*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời buổi này, ngoài sinh nhật và bữa tối Giáng Sinh là không tìm được cơ hội bỏ trốn, còn một ngày nữa, một ngày mà càng không thể tìm được cớ để trốn tránh hơn cả hai ngày kia.

Đó là sinh nhật của mẹ.

Đối với Sherlock mà nói, anh có thể trốn được bố mình, có thể tránh được nữ hoàng, nhưng duy nhất chỉ có mẹ là anh không thể trốn tránh được. Bà sẽ luôn dọa cắt mọi nguồn tài chính, mà mục đích chỉ là để nhìn thấy vẻ mặt không bao giờ làm bà yên tâm của cậu con trai trong ngày sinh nhật. Thử nghĩ xem, chỉ cần là một con người có trái tim đang đập trong lồng ngực, ai có thể nhẫn tâm từ chối một bà già?

Sherlock sẽ.

Sherlock có thể.

Mấy năm trước, anh mặc kệ thẻ tín dụng hay quỹ ủy thác, hết tiền thì ngủ ngoài đường, tụ tập với những người vô gia cư, thỉnh thoảng nhặt được vài vụ án chưa giải quyết được mà đã bị cảnh sát đã xếp xó.

Năm nay anh cũng dự định như vậy, dù sao chỉ cần anh muốn trốn thì không ai có thể tìm ra được. Chờ đến khi mẹ "đổi ý", thậm chí tới Scotland Yard báo mất tích, anh mới ló mặt ra từ một góc nào đó chẳng ai biết. Đương nhiên, mẹ đang lo lắng sẽ không khiển trách anh, vậy là đẹp cả đôi đàng.

Thế nhưng, lẽ ra anh nên nghĩ đến một điều, năm nay sẽ khác với mọi năm, ngay cả khi anh đã lên kế hoạch hoàn hảo trốn đến Ireland.

*

Sherlock thở phì phì tức tối cuộn mình trên ghế sau của chiếc Jaguar màu đen, chiếc xe chạy êm ả trên con đường ở nông thôn dẫn đến dinh thự, bên cạnh anh là một người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, tốc độ đọc của anh ta nhanh đến mức chưa kịp nhận thấy chuyển động của nhãn cầu thì anh đã lật sang trang mới.

Thám tử tư vấn khịt mũi bất mãn.

Trốn ra nước ngoài rồi cũng bị xách về! Có lẽ lần sau phải trốn đến châu lục khác!

Lúc này, người đang xem tài liệu có vẻ đã làm xong công việc, xếp lại tập hồ sơ lên đùi rồi đưa cho người phụ nữ ngồi ghế trước - Sherlock biết đó là trợ lý của anh ta, cũng là "quý cô xinh đẹp" đã phỏng vấn John.

"Được rồi, em định hờn dỗi đến bao giờ nữa? Hửm? Em biết tôi không thể nói không với mẹ em. Hơn nữa tôi nghĩ em thực sự cần phải chấm dứt hành vi làm mẹ mình lo lắng đi, Sherlock, em cũng không còn nhỏ nữa rồi."

"Anh nghĩ anh là ai? Bảo mẫu hả?" Thám tử tư vấn lườm anh một cái rồi hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Quý ông "bảo mẫu" thở dài, không nói chuyện nữa.

Nửa giờ tiếp theo, chuyến xe vẫn duy trì sự tĩnh lặng quý giá

*

Sherlock trốn trong toilet, đang dùng điện thoại bàn gọi cho John: "Nghe đây, anh và tên bạn trai cảnh sát ăn không ngồi rồi của anh hiện đang có một nhiệm vụ khẩn cấp. Đi tìm một vụ án giết người hàng loạt nào đó đi, hoặc là xác chết không đầu cũng được, còn không nữa thì là một vụ giết người trong phòng kín! Nếu thật sự không thể tìm thấy thì cứ giết đại một ai đó đi! Tôi sẽ cho anh biết phải làm thế nào! "

"Sherlock? Ồ là anh à! Tôi nhận được thông báo từ trợ lý của Mycroft, cô ấy nói rằng anh sẽ ở nông thôn ba ngày hai đêm. Đừng lo lắng cho tôi và Greg, chúng tôi sẽ tự lo liệu!" Đầu dây bên kia, John trả lời bằng một giọng điệu sung sướng quá mức.

