*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở cái nơi núi non hoang dã này, mưa thì to, vậy giấy tiền từ đâu ra?
Lục Tây đang buồn bực thì bỗng nhiên có một đống giấy vàng, phương khổng hình tròn(1) và một đốm lửa đang cháy, lúc sáng lúc tối giữa không trung bay lả tả trước cửa kính xe.
Tài xế cũng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này, nhanh chân đạp chân ga để tăng tốc. Nhưng quái lạ là bất kể anh ta phóng xe nhanh cỡ nào thì những món tiền chôn theo người chết ấy cũng bám theo họ, giống như đang truy đuổi một ánh đèn, liên tục bám chặt chiếc xe việt dã của họ không buông.
Anh trai tài xế bị cảnh tượng này dọa sợ tới nỗi lông tơ dựng thẳng cả lên, nhìn giấy vàng rơi trên đầu xe thì lập tức giẫm phanh, toát mồ hôi lạnh quay đầu nhìn Lục Tây đang ngồi ở ghế sau, âm thanh run rẩy: "Này này, Giang thiếu gia à cậu còn muốn đi?"
Sắc mặt Lục Tây cũng có phần trắng bệch, thay vì an ủi tài xế, chẳng bằng tự động viên mình: "Chỉ là giấy tiền do cư dân gần đấy đốt bay tới thôi, tiếp tục lái đi."
Nghe thấy chỉ thị của Lục Tây, tài xế cũng chỉ có thể tiếp tục lái về phía trước. Đi được 40 phút, giấy tiền tích tụ trên mui xe đã dày bằng một lóng tay, sau khi rẽ vào ngã ba, cuối cùng cũng trông thấy một cây cầu gỗ ở phía trước, bên cạnh cầu là một tấm bia đá.
Cách lớp thủy tinh bị mưa trút xuống, hai người trong xe đều không thấy rõ chữ trên tấm bia đá, mãi đến khi tài xế lái xe đến trước cầu gỗ thì đúng lúc có một tia chớp chẻ xuống không trung, chiếu sáng bốn chữ to đỏ như máu trên bia đá —— Biệt thự người chết!
Tài xế bị dọa tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, thà trả tiền cho Lục Tây chứ chịu đi tiếp về phía trước. Lục Tây nhìn bóng dáng ngôi biệt thự thấp thoáng đối diện cầu gỗ, chỉ có thể xách theo hành lý, che dù một mình đi về phía trước.
Nghe tiếng xe việt dã xa dần phía sau, Lục Tây nắm chặt cán dù trong tay, đi về phía ngôi biệt thự đang ẩn sâu trong bóng tối phía trước. Khi càng đến gần ngôi biệt thự tối đen như mực kia, nhiệt độ quanh người bắt đầu giảm đến độ thở ra hơi trắng, mặt đất thì đọng sương, giống như chuyển sang một mùa khác vậy.
Mãi khi đến cổng chính ngôi biệt thự, Lục Tây ngoái đầu nhìn ra sau với vẻ khiếp đảm. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu tưởng mình như bước vào hầm băng, bởi cây cầu gỗ vừa đi qua 5 phút trước đã biến mất ngay tại chỗ!
Cây cối trở nên rập rạp, vây quanh cả ngôi biệt thự, tựa như một tấm chắn đen kịt và không kẻ hở, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.
Lục Tây lại khẳng định được một chuyện, nơi này không phải nhà ma do người thật cải trang, cũng chẳng phải trò chơi kinh dị tự tìm niềm vui, mà là một thế giới thực có quỷ.
Sau khi đứng dưới mưa một lúc lâu để bình tĩnh lại, Lục Tây bèn gõ cửa, chỉ một tiếng gõ khe khẽ mà cánh cửa đen kịt như đã thấy trên màn hình điện tử kẽo kẹt một tiếng rồi tự động mở ra.
Nhìn ngôi biệt thự tối đen, Lục Tây bật sáng điện thoại rồi từng bước thâm nhập một cách cẩn thận.
Đây là một pháo đài kiến trúc kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, có cửa sổ hình vòm mang phong cách Gothic và tường che chạm trổ hình rồng và phượng, thang cuốn gỗ lim được trải thảm nhung đỏ từ dưới lên trên. Chỉ có một chiếc dù màu đen được dựng đứng ở vị trí cầu thang đi lên.
Như thể đang lặng lẽ cảnh cáo người chơi rằng, cấm đi vào.
Lục Tây nhìn vệt nước trên chiếc dù, như thể mới bị ướt không bao lâu, chẳng lẽ nơi này vẫn còn người sống ngoài cậu?
Chẳng đợi Lục Tây cầm lấy chiếc dù đen kia thì đã bị một bàn tay lạnh như băng túm lấy.
"Ai cho cậu vào!" Ngữ khí chất vấn nghiêm khắc, dọa Lục Tây suýt nữa hét ra tiếng.
Nương theo ánh sáng mỏng mảnh từ điện thoại, Lục Tây trông thấy một người đàn ông trung niên đang đứng phía sau trong bộ vest màu nâu cổ điển, để lộ một cái nắp bút máy màu vàng nhạt ở túi áo trước ngực.
Xem ra là quản gia của nơi này.
Lục Tây nhanh chóng khai báo tên họ: "Tôi tên Giang Chi Hàm, là bạn của Kinh Thành, tháng trước tôi đã liên lạc với anh ta, là anh ta cho tôi địa chỉ này."
"Cậu là cậu Giang?" Nghe xong, vẻ mặt trợn mắt nhướng mày của quản gia hơi dịu xuống. Sau khi Lục Tây lấy thẻ căn cước và xác minh thân phận của cậu, ông ta mới nói với lên lầu: "Đại thiếu gia, cậu Giang đến rồi!"
Rất nhanh sau đó, trên cầu thang vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập. Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen vội vã xuống lầu, dáng người gã cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng với góc cạnh rõ ràng, đứng ở cầu thang nhìn Lục Tây, vẻ mặt lạnh lẽo như một khối băng cứng nhanh chóng tan ra chẳng còn gì: "Chẳng phải sáng mai mới đến ư, muộn thế này sao còn chạy đến?"
Đưa tay phủ xuống những giọt nước chảy xuôi trên tóc của Lục Tây, trong mắt là vẻ đau lòng không thôi: "Thay áo khoác trước đi đã, vừa hay cùng ăn cơm tối luôn."
Có lẽ là có hai người đi cùng nên căng thẳng trong lòng Lục Tây đã giảm đi không ít, một bên trò chuyện câu được câu chăng với Kinh Thành, một bên thì lén quan sát cả hai người.
Trông không có gì khác thường, hẳn là người sống nhỉ?
Thế nhưng đến khi lên lầu, nhìn thấy bàn ăn dưới ánh nến kia, Lục Tây đã có chút hoài nghi phán đoán trước đó.
Hai người họ đều không thấy gian phòng này rất tối ư? Không bật đèn chùm phía trên mà đốt sáu cây nến trắng trên bàn ăn, tiết kiệm năng lượng để bảo vệ môi trường là tốt nhưng đâu nhất thiết phải làm đến mức này?
Song khi nhìn thấy miếng beefsteak, gan ngỗng áp chảo và súp rau củ Macaroni, kết hợp với salad cá hồi bơ(2), Lục Tây vẫn hơi đói bụng...
Muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải no bụng trước đã.
Vì vậy sau khi Kinh Thành mời cậu ngồi xuống, cậu lập tức cầm dao nĩa cắt một miếng beefsteak cho vào miệng. Cảm nhận được nhiệt độ khiến người khác rùng mình, động tác của Lục Tây lập tức cứng đờ, nhìn beefsteak trên đĩa với vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng trông chỉ là miếng thịt bò mới ra lò không bao lâu, sao lại lạnh như vừa được lấy ra từ ngăn đá tủ lạnh vậy?
Lại nếm thử gan ngỗng áp chảo, Macaroni, súp rau củ... tất cả đều lạnh ngắt.
Kinh Thành nhận ra động tác đang ăn bỗng dừng lại của Lục Tây, cũng dừng bộ đồ ăn trong tay lại: "Không hợp khẩu vị à, tôi sẽ bảo nhà bếp làm mấy món cơm Tàu. Nhớ là cậu thích hoành thánh gạch cua(3) đúng chứ?"
"Không cần!" Lục Tây vội ngăn gã lại, ai biết được bưng hoành thánh gạch cua lên rồi liệu có lạnh như đá luôn không: "Lúc tôi vừa lên máy bay đã ăn xong không bao lâu nên vẫn chưa đói, cậu ăn đi."
Lục Tây buông dao nĩa xuống, đã không thể lấy tay che mắt Thánh rồi, món ăn lạnh thế này mà vẫn có thể ăn một cách tỉnh bơ thì xem ra hai kẻ này hẳn là người chết do nhiệm vụ trong trò chơi nhắc đến. Có điều, trông hai kẻ này cũng không có ác ý gì, chắc sẽ không tạo thành mối đe dọa cho cậu đâu nhỉ?
Nhưng trò chơi đã nói, tử vong trong trò chơi sẽ khiến cơ thể ở thế giới thực tử vong. Nếu không gặp nguy hiểm gì trong trò chơi, vậy sẽ không xảy ra những vấn đề kia rồi?
Cứ cảm thấy bất thường chỗ nào ấy...
Đương lúc Lục Tây suy tư, chiếc quần bên dưới bỗng bị thứ gì đó lôi kéo. Ban đầu Lục Tây còn cho đó là ảo giác, nhưng ngay sau đó, cậu lại bị kéo mạnh hơn. Một cảm giác ớn lạnh truyền đến, lan ra dọc theo nơi bị đụng vào là xúc cảm sởn tóc gáy, Lục Tây bỗng bật dậy khỏi ghế, nín thở nhìn chằm chằm xuống gầm bàn.
Kinh Thành thấy vậy cũng lập tức đứng lên: "Sao vậy Chi Hàm?"
Hai người đồng thời nhìn xuống bàn, khăn trải bàn bất ngờ chuyển động, một con mèo lông ngắn màu đen đang duỗi người chui ra, mắt mèo màu xanh thẳm co thành hai đường thẳng hẹp trong bóng tối. Nó meo một tiếng với Lục Tây rồi nhanh chóng nhảy lên cửa sổ để chuồn ra ngoài.
Hóa ra là con mèo.
Sợ bóng sợ gió xong, Lục Tây lại trở về chỗ ngồi với vẻ xấu hổ.
Kinh Thành nói một cách áy náy: "Là mèo do em trai tôi nuôi, xin lỗi vì dọa đến cậu."
Lục Tây: "Không sao, do tôi căng thẳng quá thôi."
Kinh Thành ăn được một lúc thì bắt đầu tán gẫu với cậu, đề tài cũng khá đơn giản, cơ bản không cần động não. Trong quá trình nói chuyện, Lục Tây cũng dần bình tĩnh lại, mặc dù gã Kinh Thành này là quỷ, nhưng xem ra trước mắt có thể tín nhiệm. Có nên hỏi gã một vài vấn đề về nhiệm vụ trong trò chơi không nhỉ?
Ngay khi Lục Tây định mở miệng, ống quần bên chân phải lại bị kéo.
Lục Tây có phần bất đắc dĩ, con mèo này có thôi ngay đi không?
Cậu trực tiếp luồn tay xuống bàn muốn bắt lấy móng vuốt mèo đang gây rối, cố dùng sức để xách lên, chẳng qua chưa kịp nương nhờ ánh nến thì một cánh tay người thon dài trắng trẻo đập vào mắt, tiếp theo, khăn trải bàn từ từ phồng lên, dần để lộ đường nét của một khuôn mặt người...
Lục Tây hét lên, đẩy ngã cái ghế rồi lui ra sát vách tường, bỏ mặc thiếu niên áo trắng đang từ từ bò ra từ gầm bàn đen kịt, đôi con ngươi màu xanh lam nhìn chòng chọc vào Lục Tây, làn da không chút huyết sắc như mới bò ra từ quan tài, đôi môi đỏ thắm cong thành độ cong quỷ dị về phía cậu.
Trong lúc Lục Tây hoảng sợ, Kinh Thành đã tiến lên đầy bất đắc dĩ, ôm lấy thiếu niên đang nằm rạp trên sàn.
"Chẳng phải nói tối nay sẽ ngủ sớm chút à, sao lại bò xuống bàn rồi?"
Trái ngược với vẻ mặt quỷ dị khi đối diện Lục Tây, thiếu niên nằm trong cái ôm của Kinh Thành dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vươn hai tay ôm cổ gã đầy vẻ tủi thân: "Nhưng không thấy anh hai và bé Môi đâu cả, em ngủ không được, muốn xuống lầu tìm hai người."
Kinh Thành dỗ dành: "Vậy thì lên lầu ngủ trước đi, đợi anh tìm được bé Môi sẽ đưa cho em được không?"
Thiếu niên cố bĩu môi, nhìn cơm Tây trên bàn mà lắc đầu: "Không cần, mấy anh toàn lén ăn thôi, không dẫn em theo."
Nhìn bộ dạng khó xử của Kinh Thành, Lục Tây vội mở miệng giải vây: "Không sao đâu, để em ấy ăn chung đi. Là em trai của cậu à? Trông thật đáng yêu."
Kinh Thành đặt thiếu niên vào ghế đối diện Lục Tây, mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận. Lục Tây không khỏi cảm thấy kỳ quái, chỉ chốc lát sau, quản gia đã đẩy xe lăn từ lên lầu xuống, điều này càng khẳng định suy đoán của Lục Tây —— hai chân của thiếu niên không đi được.
