Sau khi giải quyết xong quái thú, xác của những thành viên đã chết vì nhiệm vụ được tập hợp lại. Nghi thức tiễn biệt tại chỗ nhanh chóng được thực hiện. Các thành viên đồng loạt đặt tay lên ngực trái và cúi đầu thật thấp, hành động này thể hiện cho sự trân trọng và thành kính về sự hy sinh của các đồng đội không may mắn.
Dù chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra nhưng gương mặt ai nấy đều đặc biệt buồn bã, thậm chí còn có tiếng khóc nho nhỏ của một cô gái vang lên.
Thập Nhất cũng đang trong tư thế như những người khác, chỉ là trong lòng cô lại chẳng có thứ cảm xúc giống bọn họ. Cô khẽ liếc nhìn người đang đứng bên cạnh, đôi mắt của hắn vẫn rất sáng ngời. Có lẽ ở đây, Leon là người duy nhất tồi tệ giống hệt cô.
Nhưng chính bởi vì vậy mà Thập Nhất có chút suy ngẫm… Hắn trong thế giới này đặc biệt rất khác lạ… Sự khác biệt này là do hắn đang ở trong nhân vật phản diện hay đây mới chính là con người thật sự của hắn?
Chàng trai đột nhiên ngoảnh đầu lại, trong ánh mắt của cô, hắn cười tươi một cái. Dưới ánh nắng, nụ cười của hắn có chút thật chói mắt. Nụ cười ấy rất giống với tên ngốc nào đó mà cô đã từng biết, nhưng bản chất thì hoàn toàn khác nhau.
"Đừng có cười như thằng điên nữa." Hắn không biết tình huống bây giờ hay sao mà còn cười tươi đến vậy.
Nghi lễ tạm biệt cuối cùng cũng kết thúc, ít nhất thì nụ cười của Leon đã không bị người khác bắt gặp.
Thành viên bị thương được đưa về dinh thự chữa trị, còn xác thành viên đã mất cũng sẽ được đem về kinh đô để mai táng.
Lúc nhìn thấy sư đoàn anh hùng trở về, gương mặt của phiên hầu tước Phara có vẻ khá kinh ngạc và có cả sự bối rối.
Làm sao mà không bối rối cho được khi ông ta vốn nghĩ rằng bọn họ đều sẽ sớm chết dưới móng vuốt của quái thú khổng lồ ấy.
Trong cốt truyện, phiên hầu tước này đã phản bội đế quốc Amanda, bị lợi ích của địch quốc mua chuộc, cũng chính là lãnh thổ giáp ranh, Lagas của Leon. Julia là người vô tình phát hiện ra việc Phara có một đội quân bí mật, trông hành xử, cách ăn mặc của bọn họ không hề giống với người dân của đế quốc Amanda.
Sau khi nói ra chuyện này với nam chính Henry, bọn họ đã cùng nhau âm thầm điều tra và ngăn chặn thành công hành vi muốn độc chết tất cả thành viên của phiên hầu tước. Julia lập công lớn, cũng giành được sự tín nhiệm của sư đoàn.
Công việc của Thập Nhất là phải ngăn chặn hào quang nữ chính của Julia, đồng thời còn phải trả thù cho nguyên chủ Alice. Nên bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.
Ừm, cũng nên trả đũa cho cú đấm lần đó mà cô phải lãnh rồi nhỉ?
Buổi tối hôm ấy, khi Thập Nhất đang trên đường đi làm chút việc riêng thì trông thấy một bóng người lén lút, thập thò vào phòng bếp. Bóng dáng đó còn ai khác ngoài nữ chính giả Julia.
Thập Nhất đứng một góc theo dõi hành vi đáng ngờ của cô ta. Sau khi Julia rời đi, cô mới bước vào xem xét mấy bịch thuốc mà cô ta đã động vào. Liếc sơ qua một cái, cô lặng lẽ đặt chúng trở về chỗ cũ. Nhưng vừa quay ra đã trông thấy Leon đang đứng ở cửa nhìn mình.
"Chị gái tảo biển, sẽ không phải chị định độc chết đám thành viên đáng ghét đó chứ?"
"Ngươi đang tự nói ý định của mình đấy."
"Chị nói gì vậy? Ta nào có ác độc như vậy."
Thập Nhất nắm rõ cốt truyện mới không thèm đi tranh cãi với tên mặt người dạ thú này.
"Sao giờ này còn chưa đi ngủ? Ở đây làm gì?"
Leon xoa xoa chiếc bụng của mình với gương mặt tội nghiệp: "Ta đói bụng."
Vào bữa tối tên này đã bỏ đi đâu đó nên bị lỡ giờ ăn rồi bây giờ lại về đây than đói với cô.
"Ồ… tự kiếm đi."
"Ta không biết nấu mà. Chị nỡ để ta đói sao?"
"Nỡ." Thập Nhất đáp xong liền đi về phía cửa.
Nhưng thay vì đi kiếm đồ ăn, Leon lại lẽo đẽo theo đuôi cô. Cái miệng của hắn còn không ngừng lải nhải về việc mình đói như thế nào. .
truyện ngôn tình"Chị nghe nè. Bụng ta đang kêu đói nè. Nó còn kêu rất to nữa. Ọc ọc… Đó… Chị có nghe thấy không?"
Đây rõ ràng chỉ là tiếng kêu từ cái miệng của hắn có được không? Hắn cậy mình là người điên nên nói gì cũng được sao?
Thập Nhất đột ngột dừng lại, làm Leon suýt nữa đã tông trúng vào lưng cô.
"Vậy ngươi nghĩ một công nương cao quý như ta sẽ biết nấu đồ ăn hả?"
Leon giống như suy ngẫm một chút rồi mới trả lời: "Vậy chị không biết sao? Ầy… Thật kém cỏi."
Thập Nhất: Mục đích của hắn là để chọc điên cô thôi đúng không?
Tên boss phản diện này mắng người khác mà không tự nhìn lại mình sao?
Dưới sự làm phiền, la liếm và bám dai như đĩa của ai đó thì Thập Nhất vẫn phải lăn vào bếp làm một đĩa mỳ.
"Tại sao chỉ toàn là rau vậy? Còn không có chút thịt nào nữa. Híc."
"Không ăn thì đưa đây."
Thập Nhất làm động tác muốn lấy lại, Leon lập tức đưa tay che chắn: "Người ta có nói không ăn đâu."
Mặt hắn ta tỏ vẻ ghét bỏ là vậy nhưng rốt cuộc thì cái đĩa cũng sạch trơn. Nhìn hắn ăn rau rất ngon lành, Thập Nhất là cái tật kén ăn của hứa qua mấy thế giới cũng đỡ đi phần nào rồi.
"Sao chị nấu ăn ngon vậy? Còn ngon hơn đầu bếp làm nữa. Hừm… bộ ở nhà Dixon, chị bị hành hạ bắt làm việc nhà nhiều lắm hả?"
"Bởi vì ta không vô dụng như ngươi đó. Giờ thì đừng bám theo ta nữa. Về phòng ngủ của ngươi đi."
"Vậy chị thì sao? Khuya thế này rồi chị còn định làm gì?"
"Nấu ta cũng đã nấu cho ngươi rồi. Leon, ngươi có thể ngoan ngoãn im lặng và đi về không?" Thập Nhất thật sự sắp hết kiên nhẫn với cái tên bám đuôi nhiều chuyện này rồi.
Leon dường như cũng nhận ra cô gái này đã sắp bùng nổ, vì thế hắn rất biết điều không hỏi han thêm nữa, cũng thành thật đứng lên đi về. Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn phải dặn dò thật kỹ một câu:
"Chị nhất định không được ở sau lưng ta đi tìm đàn ông khác đâu đấy. Nếu buồn chán có thể đến phòng ngủ gọi ta. Ta sẽ tắm rửa sạch sẽ thơm tho chờ chị."1
Thập Nhất:!!! Còn không cút đi ta sẽ đánh ngươi đấy.