"John!" Nếu Sherlock là người bình thường, có lẽ sẽ hiểu giọng điệu này có nghĩa là bạn cùng phòng của anh đang rất vui khi không phải gặp anh trong ba ngày hai đêm. "Ba ngày! Bị nhốt ở đây! Anh có còn là bạn của tôi không? Hả? Anh có còn cần tôi làm phù rể cho đám cưới của anh với Lestrade không? Hả? "

"Anh thật ngọt ngào." John không thể nhịn được cười, hít một hơi thật sâu ở đầu dây bên kia: "Chà, thật không may, tôi e rằng có, anh vẫn là lựa chọn đầu tiên cho vị trí phù rể. Nhưng Anthea, bạn biết cô ấy đúng không? Cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu ấy? Trợ lý của Mycroft? "

"Tên cô ta không phải là Anthea!" Sherlock rít lên.

"Tôi cũng đoán vậy, nhưng cô ấy nói... À, cô ấy nói hy vọng sẽ không có bất kỳ sự gián đoạn nào từ London trong ba ngày hai đêm này, đó là những ngày quý giá của anh với mommy thân yêu, làm sao tôi có thể từ chối? Và... "

Cộc cộc. Có tiếng gõ cửa toilet: "Có ai không?" Một giọng nam trầm.

Sherlock tức giận gầm lên: "Tất nhiên là không vì chỉ có gián mới khóa cửa!"

Người bên ngoài lầm rầm gì đó rồi bỏ đi. Sherlock đoán hẳn là đầu bếp người Pháp do mẹ của Mycroft đưa đến.

Đúng vậy, bác Carmen cũng ở đây - Sherlock vẫn thích gọi bà ấy như vậy, cho dù hiện giờ anh đã có thể học và phát âm bất kỳ ngôn ngữ nào một cách hoàn hảo.

Có vẻ như người ta không đùa khi nói rằng những thói quen khi còn bé có thể ảnh hưởng đến suốt đời.

Hơn nữa bà ấy thích Sherlock gọi mình như vậy. "Thật tuyệt khi sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau hơn, Sherly thân mến! Đó là điều tuyệt vời đúng không Mike? Ngày xưa con luôn muốn có một người bạn có thể bắt kịp suy nghĩ của mình để cùng chơi!" Bà nắm tay hai anh em họ, trìu mến hô lên: "Nhìn các con này! Đều cao lớn và đẹp trai! Ôi trái tim bà già này như muốn tan chảy khi thấy các con thân mật bước vào nhà như vậy! Phải không Maggie? Sherlock của em đã trở thành một người đàn ông đẹp trai rồi! "

Hai người phụ nữ mừng rỡ cười không khép miệng được. Nên biết, đây là lần đầu tiên Sherlock về nhà đúng hạn suốt bai nhiêu năm này, và sau khi mẹ anh ôm anh còn hôn lên má Mycroft như một lời cảm ơn.

Sherlock vẫn luôn để mắt đến Mycroft, khuôn mặt của tên kia vô cùng hoàn mỹ, hoàn toàn là một người đàn ông hạnh phúc khi gặp lại người thân trong gia đình.

Dối trá đến mức khiến anh nổi da gà khắp người!

Sherlock nhăn mặt, và thấy Mycroft chớp chớp mắt với mình.

Trong hai ngày tiếp theo, ngôi nhà chật cứng người với vô số khách khứa, Sherlock băn khoăn giữa hai suy đoán: Là mẹ anh có quan hệ quá rộng hay là bà đã gọi tất cả những người quen biết đến vì con trai trở về. Anh cố gắng không nổi điên phơi bày tất cả những bí mật nhỏ không thể nói ra của những người đó - tất cả mọi người, tức là anh cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng hiển nhiên, Sherlock không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với mình.

Sau khi tất cả các buổi tiệc kết thúc và chỉ còn lại bữa tối gia đình, Sherlock đã trao cho mẹ mình nụ hôn biết ơn đầu tiên và duy nhất từ xưa đến nay. Cuối cùng nó cũng kết thúc, cảm tạ tất cả các vị thần của mọi tôn giáo.

Các bà chủ đang trò chuyện trong bữa tối, còn Sherlock thì đang cắt miếng bít tết của mình, lần đầu tiên sau mấy ngày liền anh mới có lại cảm giác thèm ăn.

"Nhắc mới nhớ, con bé Catherine càng lớn càng xinh đẹp đúng không, Maggie? Lần trước gặp con bé, nó chỉ mới là một cô bé mười tuổi."

Sherlock nhai thịt, không nghe người lớn đang nói gì.

Nhưng Mycroft lại đặt khăn ăn lên bàn: "Con có một cuộc điện thoại cần gọi..." Anh đang nói thì bác Carmen - tên thực sự là Camille nhưng Sherlock nhất quyết phải gọi như vậy - nhìn chằm chằm vào anh, Mycroft đành cầm lại khăn ăn: "Để lát nữa cũng được."

"Catherine? Đúng vậy, em vẫn nhớ khi con bé còn nhỏ, nhưng hãy nhìn con bé bây giờ xem! Đúng là một cô gái đáng yêu! Nghe nói con bé đang theo học Tiến sĩ ở Cambridge, em đoán thế giới của con bé rất tuyệt vời!"

"Đúng thế! Mấy năm nay chị vẫn luôn lo lắng một điều. Maggie, em biết không, Sherlock của em thật quyến rũ, hẳn là có rất nhiều cô gái theo đuổi."

"Ôi Mother!" Mycroft giơ tay xoa trán, nhưng Sherlock vẫn không hiểu rõ tình hình cụ thể là thế nào.

"Em chưa từng nghe nói Sherlock có bạn gái, nó vẫn luôn... Con có không con yêu?" Bà Holmes tỏ vẻ tò mò.

"Không. Đó chỉ là một sự lãng phí thời gian." Má Sherlock phồng lên khi nhai, thật kỳ lạ khi không ai cảm thấy anh bất lịch sự.

"Nhưng Sherlock vẫn còn trẻ." Bác anh nhìn anh âu yếm, rồi nghiêm khắc trừng con trai mình: "Mike thì không còn quá trẻ nữa."

"Đừng gọi con như vậy Mother!" Mycroft thở dài.

Sherlock vẫn đang tận hưởng khi thấy anh thế này.

"Nếu con thấy có lỗi với mẹ mình, thì hãy gọi cho Catherine đi." Bà hạ tối hậu thư.

Đến lúc này Sherlock mới hiểu ra mối quan hệ giữa cô gái được nhắc đến nãy giờ và Mycroft, anh vẫn luôn tương đối trì độn về chuyện này... Khoan đã, vậy tức là...

"Con không cần hẹn hò, Mother, xin đừng..."

Đó thực sự là một cuộc hẹn hò!

"Vậy mẹ sẽ hẹn giúp con, việc của con chỉ là đến đó, trừ phi con hoàn toàn không quan tâm đến chút thể diện ít ỏi của mẹ mình và để mặc một quý cô chờ đợi trong vô vọng."

Sherlock nhận thấy mẹ anh và mẹ của Mycroft đều đang mỉm cười.

Chuyện này rốt cuộc có gì buồn cười?

*

"Một buổi hẹn hò, hử?" Đêm khuya, đêm duy nhất họ có thể ở chung với nhau trong hai ngày qua, lúc trước căn nhà chật cứng người, Sherlock chỉ muốn nhốt mình trong tủ.

"Dừng lại, Sherlock, tôi không muốn nghe chuyện này nữa." Mycroft nhắm mắt ngồi bên cửa sổ, tay cầm một ly Martini [1].

Sherlock không thể nào bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy, thủ phạm bắt anh trở về chịu khổ đang phiền não! Thế giới này đúng là rất có trật tự! Quan hệ nhân quả không bao giờ có thể bị phá vỡ!!

"Đừng hả hê trên nỗi đau của người khác em yêu, không có lợi cho em đâu." Đúng là không có điều gì mà Mycroft không biết, anh vẫn đang nhắm mắt.

"Không có lợi à?" Sherlock bật cười: "Ai nói vậy? Tôi đang hưởng lợi đây!" Anh mặc đồ ngủ nhảy đến bên giường ngã ập xuống, chăn gối bị hất tung lên rồi lại rơi xuống.

Ôi! Mycroft mở mắt ra, quay đầu lại đã thấy Sherlock ôm gối như con một con koala trên giường, khỏi phải nói sung sướng cỡ nào.

Không biết vì sao, Mycroft đột nhiên cảm thấy chuyện phiền não vừa rồi cũng không khó chịu như anh tưởng.

*

Họ ngủ ngon lành cả đêm — Đây chính là nhà của bố mẹ anh, và mẹ của Mycroft ở ngay phòng bên cạnh, nên tất nhiên không có việc gì xảy ra.

Dù Sherlock đã cố gắng thử.

Anh chưa từng ngủ chung với ai, đó là một chuyện mới lạ, khoảng trống kinh nghiệm, thế nên tất nhiên Sherlock ham học hỏi phải bù đắp khoảng trống đó - một cách trực tiếp nhất, khiến Mycroft nắm chặt lấy cổ tay anh đến gần như bầm tím và đe dọa đá anh ra khỏi cửa.

Sherlock tràn ngập hứng thú cuộn tròn trên giường, hồi tưởng lại tiết tấu những lời Mycroft mắng anh không biết ý tứ bên tai... Anh chưa từng nghe qua âm hưởng độc đáo của giọng điệu xen lẫn giữa tức điên và kinh ngạc như vậy, khiến da đầu Sherlock ngứa ran, cơ tim căng phồng, dòng điện yếu chạy trong mô thần kinh chắc hẳn lúc đó đã bị quá tải vì cơ thể anh hơi run lên.

Hậu quả trực tiếp của việc này là anh muốn đẩy hông về phía trước, nhưng ngay lập tức bị Mycroft đè úp mặt xuống giường, khiến anh chỉ có thể nằm thoi thóp trên drap trải giường. May mắn thay, sự thôi thúc chỉ thoáng qua giây lát, và Mycroft đã buông anh ra.

Lần đầu tiên Sherlock biết rằng mình có thể có khuynh hướng này, xét lại việc anh đã từng bị nhiều loại người khác nhau đánh đập theo nhiều cách khác nhau, có lẽ tên hiện tượng của anh không nên là Masochism [2] mà là Mycrofism.

Những lời nói của Mycroft thật độc ác, mặc dù Sherlock đã không còn để tâm đến những lời lẽ khó nghe kể từ khi lên mười tuổi. Nhưng những lời đó, từ miệng của Mycroft, mô tả anh ta như một bệnh dịch biết đi không có não... Thật quá đau đớn. Mycroft có lẽ muốn làm anh tổn thương, bởi vì Sherlock đang thò tay vào quần ngủ của anh ta trong khi mẹ của họ đang ở ngay phòng bên cạnh.

Nhưng Sherlock hoàn toàn bình an vô sự.

Hơn nữa anh cũng không nghĩ những lời của Mycroft là sỉ nhục.

Bệnh dịch, có thể gây ra bệnh dịch đều là những vi sinh vật rất mạnh, những vi khuẩn và vi rút đó đã thống trị thời kỳ khủng hoảng trong lịch sử nhân loại ít nhất ba nghìn năm, vô cùng đáng sợ.

Điều này có nghĩa là Mycroft sợ anh, hoặc anh ta nghĩ rằng mình đã nhiễm một bệnh dịch tên là Sherlock. Tuy điều đó có thể đặt anh ngang hàng với những từ như bệnh dịch hạch, dịch tả, đậu mùa, bạch hầu, v.v... nhưng Mycroft đã vào giai đoạn nguy kịch và đang cần điều trị khẩn cấp, thật xứng đáng.

Mycroft đáng thương. Sherlock cười khúc khích, ngoan ngoãn đặt tay vào một nơi an toàn, và nói lời chúc ngủ ngon với anh họ mình.

Mặc dù Mycroft quay lưng lại với anh, chỉ đáp lại bằng một tiếng ậm ừ lạnh lùng.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, anh nằm cuộn tròn trong vòng tay của Mycroft, mũi áp vào ngực đối phương. Anh không thể kìm nén được dùng ngón trỏ chọc vào khe hở giữa hai chiếc cúc trên áo ngủ để nhìn vào bên trong, nhưng chưa kịp nhìn kỹ đã nghe thấy tiếng Mycroft thì thầm tên mình trên đỉnh đầu, ngón tay anh ấy vuốt ve tóc anh, sau đó đá anh xuống giường.

Đúng rồi, anh phải về phòng mình trước khi mọi người thức dậy.

=======================

[1] Martini: Là một loại đồ uống có cồn được mệnh danh là vua của các loại cocktail, thường được tạo nên từ 2 nguyên liệu chính là rượu Gin và Vermouth, ngoài ra còn có đá để làm dịu vị rượu mạnh và đồ trang trí đặc trưng.



[2] Masochism: là tên tiếng Anh của khổ dâm. Đây là một hình thức quan hệ tình dục mang tính chất không bình thường, được quy vào nhóm lệch lạc tình dục. Theo đó, người mắc chứng này chỉ cảm thấy hứng thú với tình dục cao độ khi bị người khác hành hạ như làm họ đau đớn, đánh đấm hoặc chửi rủa. Xu hướng tình dục này ngược lại với bạo dâm - là xu hướng khoái cảm tình dục khi hành hạ bạn tình, làm cho bạn tình khổ sở, đau đớn. Nói chung, cả khổ dâm và bạo dâm đều là những xu hướng tình dục bất thường, lệch lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play