Kinh Thành giới thiệu với Lục Tây: "Đây là em trai tôi." Rồi nhìn thiếu niên bên cạnh: "Tiểu Đường, giới thiệu một chút về mình với Chi Hàm nào."
Khác với nụ cười âm hiểm không rét mà run khi nãy, thiếu niên để lộ một phần cổ tay mảnh khảnh từ trong bộ đồ ngủ trắng tinh mềm mại, đưa bàn tay trắng trẻo nhỏ bé đến trước mặt Lục Tây, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đụng ý cười trong trẻo và hợp lòng người: "Xin chào anh Chi Hàm, em tên Kinh Đường, Kinh trong kinh thành, Đường trong hải đường, anh nhất định phải ghi nhớ đấy."
Lục Tây cũng vươn tay: "Chào Tiểu Đường, anh tên Giang Chi Hàm."
Nhìn cặp mắt xanh thẳm và ngũ quan tinh xảo của thiếu niên, rõ ràng là có vài nét của con lai.
Không ngờ trong khoảnh khắc hai người bắt tay nhau, nhiệt đột lạnh lẽo tức thì truyền đến từ lòng bàn tay đối phương, cảm giác đau đớn dữ dội khiến Lục Tây suýt nữa không kìm được hét lên. Đến khi cả hai tách ra, cả mu bàn tay và lòng bàn tay của Lục Tây đã bầm tím.
Bắt tay xong, Kinh Đường không để ý đến Lục Tây nữa, liên tục quấn lấy Kinh Thành đòi ăn cái này ăn cái kia. Kinh Thành chỉ có thể bất đắc dĩ lột tôm, lột vỏ cam cho cậu ta.
Kinh Thành xin lỗi kẻ đang bị lạnh nhạt là Lục Tây: "Chi Hàm, tôi cũng lột cho cậu một quả nhé."
Lục Tây nào dám gật đầu, cậu xoa xoa đôi tay ứ máu dưới bàn ăn, trừ lắc đầu ra thì cậu chẳng muốn gì khác ngoài mạng sống.
Không ngờ một lát sau, Kinh Thành bất ngờ bị quản gia gọi ra ngoài. Trong phòng ăn mờ tối chỉ còn lại Lục Tây và Kinh Đường đối mặt nhau.
Không khí quỷ dị và xấu hổ, Lục Tây cũng muốn tìm cớ rời đi lắm, ai ngờ người vẫn luôn im lặng là Kinh Đường lại đột nhiên đẩy dĩa đến trước mặt Lục Tây: "Thịt của tôm hùm Boston(4) rất ngon, anh Chi Hàm cũng ăn một miếng đi."
Ngữ khí mờ ám, nhìn ba miếng thịt tôm hùm chắc nịch và trắng như tuyết trong dĩa, Lục Tây thật sự chẳng dám rớ vào. Rất rõ ràng, cả ba người trong ngôi biệt thự này đều là quỷ, hơn nữa, con quỷ trước mặt này rất ác cảm với mình.
Làm sao bây giờ? Nếu từ chối thì không tìm được lý do nào thích hợp, còn nếu ăn vào, liệu cậu có game over ngay tại đây luôn không?
Đương lúc Lục Tây do dự giơ nĩa thì một con dao thép sắt bén cắm vào tôm hùm xuyên qua các ngón tay của Lục Tây, thịt tôm óng ánh long lanh lại biến thành một phần ngón tay trắng hếu.
Những phần xương lỏm chởm còn mang theo tơ máu chưa đông lại, máu tràn ra từ lưỡi dao, kế đó nhanh chóng tràn ra khỏi dĩa...
Bất chợt, một tia sét nổ vang kèm theo tia điện màu tím ngoài cửa sổ khiến cả phòng ăn sáng bừng như ban ngày, ánh nến trên bàn lay động dữ dội, như thể chỉ còn một bước nữa là dập tắt.
Lục Tây quay đầu một cách cứng ngắc, đối diện với khuôn mặt lúc sáng lúc tối dưới tia chớp của thiếu niên.
Kinh Đường cười với cậu: "Nếu khó xử như vậy thì đừng ăn."
Một khuôn mặt trong sáng thuần kiết như thiên thần, lại làm ra vẻ mặt không rét mà run như ác ma.
Nụ cười kia thật sởn gai óc, Lục Tây hiểu rất rõ, mỗi khi ai đó đáp lời hoặc chạm vào cậu, biểu cảm trong mắt Diệp Trầm Tiêu sẽ giống hệt như lúc này.
______________
(1) Phương khổng hình tròn:
(2) Beefsteak, gan ngỗng áp chảo, súp rau củ Macaroni, salad cá hồi bơ:
(3) Hoành thánh gạch cua:
(4) Tôm hùm Boston: