu, trong lòng hắn đang có chút nỗi niềm khó nói thì phát hiện phía trước khá đông đúc.
"Có chuyện gì vậy?"
Trông thấy bộ dạng hoàng thượng đang đến gần, đám thái giám và cung nữ đầu tiên là bị kinh ngạc sau đó thì lập tức cúi người hành lễ.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
Đám nô tài hành lễ xong thì lượt lùi người ra hai bên, nhường đường đi cho hoàng thượng, khung cảnh bên trong cũng nhanh chóng lộ ra.
Hắn nhìn thấy Ái Tử Lạp Hy đang ngồi trên ghế uống trà, quỳ dưới đất là Ngụy Phi Yên, còn Vân Mộng Vũ thì đứng bên cạnh run rẩy với thân mình ướt sũng.
Mặc dù chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn thấy nữ nhân mình sủng ái bị như vậy, Hướng Vấn Thiên lập tức chạy tới ôm lấy thân thể mong manh của nàng.
"Ái Tử Lạp Hy, ngươi không nhớ trẫm đã nói gì với ngươi sao?"
Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của nam chính đột ngột xuất hiện, Thập Nhất âm thầm thở dài, sao tên này cứ động chút là lại hướng mũi tên về phía mình vậy?
"Hoàng thượng, người nên hiểu rõ mọi chuyện trước khi lên tiếng trách cứ ai đó."
Vân Mộng Vũ đáng thương nắm lấy y phục Hướng Vấn Thiên, đôi mắt đỏ ngập nước nhìn hắn đầy nhẫn nhịn: "Hoàng thượng… Hoàng hậu không làm gì ta cả, là lỗi của ta..."
Thập Nhất trông thấy cảnh này đột nhiên trong đầu réo lên hồi chuông cảnh báo: Nữ chính à, ngươi muốn giải thích thì làm ơn nói rõ ra luôn được không?
Thập Nhất há miệng muốn nói, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị người của Hướng Vấn Thiên bao vây.
"Ái Tử Lạp Hy, cuối cùng thì ngươi vẫn không biết trời cao đất dày là gì. Người đâu, bắt nàng ta lại!"
"Ta là hoàng hậu! Các ngươi dám động vào ta?"
Sự thật là dám nhé! Lời nói của cô trước mặt hoàng thượng liền chẳng còn chút trọng lượng nào.
Mợ nó, cô nhịn lần một không có nghĩa tiếp tục có lần hai đâu!
Thập Nhất cướp lấy thanh kiếm của một tên lính rồi tự mình đánh ngã hết tất cả. Cô dùng sống kiếm mà không giết bất kỳ ai.
"Động chút là kêu người bắt lấy, bắt nạt ta không có quân lính phải không? Hoàng thượng để một đám nam nhân bắt nạt nữ nhân yếu ớt như ta mà không thấy ngại hả?"
"Ái Tử Lạp Hy, ngươi… càn rỡ!!!"
Thấy quân lính đều đã bị đánh bại, Hướng Vấn Thiên lập tức tự mình xuất trận đánh tay đôi với Thập Nhất.
Vân Mộng Vũ hoảng hốt la lớn: "Hoàng thượng, mau dừng tay, người hiểu nhầm rồi."
Nhưng lúc này nam chính đã chẳng còn hơi sức đâu mà nghe nữa, toàn bộ tập trung của hắn đều đang nằm trên trận đấu với Thập Nhất.
Mới đầu hắn rất xem thường cô, muốn dạy cho cô biết thế nào là lễ độ, nhưng dần dần, sắc mặt hắn nghiêm túc lại, phải dồn hết toàn lực để chống đỡ đòn đánh.
Khi trên trán hắn đã đổ mồ hôi thì đối phương vẫn đang rất thong dong. Rồi bụp một cái… ngực hắn bị Thập Nhất đấm một phát, ngã ra phía sau.
"Hoàng thượng…" Cả Ngụy Phi Yên và Vân Mộng Vũ đều đồng loạt chạy ra đỡ hắn.
Hướng Vấn Thiên bị đánh bại rất không cam tâm, muốn đứng dậy tiếp tục trận đấu thì nữ chính đột nhiên òa khóc: "Là hoàng hậu đã cứu ta! Mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu. Hai người đứng đánh nhau nữa."
Lúc này nam chính mới ngớ người ra, hắn từ từ nhìn tới thiếu nữ đang ung dung đứng đó, đôi mắt nàng từ trên cao nhìn xuống hắn, mang theo kiêu hãnh cùng lạnh lùng:
"Là tự hoàng thượng nhảy vào đánh ta trước, ta chỉ là đang tự vệ mà thôi. Nếu người định trách phạt ta bằng việc này thì quá nhỏ nhen rồi."
Chuyện ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa, vấn đề hiện tại là hắn… đã thua một nữ nhân.1
Hướng Vấn Thiên bất giác nắm chặt bàn tay, đôi mắt hắn nhìn Thập Nhất như mang theo ngọn lửa thiêu đốt.
Nam chính được hai nữ nhân bên cạnh đỡ lên, hắn yêu câu Vân Mộng Vũ thuật lại chuyện xảy ra thì mới biết rằng nàng bởi vì nhìn thấy Ngụy Phi Yên sắp té nên mới chạy lại đỡ. Trong quá trình đó Ngụy Phi Yên lại không cẩn thận mà xô ngã nữ chính xuống hồ.
"Không cẩn thận?"
Ngụy Phi Yên lập tức quỳ xuống, ra vẻ bản thân bị oan: "Thần thiếp thật sự không cố ý, lúc đó bởi vì hoảng sợ, tay thần thiếp quờ quạng lung tung, hoàn toàn không biết bản thân lại khiến ân nhân của mình bị rơi xuống. Vân Phi, thành thật xin lỗi muội…"
Vân Mộng Vũ lắc đầu: "Không sao. Vân phi thật sự không cố ý. Cũng may lúc đó hoàng hậu tình cờ đi qua, ra lệnh cho một cung nữ biết bơi nhảy xuống cứu thần thiếp."
Thập Nhất ở một bên nghe nữ chính nói đỡ cho nữ chính giả mà thở dài ngao ngán. Cô ta là ngốc thật hay ngốc giả vậy?
Sau khi nghe mọi chuyện xong xuôi, Hướng Vấn Thiên biết mình đã hiểu lầm Ái Tử Lạp Hy, nhưng vì mặt mũi đế vương nên không hề lên tiếng xin lỗi, còn nói cái gì mà sẽ tha lỗi khi quân phạm thượng cho cô.
Thập Nhất: Hờ… Nếu không phải ta đến kịp thì Vân Mộng Vũ đã uống nước no đến úng não luôn rồi, làm gì còn chỗ cho ngươi ở đấy hoa chân múa tay?1
Nhìn nữ chính được nam chính "tình củm" bế đi, Thập Nhất chỉ âm thầm nhún vai, lúc nguy hiểm thì không thấy đâu, bây giờ lại ra vẻ "đàn ông đích thực" rồi.1
Cô quay ra phía sau nhìn A Dĩ đang đứng run cầm cập, nàng ta chính là người nhảy xuống hồ để cứu nữ chính. Bởi vì sự xuất hiện của hoàng thượng nên nàng vẫn đang phải chịu cơn lạnh giá.
Thập Nhất cởi áo choàng ngoài của mình ra khoác lên cho A Dĩ, lại nói với nàng: "Còn không mau quay về thay đồ đi. Ngươi muốn bị cảm hả?"
"Còn… công… nương nương..."
"Ta muốn nói mấy câu với Ngụy Phi Yên. Các ngươi về trước đi."
Ngụy Phi Yên vẫn đang quỳ trên đất, việc trừng phạt nàng ta đã được Hướng Vấn Thiên trao lại cho cô, tuy nhiên bởi vì trước đó Vân Mộng Vũ đã nhận định nàng ta không cố ý, giờ có phạt thì cũng chỉ là một hình phạt nhỏ.
"Ngụy Phi Yên, ngươi có vẻ vẫn muốn phạm lại sai lầm trước đây nhỉ?"
"Hoàng hậu đang muốn nói về việc gì? Sơ suất lần này của thần thiếp là lần đầu tiên và tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai đâu ạ."
Với người cố chấp thế này thì Thập Nhất cũng chịu.
"Được thôi. Tùy ngươi. Ngươi sẽ bị cấm tục ba tháng ở cung của mình. Vậy đi…"
Trước khi Thập Nhất rời khỏi đó, cô nghe thấy câu hỏi đột ngột của Ngụy Phi Yên: "Thần thiếp thật không hiểu, tại sao hoàng hậu lại có thể dửng dưng như vậy đối với Vân phi. So với thần thiếp, không phải nàng ta mới càng là mối nguy cơ của người hơn sao?"
Nữ chính giả đây là đang muốn dụ dỗ cô bắt tay với nàng ta hả?1
Thập Nhất quay đầu nhìn Ngụy Phi Yên: "Tại sao ta lại phải giống ngươi đi tranh giành một nam nhân có thể lên giường với bất kỳ nữ nhân nào nhỉ? Ngươi không ngại nhưng ta ngại."
Ngụy Phi Yên sững sờ khi trông thấy một tia khinh thường hiện lên trong mắt nữ nhân đối diện.
Đó là hoàng thượng, là nam nhân cao quý nhất Nam quốc đấy.
"Số mệnh của phi tần đã định sẵn việc suốt đời phải tranh giành một nam nhân, nếu không tranh giành thì tương lai chính là cô độc, lạnh lẽo, là không quyền, không thế, chịu sự ức hiếp. Người nói chúng ta còn cách nào khác sao?"
"Ngay từ đầu các ngươi đều có quyền lựa chọn vào cung hoặc không, nên đừng nói đến việc số mệnh, nó là do các ngươi muốn tranh giành ân sủng, vinh hoa phú quý. Còn ta mới chính xác là người không thể lựa chọn đây này. Dù vậy thì ta cũng không giống ngươi, không để tương lai của mình do một nam nhân nắm giữ."
Thập Nhất nói xong thì quay người bước đi, để lại nữ nhân ngơ ngác trên thảm cỏ.
Cùng lúc đó, một bóng đen cũng lặng lẽ biến mất khỏi hậu viện...1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT