*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mọi người mau xem này! Mau xem đây là cái gì!” MOF tiên sinh cầm cái ly giấy đó đi khắp nơi, “Trợ giảng của tôi vẽ cho tôi đấy! Đây là ký hiệu của MOF! Còn viết MOF nữa! Đây chính là ly giấy độc quyền của MOF đấy!”
[1] Nguyên văn là Cận thủy lâu đài (近水楼台): chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Sau khi ký hợp đồng trợ giảng, tôi còn đặc biệt đi siêu thị mua rất nhiều bút dạ màu xanh và màu đỏ, muốn sau này có thể vẽ những nét bút thẳng tắp màu xanh và màu đỏ lên tất cả những gì tôi chuẩn bị cho MOF tiên sinh.
Anh là “MOF” mà, dĩ nhiên phải khớp với cổ áo quốc kỳ khác với mọi người rồi.
Tôi vốn dĩ còn muốn khiêm tốn một chút, không phô trương quá, khiến cho mọi người đều biết tính toán trong lòng của tôi, cho nên tôi cố gắng vẽ không lớn lắm, còn có một lý do nữa là sợ MOF tiên sinh không thích tôi làm như vậy.
Không ngờ MOF tiên sinh của chúng ta lại là người không hành động theo lẽ thường, anh vừa nhìn thấy ký hiệu tôi vẽ cho anh liền lập tức đưa cho người bên cạnh xem.
“Mọi người mau xem này! Mau xem đây là cái gì!” MOF tiên sinh cầm cái ly giấy đó đi khắp nơi, “Trợ giảng của tôi vẽ cho tôi đấy! Đây là ký hiệu của MOF! