Chương 3: Chiếc quan tài đỏ tươi Lúc nhìn thấy rõ người đang đứng ở cửa là chú Tư, tôi thoáng sững sờ rồi mừng như điên. Chú Tư đã về, vậy có nghĩa là ông nội cũng quay về rồi. Tôi không gọi chú Tư vội mà đưa mắt nhìn ra cửa, nhưng không nhìn thấy bóng dáng ông nội với bác Cả đâu, bèn hỏi: “Chú Tư, ông nội với bác Cả đâu rồi ạ?” Thế nhưng hình như chú Tư không nghe thấy tiếng tôi gọi, chú cứ gục đầu xuống chẳng nói chẳng rằng, thân thể lắc la lắc lư trông rất quái dị. Cảnh tượng trước mắt mơ hồ vô cùng, đợi đến khi đám sương mù thổi vào ban nãy tan bớt đi, tôi mới thấy rõ tình trạng của chú Tư. Ngay lập tức, tôi sợ đến mức trán vã mồ hôi lạnh. Bởi vì lúc này, chú Tư không phải đang lắc lư người, mà là đang nhảy tưng tưng như cố vượt qua cái bậu cửa để vào trong nhà. Những căn nhà cũ ở nông thôn đều có bậu cửa, nghe nói là để tránh tà ma. Bậu không cao lắm, ngay cả tôi cũng có thể nhảy qua một cách dễ dàng. Nhưng kì lạ là, chú Tư trông cường tráng là vậy, thế mà lại không nhảy qua được bậu cửa kia. Mà chú nhảy cũng rất thấp, giống như có thứ gì đè lên trên lưng khiến chú ấy không nhảy qua được. Mặc kệ chú ấy nhảy mạnh đến đâu cũng vẫn không thể nhảy qua được bậu cửa. Động tác ấy cứ lặp đi lặp lại như một cái máy, hai mũi chân cứ đá thình thịch vào bậu cửa. Âm thanh ấy thật khiến cho người ta gai hết cả người! Tôi càng nhìn càng cảm thấy kì lạ, bèn dè dặt bước đến gần, hỏi: “Chú Tư, chú làm sao thế ạ?” Lúc bước lại gần, tôi lại nghe thấy âm thanh tí tách như tiếng mưa rơi trên nền đất. “Sơ Cửu, mau dìu chú đi vào!” Nào ngờ chú Tư đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, rồi túm chặt lấy cổ tay tôi. Tay chú lạnh như băng, khiến tôi rùng cả mình. Lúc tôi đang định hất tay ra, chú Tư lại mở miệng: “Cháu ra đầu thôn đợi ông nội đi, ông ấy chắc cũng sắp về đến rồi… Mà cháu cứ dìu chú vào trong trước đã!” Chú Tư có vẻ rất nôn nóng, câu cuối cùng gần như là gầm lên. Tôi đần mặt ra, ù ù cạc cạc đưa tay ra dìu chú ấy. Mà kể cũng lạ, lúc tôi đứng trên bậu cửa dìu chú thì chú ấy lại nhảy qua bậu cửa rất nhẹ nhàng. Sau khi đi vào, chú Tư cứ nhìn chằm chặp vào quan tài mẹ tôi, nửa cười nửa không bước qua đó, rồi quay lưng về phía tôi nói: “Sơ Cửu, mau đi giúp ông nội cháu đi.” “Vâng ạ.” Tôi cũng không nghĩ ngợi gì thêm, nhảy qua bậu cửa rồi chạy về phía đầu thôn. Nhưng dưới chân bậu cửa hình như có một vũng nước, tôi không chú ý nên bị trượt một cái, ngã dập mông. Tưởng là do mái hiên bị dột nước nên tôi cũng chẳng quá để tâm, xoa cái mông xong rồi liền chạy đi tìm ông nội và mọi người. Thôn tôi ở có tên là thôn Ma Câu, chỉ có khoảng hơn chục hộ gia đình, nhà nào cũng nghèo rớt mùng tơi nên đều phải kiếm sống nhờ vào con sông ở đầu thôn. Lúc tôi chạy ra ngoài cũng là lúc gà trống bắt đầu cất tiếng gáy, mà khi tôi vừa chạy ra khỏi thôn đã nhìn thấy có rất nhiều người đứng tụ tập ở trên cây cầu đá, hình như là đang nhìn thứ gì đó. Tôi còn chưa kịp đến gần thì đã bị một bà thím tay cầm cuốc nhìn thấy, thím ấy vội vã ngăn tôi lại, nói: “Ấy, thằng bé này đến đây hóng hớt cái gì? Có người ngã xuống dưới đấy chết, thôi mau về đi không lại bị dọa khóc bây giờ.” Thím ấy vừa nói xong thì