Cuối cùng thì cả tháng nghỉ hè của Thập Nhất đều trôi qua ở trên giường bệnh, đến máy tính cũng không được động vào. Lúc cô được chính thức xuất viện thì cũng là lúc bắt đầu năm học thứ ba rồi. Bên cạnh đó cô còn có thêm một người đồng hành cùng đến trường, đó là Hạ Dư.
Sau nhi cậu ta biết nhóm máu của mình, hiểu rõ việc nếu làm cầu thủ có thể xảy ra những tình huống nguy hiểm như thế nào. Nên ông Hạ nói sẽ không xen vào quyết định lối đi tương lai của cậu nữa.
Và lựa chọn của Hạ Dư là từ bỏ ước mơ cầu thủ, theo học ngành quản trị kinh doanh như mong muốn của ông.
Lựa chọn này của cậu không làm Thập Nhất quá bất ngờ, không phải chỉ vì nhóm máu hiếm ấy mà còn bởi vì tâm tư của một người con.
Cô vẫn nhớ Hạ Dư đã nói với cô một câu như thế này: "Ông ấy có thể từ bỏ con gái cưng của mình vì em, thì việc từ bỏ ước mơ của em có là gì."
Cậu thanh niên mười tám tuổi này đã thật sự trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Hoặc cũng có thể là không…
"Hạ Dư, cậu đang làm gì vậy?"
Thập Nhất nhìn Hạ Dư đứng chắn giữa mình và Trí Thành, không chỉ vậy cậu ta còn không ngừng đẩy lùi hắn cách xa cô ra.
"Anh rể nói nhiệm vụ của em là không được để bất kỳ giống đực nào tiếp cận chị trong khoảng cách hai mét."
Anh rể?
Tên nhóc này… chỉ một vé đi xem trận đá bóng thôi mà nó đã bị Cố Tư Vũ mua luôn rồi.
Bốp… Thập Nhất đánh đầu nó một cái thật mạnh: "Về lớp học của cậu đi. Buổi đầu tiên đã muốn đi muộn rồi hả?"
Tâm Đan ở bên cạnh cũng phải bật cười về hành động của cậu ta: "An Di, chỉ mới hai tháng hè mà cậu với thầy Cố tiến triển nhanh quá nhỉ?"
Không đúng, là tự tên đó chạy xoay vòng, còn cô thì vẫn đứng nguyên một chỗ.
"Còn cậu với Trí Thành thì sao?"
Một câu của Thập Nhất làm cả hai con người trở nên bối rối, còn đồng loạt lắc đầu nói không có gì.
Như thế này mới giống có gì đấy.
"Này, kính của cậu có tốt không?" Thập Nhất đổi hướng hỏi Trí Thành một câu không liên quan.
Hắn không hiểu nên chỉ lơ ngơ gật đầu.
"Vậy thì chuyển xuống đây ngồi đi."
Tâm Đan:!!!
Nữ chính lén lút kéo góc áo của Thập Nhất ra hiệu nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì. Trí Thành cứ thế dời xuống bàn cuối cùng ngồi ngay bên cạnh cô.
Tâm Đan phải tranh thủ lúc hắn đi vệ sinh giờ giải lao để nói chuyện lại với cô bạn của mình: "An Di, bọn tớ thật sự không có gì, cậu đừng có gán ghép lung tung nữa."
"Cậu không cần phản ứng dữ vậy đâu. Tớ chỉ muốn ngồi gần người cung cấp nho cho mình thôi mà." Thập Nhất vừa nói vừa đút một quả nho vào miệng của mình.
Tâm Đan não nề với cái cớ cùi bắp này của cô: "Cậu thích nho đến vậy hả?"
"Ừm… ngon mà. Ăn không?"
Nữ chính lập tức lắc đầu nguây nguẩy, thời gian qua Tâm Đan đã được cô đút ăn đến chán luôn rồi.
"Nhưng mà cậu có thấy hôm nay lớp mình khác gì không?"
Bình thường những ngày đầu tiên quay lại trường học như thế này không khí lớp học thường sẽ vô cùng nhộn nhịp và rôm rả nhưng hôm nay mọi thứ lại đặc biệt trầm hơn và… có chút kỳ lạ.
"Sẽ không phải vì tập đoàn Cố, Hạ đấu đá nhau nên đám fan nữ của thầy Cố lại đang tìm cách nhắm vào cậu chứ?"
Cho tiền bọn họ cũng không dám động tới cô, ít nhất là cho tới lúc Hạ thị thật sự rơi đài.
"Cậu không nhận ra hôm nay có ai vắng mặt hả?"
Nghe cô hỏi Tâm Đan mới nhận ra có một người đã qua hai tiết học nhưng vẫn chưa hề xuất hiện trong lớp, là Minh Viễn.
"An Di, cậu biết có chuyện gì hả?"
"Không. Tớ chẳng biết gì cả."
Phải đến lúc có một bài đăng trên diễn đàn của trường thì Tâm Đan mới biết lý do tại sao Minh Viễn chưa đi học. Những điều trên bài viết ấy đã khiến cô vô cùng kinh ngạc về người đã từng là nam thần ấm áp của mình.
Minh Viễn lộ clip sex, không chỉ với một người mà là rất nhiều người, thậm chí còn cả thể loại quan hệ tập thể. Lý do hắn không thể đến trường là do lúc này hắn đang nằm trong bệnh viện vì một trận đánh trả thù của cô tiểu thư giàu có nào đó. Còn công ty của gia đình hắn thì đang lao đao vì vi phạm hợp đồng với tập đoàn Hạ Thị.
Đối với những tin tức này, Thập Nhất vẫn chỉ dửng dưng đi học và xem phim của mình, giống như một chút cũng không liên quan đến cô.
Thời gian sau đó có thông tin về việc Minh Viễn xin nghỉ học. Đây cũng chính là khoảng thời gian mà nam nữ chính sẽ bắt đầu thân thiết nhau hơn như trong cốt truyện. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác đi một chút, nữ chính không bị tổn thương, cũng không bị dị nghị bởi dư luận.
Và cách để nam nữ chính gần nhau hơn lại là việc Tâm Đan đột ngột được bầu cử trở thành lớp trưởng do cô là người đã chiến thắng cuộc thi CEO challenge kia. So với Trí Thành lầm lì ít nói, tất nhiên người ta sẽ bầu cử cho Tâm Đan. Hoặc cũng có thể đây chỉ là cách để khiến nam nữ chính thế giới này yêu nhau.
Là lớp trưởng nên nữ chính có thêm rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với thầy cố vấn là Hữu Cảnh. Nhưng bên cạnh đó lại cũng có một cái đuôi thường hay lẽo đẽo theo cô một cách lạ kỳ.
[Ký chủ, cô đừng có lúc nào cũng kéo Trí Thành đi tới xen vào cuộc gặp gỡ của nam nữ chính được không?]
[Ừm.]
Miệng thì nói vậy nhưng rõ ràng hành động của Thập Nhất vẫn chẳng hề thay đổi. Rốt cục là thời gian trôi qua Đại Thần không thấy giữa nam nữ chính có chút phát triển mập mờ nào. Mà chỉ thấy Tâm Đan cùng với Trí Thành kia ngày một thân thiết như hình với bóng.
"An Di, cậu đã làm bài tập thầy Cố giao chưa?"
"Chưa."
"Trời, cậu lại muốn hôm nay được đuổi ra khỏi lớp học nữa hả?"
Tâm Đan nhìn cô bạn đang thảnh thơi một cách quá đáng của mình mà lo lắng. Từ lúc hai nhà Cố Hạ trở nên gay gắt trên thương trường thì ở lớp học Cố Tư Vũ cũng thường xuyên tìm cách gây khó dễ để đuổi Hạ An Di ra khỏi lớp học.
Chỉ có Thập Nhất mới biết những việc này đều là hắn ta đang diễn cho mọi người xem, đồng thời còn cho cô cơ hội có thể trốn học một cách quang minh chính đại.
Và sự thật là lúc này cô đang nằm trên giường trong phòng làm việc xem phim cùng với rất nhiều đồ ăn, so với nơi làm việc nó càng giống với nơi nghỉ dưỡng hơn.
Ở đây cô có thể thoải mái ngủ nghỉ, ăn nho và xem phim kinh dị của mình. Đang lúc bộ phim gay cấn thì có người bước vào định ngăn lại hành động đang ăn của cô nhưng cánh tay cô lại nhanh nhẹn tránh khỏi.
"Thầy trốn dạy về đây làm gì?"
"An Di, tôi đã bảo em không thể chỉ ăn mình nho rồi mà."
Cố Tư Vũ vừa nói vừa đặt một hộp thủy tinh vuông xuống thay thế chùm nho, bên trong ấy là rất nhiều loại hoa quả đã được gọt vỏ và cắt sẵn, cô còn có thể nhìn thấy mấy ngón tay dán băng cá nhân của hắn nữa.
"Tay của thầy…"
"À… không sao, chỉ là vết thương nhỏ do không cẩn thận thôi. Không phải do gọt hoa quả cho em đâu."
Thập Nhất có chút nghẹn lời, cô thừa biết là hắn cố tình muốn cô nhìn thấy nó rồi, cô chỉ định hỏi là có cần phải chọn loại băng màu sắc bắt mắt đến như vậy không thôi.
Xanh đỏ tím vàng, bàn tay của hắn cũng sắp thành cầu vồng luôn rồi.
Người ta đã cố diễn vậy thì cô cũng nên phụ trợ một chút.
"Ừm. Vậy thì tốt, em cũng không muốn ăn hoa quả tẩm máu đâu."
Một câu nói của cô thành công làm Cố Tư Vũ tức anh ách. Cô gái này thật không có trái tim mà!!!
Nhưng hắn không hề tức giận bỏ đi hay la mắng, còn ngồi xuống dùng bàn tay đầy thương tích đó đút hoa quả cho cô.
Hừ… hắn sẽ bắt cô nhìn tới lúc mọc ra trái tim thì thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT