Giữa trưa, ngồi trong một quán cà phê rất lịch sự trang nhã, John đang cực kỳ căng thẳng, ngay cả khi anh không đi một mình — Lestrade đang ngồi phía sau cách anh mấy bàn, sử dụng kỹ thuật theo dõi của cảnh sát để cải trang thành một thực khách bình thường — Sherlock nhất định sẽ có đánh giá khác.
Bọn họ ngồi ở hai vị trí khác nhau trong cùng một gian phòng, nhỏ giọng gọi điện thoại: "Sẽ là người thế nào đây? Trời ạ tôi căng thẳng quá! Anh ta sẽ tin tôi chỉ là bạn cùng phòng của Sherlock chứ? Bạn cùng phòng bình thường sẽ không đi hẹn hò thay đâu đúng không?"
"Không đâu! Có điều Sherlock 'rất bận', tôi tin đối phương sẽ hiểu... Ừm, nếu chỉ số IQ của anh ta thật sự là 180." Thanh tra cảnh sát khe khẽ nói. Lúc này cửa mở, hai người đồng thời nhìn qua, là một cặp tình nhân bước vào.
"Chiều cao hơn 6 feet hẳn là rất dễ thấy chứ?"
"Tôi nhớ rõ trên tư liệu anh ta viết 186cm, là hệ mét. Tôi đoán ý của anh ta là tìm đối tượng không hạn chế trong phạm vi nước Anh."
"Ừm... Có lý đấy Greg. Xem anh ta miêu tả nào... M·T·G. Ông có phát hiện danh hiệu này rất giống với ý tưởng của chúng ta không? Có lẽ M là tên của anh ta. M the G...? G là cái gì?"
"Ờ...Glory? Gentle? Genius?[1] Ừm... Thiên tài không tồi, có lẽ là Guardian [2]? Ha ha, được rồi. Viên chức chính phủ cấp cao tạm thời kiêm nhà tư vấn — Ông biết vừa là viên chức tạm thời vừa là nhà tư vấn nghĩa là gì không?"
"Không, tôi không biết, John. Có lẽ anh ta cung cấp dịch vụ tư vấn? Một tin tức nội bộ... gì đó."
"Được rồi, vậy nghĩa là có lẽ anh ta rất thông minh, tính cách hiền hoà dễ sống chung — Ông thấy sao?"
"Ừm hứm, sống chung với cá mập trắng còn dễ hơn là sống chung với Sherlock. John, đừng hy vọng quá nhiều."
"Cá mập trắng? Ông thật sự không phải đang nói đến một diễn viên nào đó chứ?"
"Đó là ai?"
"Người diễn một vai đội mũ giáp kỳ cục... Thôi, xem tiếp về ông M này đi. Có rất nhiều sở thích và chuyên môn — Anh ta không có thiên hướng cụ thể, không giống anh chàng của chúng ta."
"Ừm... Cứ cảm thấy có chút vấn đề gì đó... Nhưng thôi, không sao đâu"
"Am hiểu vận động trí óc hơn là hoạt động thể chất, nhưng cũng không bỏ qua một số môn thể thao cao cấp, như đua ngựa hoặc tennis — Phong cách này đúng là rất quý tộc nhỉ! Nhưng anh ta không đăng ảnh. Tôi không hiểu, vì sao anh ta đã đăng ký trên trang web tìm bạn lại không đăng ảnh?"
"Phong cách tốt, xuất thân tốt, không có ảnh chụp, quý tộc... Tôi biết rồi, anh ta là thái tử Charles."
"Ha ha ha! Im đi, Greg!" John nhịn không được cất tiếng cười to.
"Xin lỗi đã quấy rầy, tôi phải cắt ngang cuộc trò chuyện của anh và... bạn anh. Anh S·T·B?"
John đột ngột ngẩng đầu — Đây là một quý cô vô cùng xinh đẹp, trang phục công sở cao cấp, mái tóc xoăn dài màu nâu bồng bềnh, khóe môi cong lên một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, có điều cô không nhìn vào John mà là nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cái di động của mình.
John âm thầm liếc qua chỗ Lestrade một chút, vội đứng lên gật đầu: "Ờm... Đúng vậy. À không, tôi không phải là anh ấy, tôi là bạn của anh ấy. Hôm nay anh ấy... Có việc không thể đến, cho nên tôi thay anh ấy..."
"Tôi hiểu rồi." Cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn John một cái — đôi mắt của cô cũng rất đẹp. "Vậy là... Quý ông cảnh sát kia chính là bạn trai của anh?"
John sửng sốt: "Cái gì?! Không không không, ông ấy không phải... Tại sao..."
"Lúc tôi đến anh đang gọi điện thoại với ông ấy, trông rất vui vẻ." Cô gái cúi đầu xem di động, hơi hơi mỉm cười.
"Không, không phải, chúng tôi không phải là quan hệ này, chúng tôi chỉ là bạn, đều là bạn của Sher...S! Cho nên, ừm... Sao cô biết ông ấy là cảnh sát? Cô chính là ông M sao? Không có ảnh là bởi vì cô là phụ nữ chứ không phải đàn ông như viết trong tư liệu?"
"Không. Cũng giống như anh là bạn của ông S, tôi là trợ lý của ông M, ông ấy rất bận. Còn về phần cảnh sát, có đôi khi chúng tôi cần hợp tác với họ, họ rất dễ bị phát hiện."
Rất dễ bị phát hiện! John không biết phải tiếp lời như thế nào, giọng điệu này sao nghe quen tai quá vậy? Anh xoay người nhìn nhìn thanh tra cảnh sát, Lestrade có vẻ đang mất hứng, uống một ngụm cà phê.
John vẫn đứng: "Ờm, mời ngồi? Được chứ?"
"Không được, cảm ơn, tôi còn vài người khác cần phỏng vấn. Vậy nên... Rất vui khi được gặp anh, bạn của ông S, tạm biệt." Quý cô giương mắt nhìn John một chút, đây là lần thứ hai cô ngẩng đầu, sau đó duyên dáng xoay người đi.
"Vậy kết quả phỏng vấn của tôi thế nào? Xin hỏi?" John hỏi theo, bóng dáng cô gái thong thả ung dung quay đi để lại cho anh một câu trả lời lạnh nhạt: "Anh sẽ biết."
John và Lestrade sững sờ, một người đứng một người ngồi, một người giật mình há to miệng, một người tay còn cầm tách cà phê.
Sau một lúc lâu, John mới bước qua nói với Lestrade: "Này! Ông biết tôi đang nghĩ gì không Greg? Người này..."
"Có lẽ thật sự có thể ngăn chặn Sherlock." Thanh tra cảnh sát đưa cái tách lên miệng: "Ừm, ngăn chặn theo nghĩa bóng, không phải... về mặt vật lý... Câm miệng đi tôi ơi!"
*
Buổi chiều, một văn phòng vô cùng bình thường, chuông điện thoại vừa reo lên đã lập tức được nhấc máy.
"Sir, điện thoại của mẹ ngài, đường dây số 1."
"Tôi liên tục tự hỏi, rốt cuộc thuê trợ lý để làm gì? Hửm? Nếu cô ta không thể giúp tôi chặn những cuộc điện thoại mà tôi không muốn nghe?" Người cầm microphone oán giận nói.
"Xin lỗi sếp, bảng kế hoạch của ngài ở chỗ tôi không có phần duyệt tăng lương cho tôi, thế nên... Đường dây số 1, thưa ngài."
"Ừm hứm, cảm ơn đã nhắc nhở tôi phải suy xét việc này." Sếp của cô nói, ấn phím 1: "Mommy! Vâng, con rất bận mẹ biết mà... Không không, con có thời gian nhận điện thoại... Vâng đúng vậy, con yêu mẹ, nhưng con không có thời gian để yêu đương — Hôn nhân không tình yêu được gọi là hôn nhân chính trị, mommy. Hiện tại con không cần hôn nhân chính trị cũng có thể giải quyết vấn đề — Mommy! Con phải điều hành toàn bộ chính phủ! Con rất bận!... Đúng, con có thể nhận điện thoại của mẹ bởi vì mẹ là mommy!... Mommy, mẹ... Vâng nữ hoàng rất khỏe, ngày hôm qua bà ấy còn hỏi thăm mẹ câu mà hôm qua con đã nói với mẹ rồi đấy... Tiệc tối cuối tuần sau con không thể trở về — Bởi vì ngày hôm qua cũng chính là cuối tuần trước con mới vừa về rồi... Vâng con sẽ cố gắng... Vâng, con bảo đảm... Con yêu mẹ, yêu mẹ rất nhiều."
Treo điện thoại, đỡ trán trầm mặc trong chốc lát, người đàn ông tự xưng là phải điều hành toàn bộ chính phủ lại giơ điện thoại lên bên tai: "Ngắt ngay cái điện thoại nghe lén của cô đi, quý cô gián điệp! Tôi huấn luyện cô không phải để cô nghe trộm chuyện riêng tư của sếp. Thuận tiện nhắc luôn, tôi biết cô đang tự ý vơ vét đối tượng cho tôi — Đừng biện bạch, hai hôm nay cô đều không dùng bữa trưa ở nhà ăn như bình thường. Khoan hẵng bàn chuyện rốt cuộc là tôi hay mẹ tôi trả lương cho cô, đem kết quả điều tra của cô vào đây, ngay lập tức!"
Cô trợ lý mở cửa ra, trước tiên đứng ở cửa quan sát sếp của mình. Ổn rồi, không thật sự tức giận. Vì thế cô đi vào, đem theo một chồng tư liệu.
Nói về văn phòng này, không quá rộng rãi — Trái ngược với văn phòng rộng hàng trăm mét vuông với những bức tường kính của các lãnh đạo doanh nghiệp, nơi này quá lắm chỉ có thể xem như tương đối rộng, ánh sáng tự nhiên thật ra khá nhiều, nhưng cửa chớp kiểu cũ đã chặn bớt ánh mặt trời, cảnh tranh tối tranh sáng khiến cho cả văn phòng được trang trí theo phong cách thế kỷ mới lại mang đến cảm giác của thế kỷ trước.
Người ngồi sau bàn làm việc, Boss của cô, cầm lấy tư liệu mở ra, chưa đến nửa phút đã quét hết tổng cộng bảy phần.
"Không có gì để khen, nhưng, cái cuối cùng này, người mà cô đặt ở cuối cùng." Ông sếp nói. "Tạm không nói đến những điểm khác... Đàn ông?! Thật à? Tôi phải tìm bà cụ để tâm sự về vấn đề giới tính của con bà ấy, làm phiền cô viết điều đó vào trong lịch trình."
Cô trợ lý cố gắng nhịn cười, nhưng không lấy di động ra.
"Người đàn ông này, S·T·B —" Cô nói. "Sir, người hôm nay đến phỏng vấn là hai người bạn của anh ta, tôi đoán một người là quân nhân xuất ngũ, từ tư thế đứng lên có thể thấy có lẽ anh ta khá giỏi. Lúc người quân nhân nói về bạn của mình đã lỡ miệng nói ra chữ đầu của tên là Sher... Đi cùng anh ta là một cảnh sát mặc quần áo bình thường cải trang thành người lạ — Scotland Yard vẫn chẳng thay đổi gì, Sir."
"Như vậy, xem ra anh quân nhân của chúng ta chưa trải qua huấn luyện bảo mật cường độ cao. Thay bạn đến hẹn hò... Hmm, quân chủng am hiểu chăm sóc người khác... sĩ quan hậu cần... Có lẽ là quân y. Ảnh chụp không rõ nét — chụp lén bằng di động. Mũ Giáng Sinh buồn cười. Hồ sơ này không phải do anh ta tự tay viết, giống như tôi không tự mình quyết định vậy. Nhắc mới nhớ, cô bịa đặt 'Tư liệu tìm kiếm bạn đời' của tôi như thế nào vậy, quý cô lắm mưu nhiều kế? Sher... S·T·B... Sher The Baby? Không, Sher The Bastard. Phù hợp với khí chất quân nhân của họ hơn, đúng không! Phần hồ sơ này chắc chắn có công của anh chàng Scotland Yard kia.
"Để xem bọn họ miêu tả về bạn của mình như thế nào... 5,9 feet, 30 tuổi, công việc tư vấn — tôi dám cá là không phải kiểu tư vấn thông thường. Người London, tóc đen, hơi gầy, mắt màu xám nhạt — thông tin vô dụng. Vừa trầm tĩnh vừa năng động — miêu tả vô cùng uyển chuyển về việc tính tình anh ta thay đổi thất thường. Trí óc nhạy bén có lẽ là thật. Rất nhiều sở thích và kỹ năng nhưng có thiên hướng — xóa bớt những câu từ lằng nhằng vòng vo thì về tổng thể, miêu tả này không sai... Mà đoạn cuối cùng này, chỉ có phần am hiểu âm nhạc là có thể tin, những cái khác đều chỉ là tô vẽ thêm như mọi người thường làm trong sơ yếu lý lịch — miêu tả phi thực tế, hoàn toàn không để ý đến những mâu thuẫn..."
Sếp của cô nheo mắt nhìn phần tư liệu không lên tiếng. "Boss?" Nữ trợ lý không thể phỏng đoán việc mình cần làm thông qua ánh mắt của anh, buộc phải mở miệng dò hỏi.
"Ừm..." Cấp trên của cô giương mắt, ngón tay gõ gõ lên bìa tập tài liệu — ngón tay, thon dài móng tay sạch sẽ. Anh hơi hơi nheo mắt lại: "Điều tra lai lịch của họ một chút xem thế nào, hửm? Người tên... Sher này." Anh cười nói.