tôi đã nhìn thấy có vài người vác một cái xác lên, còn nghe được giọng nói đầy tiếc hận của họ: “Hầy, Lý lão tứ này tốt bụng là vậy, sao lại bị lật máy kéo rồi ngã chết ở ngay đầu thôn chứ, máu trên đầu còn chưa kịp khô nữa kìa.” Lý lão tứ? Đó chẳng phải chú Tư của tôi sao? Vậy ông nội với bác Cả tôi đâu cả rồi? Chẳng lẽ cũng bị lật xe ngã chết rồi ư? Nghĩ đến đây tôi liền hoảng hốt, vội vã chạy về phía đám đông, đau lòng gào khóc: “Ông nội ơi, ông đang ở đâu thế? Ông đừng có chết mà!” Tiếng khóc của tôi khiến đám đông đều ngớ người ra, thấy tôi định nhảy xuống dưới tìm ông nội mới vội vàng kéo tôi lại, cười khổ an ủi tôi: “Sơ Cửu, có phải cháu bị mộng du rồi không? Ông nội cháu không có ở đây. Phía dưới này chỉ có xác của Lý lão tứ thôi, không còn người khác nữa đâu.” Nghe được đáp án này, trong lòng tôi mới dễ chịu hơn được một chút, nhưng vẫn cố chấp hỏi lại: “Chú ơi, có đúng là ông nội cháu không ở dưới đó không ạ?” “Chú lừa cháu làm gì? Bọn chú tìm kĩ cả rồi, chỉ có một mình Lý lão tứ thôi.” Ông chú đang kéo tay tôi nở nụ cười, đùa: “Mau về đi không kẻo sợ, đi đi, ngoan!” Tôi vâng một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy xác chú Tư được đắp áo kín mặt, đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện. Cái xác trước mặt tôi là của chú Tư, vậy người mà tôi vừa dìu vào trong nhà là ai? Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy cả người rét lạnh. Ông chú nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi còn cười nói: “Đã bảo con nít đừng có nhìn rồi, giờ mới thấy sợ chứ gì?” Tôi không dám nói ra, đành chạy một mạch về nhà, lúc đang chạy còn nghe thấy tiếng bà thím gọi với lại phía sau, giọng oang oang: “Cái thằng bé này, trên đít quần cháu có thứ gì kìa, mau quay lại đây thím phủi sạch cho…” Tôi nào để ý được nhiều như thế, lập tức chạy thẳng một mạch về nhà, đẩy toang cửa ra. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy chú Tư đang đứng trước quan tài của mẹ tôi, hai tay giơ cao cái rìu, bổ thật mạnh xuống, tiếng cười của chú đầy âm trầm, quái dị: “Định trốn à, đừng có mà mơ. Mày là của tao, mày chạy không thoát được đâu. Khà khà…” Điệu cười đó quá mức khủng khiếp, âm trầm khiến tôi lạnh cả gáy. Mà lúc này, nắp quan tài đã bị chú Tư bổ ra một cái lỗ toang hoác. Chẳng chóng thì chầy cái nắp quan tài này cũng sẽ bị bổ ra thành hai khúc. “Chú Tư, đừng!” Nhìn thấy cảnh này, tôi nào còn hơi sức đâu mà để ý xem chú ấy có phải là người hay không nữa, tôi hốt hoảng hét toáng lên: “Chú Tư, chú không được đụng vào quan tài của mẹ cháu, chú cút ngay!” Tôi sợ chú Tư, không dám bước lại gần, chỉ có thể vừa khóc vừa hét lên như thế. Nhưng chú Tư căn bản không hề để ý đến tôi, chỉ không ngừng bổ quan tài tới tấp. Tôi hoảng loạn đến mức muốn phát điên. Trong cơn hoảng loạn, tôi đã nhặt một cái ghế đẩu ở bên cạnh lên định đập chú ấy. Đúng lúc đó đột nhiên có tiếng cha tôi từ bên ngoài vọng vào, “Thằng Tư kia, mày dám đập quan tài vợ tao, tao phải đập chết mày! Cái thằng già không vợ, thằng biến thái chết tiệt, ngay cả xác của vợ tao mà mày cũng không tha hả?” Lúc cha tôi xông tới, tôi nhìn thấy ông cầm theo một cây gậy gỗ, mặt thì hằm hằm. Chú Tư nghe thấy tiếng cha tôi chửi đã dừng động tác lại, quay đầu nhìn cha tôi một cái rồi chạy thẳng về phía sau nhà. Đến khi cha tôi đuổi tới nơi thì đã chẳng còn bóng dáng ai ở đó nữa, nhưng cha tôi vẫn cứ tiếp tục mắng: “Nếu không phải do mày chạy nhanh thì bố đây đã giết chết mày rồi.” “Anh hai, thôi bỏ đi, an táng chị dâu cho xong đã rồi có gì nói sau, để chị dâu nở mày nở mặt lên đường, rồi sau này tôi sẽ xử gã cho anh.” Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Vương Tiểu Long đi vào. Vương Tiểu Long này là một kẻ trong đám bạn bè lông bông của cha tôi, thường hay nhậu nhẹt chung với ông. Tên này cũng chẳng có nghề ngỗng gì, là một tên du côn nổi tiếng trong thôn. Vào cái đêm mà cha tôi đánh mẹ tôi, gã chính là kẻ gào lên kích động nhất, còn mắng mẹ tôi không biết xấu hổ đi vụng trộm với người khác. Gã còn ra sức giục cha tôi đánh thật mạnh cho mẹ tôi biết tay. Cho nên, cả đời này tôi cũng không tài nào quên được bộ dạng xấu xí đó của gã. Đến khi hoàn hồn, tôi mới nhận ra ở bên ngoài vẫn còn mấy người đang đứng, và tất cả đều rất lạ mặt. Nhưng rồi tôi thấy họ đang khiêng một chiếc quan tài đỏ trên vai, màu đỏ tươi như máu, rất tinh xảo và đẹp đẽ, nhìn là biết giá không hề rẻ. “Được, vậy tôi nghe Tiểu Long, an táng vợ tôi xong rồi có gì nói sau. Chỉ là vất vả cho các anh em của cậu rồi, đợi xong việc rồi, nhất định tôi sẽ mời mọi người uống rượu.” Thấy cha tôi nói năng khách sáo, Vương Tiểu Long phẩy tay, hào sảng đáp: “Anh em chúng ta không cần phải khách sáo thế, chị dâu đi rồi, tôi cũng không có gì để tỏ lòng cả, nên đành chọn giúp chị ấy chiếc quan tài màu đỏ này, cho nó may mắn, cũng coi như cầu may cho anh luôn.” Cha tôi cảm động vỗ vai Vương Tiểu Long, sau đó ôm xác mẹ tôi từ trong chiếc quan tài đã bị chú Tư phá hỏng lên, đặt vào trong chiếc quan tài đỏ. Xong xuôi, cha bảo tôi dẫn đường, còn ông thì phụ trách đi đằng trước tung tiền giấy, đám anh em của Vương Tiểu Long cũng nhận khiêng giúp chiếc quan tài đi chôn cất. Nhắc tới cũng lạ, sau khi mẹ tôi được đặt vào trong chiếc quan tài đỏ này cũng không gây ra chuyện gì nữa, quan tài được nhẹ nhàng khiêng lên, bình yên đi đến huyệt mộ đã được đào sẵn phía sau núi. Mãi cho đến khi đắp đất xong xuôi cũng không hề xảy ra chuyện quái quỷ gì. Chỉ có duy nhất một chuyện hơi đáng sợ đó là lúc xuống núi tôi tự dưng cảm thấy cổ mình lạnh buốt, giống như đang có một đôi tay vô hình đang vuốt ve cổ của tôi vậy. Nhưng đến khi tôi quay đầu lại, ngay cả một bóng ma cũng chẳng có, tôi sợ mẹ không nỡ rời xa tôi, nên vội vã chạy lên phía trước xuống núi. Sau khi chôn cất mẹ tôi xong xuôi, về đến nhà rồi mà ông nội tôi vẫn chưa quay về. Cha tôi cũng chẳng hỏi han gì, chỉ bắt đầu thịt gà, nướng thịt hun khói thiết đãi đám Vương Tiểu Long. Cả một đêm không ngủ, giờ tôi đã buồn ngủ díp hết cả mắt, tôi cũng không muốn ở chung với họ nên trở về phòng mình ngủ một giấc thẳng cẳng. Giấc ngủ này rất sâu, tôi ngủ một mạch đến tận sau nửa đêm, cho đến khi đột nhiên tôi nghe được tiếng khóc âm trầm của mẹ vang lên bên tai: “Sơ Cửu, mau đi theo mẹ, bọn họ muốn hại con…” --------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT