Từ ngày ở dinh thự nhà Dixon trở về sư đoàn anh hùng, Thập Nhất thỉnh thoảng lại có cảm giác như mình đang bị ai đó theo dõi. Cô đoán đó là thành viên trong sư đoàn, và có lẽ cũng là người làm theo lệnh của Elbert.
Cô không quá ngạc nhiên khi ông ấy đã nghi ngờ việc cô không phải nguyên chủ Alice. Với giác quan nhạy bén của một đại thống lĩnh hàng triệu quân lính, chắc chắn ông ấy sẽ nhận ra sự khác biệt giữa cô và Alice. Bây giờ Thập Nhất chỉ có thể tìm cách khiến ông ta tin rằng con gái mình đã tự thay đổi mà thôi.
Trong các bữa ăn, cô cố gắng chọn theo khẩu vị của nguyên chủ và hạn chế hành vi đặc biệt khác lạ. Nhưng lại cứ luôn có người đi đến làm phiền vai diễn của cô. Không phải một mà là hai…
"Thủ lĩnh, ngài ngồi ăn với ta thế này sẽ gây phiền phức lớn cho ta đấy."
Một giọng nam khác ngồi bên cạnh Thập Nhất cũng xen vào: "Đúng vậy. Ngài đang ảnh hưởng không khí riêng tư của-"
Một miếng rau được nhét thẳng vào miệng Leon để hắn hết ăn nói linh tinh.
"Alice, không phải cô đã đồng ý việc chúng ta bắt đầu tìm hiểu đối phương sao?"
Henry vừa nói xong thì Leon đã lập tức đập bàn một cái rầm: "Cái gì? Tìm hiểu cái quái gì cơ?"
Hành động của hắn nhanh chóng thu hút ánh nhìn của tất cả thành viên khác trong nhà ăn.
"Loen, ngươi làm rơi đồ ăn ra bàn rồi kìa." Thập Nhất nhíu mày vì hành vi bộp chộp của tên Leon này.
"Chị phải giải thích cho ta. Chuyện tìm hiểu này là sao hả? Chị là người của ta mà."
Leon vô cùng nóng vội vì tin tức mình vừa nghe thấy. Nhưng đáp lại hắn lại là một câu nói chẳng liên quan của cô: "Một là nhặt hết đồ ăn rơi vãi trên bàn. Hai là ta sẽ đánh ngươi."
Ánh mắt của Thập Nhất lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết, làm cơn giận của Leon cũng phải xìu xuống. Không biết tại sao nhưng hắn có cảm giác cô thật sự sẽ ra tay nếu mình không nghe lời.
Hắn bực dọc ngồi xuống: "Ta nhặt là được chứ gì? Nhặt xong chị phải giải thích cho ta nghe."
Henry tròn mắt nhìn Alice và Leon từ đầu tới cuối, hai người này hình như có mối quan hệ gì đó mà hắn không biết sao?
Nam chính còn đang tự hỏi, thì Thập Nhất đã quay sang nhìn hắn: "Việc ta nói để từ từ tìm hiểu chỉ là để kéo dài thời gian thôi. Ngài cũng đâu có muốn kết hôn với ta đúng không?"
Henry biết Alice không thích mình, nhưng bị từ chối một cách thẳng thắn thế này vẫn khiến hắn có chút khó chịu.
"Tại sao cô không muốn kết hôn với ta?"
"Còn tại sao nữa, chính là vì chị ấy không thích đó. Ta mới là chồng tương lai của Alice."
Leon đột ngột xen vào tuyên bố chủ quyền, miệng thì nói còn tay lại đang nhặt rau vứt ra ngoài đĩa. Nhìn thấy hành động này của hắn, một đạp nhanh chóng bay tới làm Leon ngã lăn ra đất.
Vẻ mặt hắn nhìn Thập Nhất giống như không tin nổi: "Chị… chị lại vì tên đó mà đánh ta?"
Leon mang dáng vẻ của người vừa bị tổn thương, hắn đứng dậy quay đít định bỏ đi. Nhưng phía sau lại vang lên lời nhắc nhở của Thập Nhất.
"Ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi."
"Ta không ăn nữa."
Thập Nhất chỉ vào đĩa đồ ăn vẫn còn nguyên của hắn: "Không muốn chết thì nhặt hết rau vào ăn đi."
"Hừ… ta không ăn đồ đã rớt xuống đất."
"Nó chỉ rớt ra bàn, không phải đất. Mà không phải tự ngươi vứt nó đi sao?"
Leon dương đôi mắt đầy ấm ức và tủi hờn nhìn Thập Nhất: "Bây giờ ta mới không có tâm trạng ăn. Chị không biết mình vừa làm gì với ta sao?"
Nghe thế nào cũng giống giọng điệu của một cô gái đang giận dỗi người yêu. Nhưng Thập Nhất lại không hề có ý định vỗ về hắn, vẻ mặt cô còn rất nghiêm túc nói với hắn:
"Đến một lúc nào đó, khi ngươi chẳng có lấy một thứ để bỏ vào miệng thì dù có dính cả thuốc độc ngươi cũng phải ăn, chứ đừng nói đến đất cát hay là thứ tâm trạng vớ vẩn. Leon, ta ghét nhất là người lãng phí thức ăn. Người bên cạnh ta càng không thể có hành vi đó."
Nếu bây giờ hắn thật sự quay lưng rời đi, Leon chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà Thập Nhất căm ghét nhất. Không ai biết cô gái này có một bóng ma nặng nề thế nào với việc bị đói và lãng phí lương thực.
Henry cảm thấy không khí trên bàn ăn có chút ngột ngạt, việc của hắn và Alice còn chưa nói xong, nhưng lúc này có vẻ không phải là lúc thích hợp.
"Alice, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Nam chính đã rời đi, còn Leo chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là ngồi xuống vị trí cũ, hắn cầm đũa lên và nhặt hết rau vào đĩa. Nhưng sau đó hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào phần ăn của mình. Dù có cố gắng thế nào thì một hoàng đế đã quen ăn uống sung sướng từ nhỏ như hắn cũng không thể bỏ thứ đã rơi ra bên ngoài vào miệng.
Cạch…
Một phần thức ăn khác được đặt xuống trước mặt Leon, còn đĩa của hắn lại được kéo về phía Thập Nhất.
"Nhìn cái gì? Hay đến phần ăn của ta ngươi cũng thấy bẩn?"
Leon lắc đầu nguây nguẩy: "Không có."
Thập Nhất biết không phải người nào cũng có suy nghĩ giống như mình, có những người vô cùng ưa chuộng sạch sẽ, một tí bẩn cũng có thể khiến bọn họ cảm thấy dị ứng. Giống như cô khó chịu dù để thừa lại chỉ một hạt cơm vậy.
Nhìn thấy gương mặt đáng thương của ai đó, cô vẫn là không thể bắt hắn đi theo tiêu chuẩn của riêng mình.
Thôi kệ đi… dù sao như vậy cũng không tính là lãng phí nhỉ?
[Ký chủ, cô không nhận ra mình khá nhân nhượng với Leon sao? Cô không phải là có ý với hắn rồi chứ?] - Đại Thần đột ngột online lên tiếng, trong giọng điệu là vẻ thích thú.
Thập Nhất giống như không nghe thấy câu hỏi của hệ thống, cũng không trả lời nó. Chỉ tập trung vào bữa ăn của mình. Khi cô đã dùng gần hết thức ăn, thì một đôi đũa khác gắp lấy rau từ trên đĩa.
Trong ánh nhìn của cô, Leon thật sự bỏ nó vào miệng mà nhai.
"Alice, ta sẵn sàng thay đổi thói quen hay quy tắc của mình vì chị. Sau này cũng sẽ luôn nghe theo mọi lời nói của chị. Những điều này chắc chắn tên Henry đó không thể làm."
Ánh mắt Leon trở nên ảm đạm hơn, gương mặt tỏ vẻ đáng thương và tội nghiệp: "Chị đừng kết hôn với tên đầu phân ấy."
