Chương 6. Đất bùn rỉ máu

Tôi và bác Cả đều ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ ông nội tôi lại đào mộ mẹ tôi lên vào lúc này!
“Sơ Cửu, ông nội cháu bị ma nhập rồi, mau giữ chặt ông nội cháu.” Bác Cả đỡ cha tôi đi đằng trước, vừa quay đầu nhìn thấy cảnh này thì quát tôi một câu, sau đó để cha tôi xuống đất, rồi chạy tới giúp tôi giữ ông nội.
Tôi đứng gần ông nội nhất, vừa thấy ông đào mộ mẹ tôi, tôi sợ quá khóc toáng lên, miệng còn hô: “Ông nội, ông làm gì thế? Ông đừng dọa con, con là Sơ Cửu đây!”
“Ông Ba, rốt cuộc ông Ba đang làm cái gì thế?” Bác Cả cũng xông tới, định kéo ông nội tôi lại, nhưng rồi lại bị ông nội quay sang quát: “Tao không sao, mộ mẹ Sơ Cửu bị người ta động tay động chân rồi. Hai đứa mau lại đây đào phụ tao một tay!”
Tôi thấy vẻ mặt ông nội bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngay cả ông nội cũng xảy ra chuyện thì cây cột trụ trong lòng tôi cũng hoàn toàn sụp đổ mất.
Bác Cả cũng thở phào, xoa đầu tôi, nói tôi đừng sợ, rồi đi tới giúp ông nội.
Tôi đứng bên cạnh nhìn rất tập trung. Khi ông nội và bác Cả đã đào xuống rất sâu, bỗng nhiên xảy ra chuyện rất tà môn. Trong cái hố vừa được đào lên có máu tươi thấm ra, nhuộm đỏ cả bùn đất. Mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Ông nội chau mày, đút tay vào lần mò, ngay sau đó nhấc ra một thứ. Thứ này có hình tròn, được quấn bằng vải lụa đỏ, và lúc này nó vẫn đang rỉ máu.
Ông nội sững người, vội vã tháo nút buộc của tấm vải đỏ ra. Tấm vải đỏ vừa rơi xuống, tôi sợ hãi kêu ré lên. Nếu ông nội không quát tôi thì chắc chắn tôi đã khóc thành tiếng.
Vì thứ được quấn trong tấm vải đỏ đó, chính là một cái đầu của trẻ sơ sinh. Vết dao chặt rất dứt khoát, thịt ở miệng vết thương đều biến thành thịt chết, cũng đã bắt đầu thối rữa.
Phần da mặt đã bắt đầu sưng phù, hai con mắt trợn trừng, tròng trắng mắt đều biến thành màu đỏ máu.
Đứa bé này chắc chỉ chừng mấy tháng. Tôi nhìn mà trong lòng sợ hãi, cũng càng đau lòng.
“Ông Ba, sao cạnh mộ vợ thằng Hai lại chôn một cái đầu của trẻ sơ sinh?” Bác Cả cũng ngạc nhiên hỏi ông nội.
Ông nội chỉ chau mày không nói, đè chặt miệng vết thương trên cánh tay, chỉ bốn vị trí bên mộ rồi bảo bác Cả tôi tiếp tục đào.
Bác Cả vâng một tiếng, xắn tay áo bắt đầu đào. Lúc đào ở vị trí đầu tiên, đất bùn bên trong lại thấm ra máu tươi. Tiếp tục đào xuống, quả nhiên lại bới ra được một thứ y chang, cũng là cái gì đó được quấn bởi vải lụa đỏ.
Bác Cả vừa tháo tấm vải đỏ ra, không ngờ bên trong lại là một cánh tay của trẻ sơ sinh.
Vừa rồi đã nhìn thấy cái đầu, nên bây giờ nhìn thấy cánh tay, tôi cũng không có sợ lắm. Nhưng ông nội tôi vẫn không nói tiếng nào, chỉ bảo bác Cả đào bới tiếp. Bác Cả cũng phát sợ, nhưng vẫn gắng gượng đào không ngừng, hai tay bác cũng dính đầy máu tanh tưởi.
Chẳng bao lâu bác Cả đã đào ra thêm mấy thứ ở ba góc còn lại, đó chính là hai cái chân và một cánh tay.
Ghép tay chân cùng với cái đầu lại với nhau là vừa được thi thể của một đứa trẻ sơ sinh, đương nhiên không có phần mình.
“Ai mà độc ác quá thể? Chặt rời xác của một đứa trẻ, lại còn chôn bên mộ vợ thằng Hai?” Bác Cả nhìn thi thể của đứa trẻ sơ sinh đáng thương này mà đau lòng không thôi.
Ông nội nghiến răng, quay sang hỏi tôi: “Sơ Cửu, sau khi ông với các chú bác đi rồi, mẹ cháu nhập thổ hạ táng như thế nào? Kể rõ ràng từng chi tiết, không được bỏ sót cái gì hết.”
Vẻ mặt ông nội rất nghiêm túc, cũng rất nặng nề. Tôi bất giác căng thẳng, cắn môi vâng một tiếng, rồi kể hết những việc đã gặp phải sau khi ông nội đi rồi ra, gần như không sót một chữ.
Ông nội luôn nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe tới đoạn Vương Tiểu Long tặng quan tài sơn đỏ cho cha tôi, lập tức mở miệng chửi: “Cái thằng chó Vương Tiểu Long nói tặng quan tài sơn đỏ cho cha cháu để xung hỉ. Xung hỉ cái gì, nó muốn hại chết chúng ta mới đúng!”
Tôi với bác Cả nghệt mặt ra. Tôi nghĩ mãi vẫn không rõ, nhà chúng tôi với Vương Tiểu Long không oán không thù, tại sao gã muốn hại chúng tôi?
“Thông thường người ta đều dùng quan tài màu đen để hạ táng, nếu có dùng quan tài sơn đỏ cũng là màu đỏ chu sa, mà không phải quan tài đỏ rực như màu máu. Mẹ cháu sau khi chết đã có oán khí, quan tài màu đỏ máu chính là thứ đại hung, có thể ngưng tụ oán khí của người chết. Oán khí quá nặng, có thể khiến người đó không có cách nào đầu thai chuyển thế, chẳng mấy chốc sẽ hình thành ác quỷ. Mà oán khí của trẻ sơ sinh lại càng nặng nề, đặc biệt là kiểu trẻ sơ sinh chết thảm thế này! Chấn trụ âm hồn của mẹ cháu bằng oán khí của trẻ sơ sinh, để mẹ cháu hấp thu từ từ oán khí của trẻ sơ sinh. Ngày mẹ cháu phá quan tài đi ra, chính là lúc toàn thôn chúng ta mất mạng. Cái thằng Vương Tiểu Long đúng là quá độc ác!”
Ông nội nói rất nghiêm trọng, tôi và bác Cả nghe mà rợn tóc gáy, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ biết chờ ông nội quyết định.
Lúc này, hình như bác Cả nhớ ra cái gì đó, vội nói: “Ông Ba, quỷ hồn của thằng Tư muốn hại thằng Hai với Sơ Cửu, cũng có thể nói là muốn hại cả nhà ông Ba. Đúng lúc cái thằng Vương Tiểu Long kia lại làm ra cái thứ tà môn này, có phải người khống chế hồn ma của thằng Tư là Vương Tiểu Long?”
“Tao cũng không biết!” Ông nội lắc đầu, than thở: “Ầy, vậy là tao đã luôn hiểu lầm mẹ thằng Sơ Cửu rồi. Nghe thằng bé nói thế, không phải mẹ thằng bé có oán khí nặng nề nên quay về đòi mạng. Mà ngược lại, mẹ thằng bé làm thế là để bảo vệ thằng bé mới đúng. Nếu tao đoán không lầm thì người đào mộ tối hôm đó, chính là Sơ Cửu. Mẹ thằng bé bị chôn trong quan tài sơn đỏ, biết mình không ra được, lại sợ thằng Tư hại Sơ Cửu, nên mới bảo Sơ Cửu đào mình ra, bảo vệ Sơ Cửu một đêm. Xem ra, chúng ta đã bị cái thằng Vương Tiểu Long kia tính kế từ lâu rồi. Cái chết của mẹ Sơ Cửu chính là cơ hội cho thằng đó. Mà người hại chết mẹ Sơ Cửu lại chính là cái thằng con trời đánh của tao!”
Ông nội nói tới đây thì quay sang nhìn tôi, nặng nề nói: “Sơ Cửu, mẹ cháu là người con gái tốt. Ông nội bội phục mẹ cháu. Lúc còn sống thì điên loạn, sau khi chết rồi mới tỉnh táo lại. Đều tại ông cả, đều tại ông hết, sinh ra một thằng con trời phạt!”
Tôi nhìn ông nội đang rất đau khổ, nhưng cũng không biết nói gì. Mà sự nghi hoặc trong lòng tôi cũng đã được tháo gỡ, hèn chi thím hàng xóm nói nhìn thấy tôi đi ra sau núi vào buổi tối, hóa ra đúng là tôi đã đào mộ mẹ mình.
Mẹ luôn muốn bảo vệ tôi. Nếu như tối hôm đó, mẹ tôi không nằm trên giường tôi, thì e rằng chú Tư đứng ngoài cửa sổ đã hại chết tôi rồi.
Nghĩ tới mẹ, dù đã chết nhưng vẫn đang bảo vệ tôi, trong lòng tôi chua xót, nước mắt lại rơi như mưa, nhưng tôi không khóc ra tiếng, vì ông nội nói tôi là đàn ông.
“Ông Ba, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Mộ mẹ thằng Sơ Cửu làm sao đây nè?” Bác Cả hỏi.
Ông nội ngẩn người một lúc, hình như đang suy nghĩ kế sách. Một hai phút sau, ông nội mới có quyết định, ông nói: “Hai đứa bay không hiểu những thứ này. Đây là trận pháp tà môn rất lợi hại. Lúc chôn đầu trẻ sơ sinh xuống, trận pháp đã bắt đầu có tác dụng rồi. Cho dù bây giờ thả mẹ Sơ Cửu ra thì nó cũng sẽ chỉ hại người. Hơn nữa, tao cũng không dám mạo hiểm mở quan tài. Gỡ chuông cần tìm người buộc chuông. Cách duy nhất bây giờ chính là tương kế tựu kế, giả vờ không biết gì cả, tìm Vương Tiểu Long, vậy mới có thể phá giải được!”
Tôi nghe hiểu ý ông nội là muốn giả vờ không biết chuyện này, trực tiếp đến tìm Vương Tiểu Long. Sau khi thương lượng xong xuôi, bác Cả lại chôn đầu và tứ chi của trẻ sơ sinh lại như cũ.
Sau khi xong xuôi, chúng tôi mới xuống núi về nhà. Về đến nhà, bác Cả băng bó vết thương cho ông nội, còn bảo ông nội nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nhưng ông nội tôi sợ đêm dài lắm mộng, không nghỉ ngơi gì mà đi tìm Vương Tiểu Long ngay trong đêm!
Cha tôi vẫn đang hôn mê, ông nội sợ chú Tư lại tìm đến, nên bảo bác Cả ở lại trông chừng cha tôi. Sau đó, ông nội trộn chu sa với máu gà làm mực vẽ hai lá bùa, kêu bác Cả cầm trong tay, có thể bảo vệ chúng tôi có một đêm yên bình, trời sáng là sẽ không có chuyện gì nữa.
Tiếp đó, ông nội bảo tôi đi theo ông đi tìm Vương Tiểu Long, kẻ đầu sỏ của mọi chuyện!
-----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play