Bằng cách này, tôi đã trở thành bạn gái của Lục Dĩ Hàng, là bị ép buộc.
Hôm nay, Lục Dĩ Hàng nói anh ấy muốn mời tôi đi ăn tối.
Khi tôi đến, tôi thấy phải có tới hai đến ba mươi người trong đó.
Tôi mới nhận ra rằng hôm nay thực sự là bữa tiệc sinh nhật của Lục Dĩ Hàng.
Xã giao thôi chứ gì, cái này là nghề của chị!
“Chị dâu, chị thật đẹp!”
“Nào có, cậu cứ nói quá, là do anh ấy có mắt nhìn thôi”
Ngay khi tôi đang trò chuyện sôi nổi, đột nhiên, một vật thể lạ bay qua tai tôi, đập vào bức tường bên cạnh tôi với một tiếng nổ!
Không khí bỗng nhiên im bặt.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Lục Dĩ Hàng hốt hoảng chạy đến.
“Có bị sao không?” Anh lo lắng nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, chỉ thấy một chiếc micro đang dưới đất.
Người phụ nữ ném micro về phía tôi đang bị một vài người kéo đi, vẻ mặt cô ta như muốn giết tôi.
Tôi rất bực mình!
Vừa rồi nếu bị cái micro đập vào đầu, không phải là tôi đi đời nhà ma rồi hay sao?
Người phụ nữ này có bị điên không?
Đôi chân sợ hãi của tôi mềm đi một chút, Lục Dĩ Hàng đỡ lấy tôi, “Anh đưa em về trước nhé.”
Tôi gật đầu, nhưng khi chúng tôi ra đến cửa, người phụ nữ đó lại đột ngột chạy tới.
Giơ tay lên và đánh vào mặt tôi!
Lục Dĩ Hàng giơ tay ngăn cản cô ta, vẻ mặt u ám, “Lương Nguyệt, đủ rồi!”
Người phụ nữ tên Lương Nguyệt kia đôi mắt đỏ hoe, “Lục Dĩ Hàng, anh cố ý đem cô ta đến chọc giận em đúng không!””
Cô ta nói xong liền điên cuồng hét lên!
Lần đầu tiên tôi gặp loại người này, cả người hoàn toàn choáng váng.
Lúc này, Lục Dĩ Hàng nắm lấy cổ tay và kéo cô ta đi.
Không đúng, như này là sao?
Bạn gái anh là tôi đây chết rồi sao?
Có người đến phổ cập kiến thức cho tôi “Lương Nguyệt với anh Lục là bạn thân thời thơ ấu, tôi nghe nói hai người họ quen nhau từ cấp ba, không biết sau này vì sao lại chia tay.
Lần thứ hai nghe tin Anh Lu có bạn gái, tôi phải vào xem mọi chuyện, ai mà biết được chuyện này sẽ xảy ra.”
Khá lắm, chơi trò ngược luyến tình thâm hay gì?
Anh đưa tôi đến đây làm gì? Công cụ khích tướng à?
Tôi bực bội về nhà và nói chuyện rất lâu với Thất Thất.
“Thất Thất, chúng ta không cần người cha như này nữa!”
“Meo!”
Không đồng ý?
“Vậy thì con chọn đi, con muốn có cha hay có mẹ!”
“Meo!”
Đi tới cửa là có ý gì?
Cộc cộc cộc!
Có người gõ cửa?
Tôi nhìn qua mắt mèo, là Lục Dĩ Hàng?
Mười hai giờ đêm anh ta còn đến đây?
Xoa dịu xong bạn gái cũ, người yêu thời thơ ấu của anh rồi?