"Ta có nói mình sẽ kết hôn với hắn sao?"
Leon nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
"Vậy thì đừng có mè nheo nữa. Ta sẽ không kết hôn với hắn."
"Thật sao?"
Gương mặt vừa mới buồn bã của thiếu niên lập tức thay đổi, đôi mắt xanh biếc lại trở nên lấp lánh: "Vậy Alice sẽ lấy ta không?"
Thập Nhất biết ngay là chỉ cần mình dỗ dành tên này một chút thì hắn liền sẽ được nước làm tới mà. Bây giờ chữ chị cũng biến mất luôn rồi.
"Không."
Thập Nhất bỏ miếng đồ ăn cuối cùng vào miệng, đứng lên bỏ lại cái tên nói nhiều ấy.
Đường đường là boss phản diện, không phải hắn nên đi gây hấn với nam chính thay vì bám đuôi cô cả ngày như vậy sao?
Nhưng mà chỉ một ngày sau đó thôi, Thập Nhất mới biết mình đã quá xem thường tên boss phản diện này rồi. Nhìn hai xác chết thành viên trước mặt, cô thật muốn đem tên Leon đó ra mà đánh.
Hắn đây là đổi đối tượng gây sự sang cô phải không?
Hai người vừa mới chết này thực chất là người của cha Alice, mấy hôm nay bọn họ vẫn đang âm thầm theo dõi Thập Nhất. Hành động này có khác nào nói với Elbert, cô đây là có tật giật mình.
Leon còn đang đứng xem trò vui, bị Thập Nhất kéo cổ áo đi ra chỗ khác, cô gằn giọng với hắn đầy tức giận: "Tên điên này, ta có nhờ ngươi giết bọn họ sao?"
Ánh mắt Leon thoáng qua một tia kinh ngạc, hắn dùng đôi mắt ngây thơ vô tội, không hiểu mà hỏi lại: "Chị nói gì vậy? Ta không biết hai người đó thì sao phải giết bọn họ? Híc… Ta không phải người xấu xa như vậy đâu mà."
Hắn có phải người xấu hay không Thập Nhất không biết, nhưng cách giết người bằng việc để bọn họ tự tàn sát lẫn nhau thế này thì chính là năng lực thôi miên của Leon.
"Ta không cần nghe lời biện minh của ngươi đâu. Leon, ngươi chết chắc với ta rồi."
Leon còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương cầm cổ áo quật ngã xuống đất đánh, còn cố tình đè mặt hắn mà đánh.
"A… Ta đã nói không phải ta mà. Đau… A ui… không được đánh mặt. A… chị đánh chỗ nào vậy hả?"
Đợi đến lúc Thập Nhất dừng tay, trên má và trán thiếu niên đều đã sưng lên một cục. Bộ dạng áo quần xộc xệch và gương mặt đáng thương rưng rưng nước mắt kia, giống như bản thân cậu vừa bị người ta làm việc đồi bại.
"Hức… Chị là đồ xấu xa. Ta mới không thèm thích chị nữa. Sao chị có thể vì hai người xa lạ đó mà đánh ta. Chị có biết ta bị tổn thương lắm không hả?"
Đôi mắt Leon ầng ậng nước đầy ủy khuất, nhưng bộ dạng đáng thương ấy chẳng làm cho Thập Nhất tin tưởng chút nào.
"Sau này ngươi còn dám tự ý giết người trong sư đoàn thì… Đến đánh ta cũng không thèm đánh ngươi nữa đâu." Thập Nhất tuyên bố tối hậu thư với Leon xong liền quay lưng rời khỏi.
Ỷ mình là boss phản diện nên không sợ trời, không sợ đất đúng không? Có muốn giết người thì kéo ra bên ngoài mà giết ấy, ít nhất còn có thể đánh lạc hướng điều tra ra người bên ngoài.
Bây giờ cô phải đi giải quyết phiền phức do hắn gây ra đây này! Tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT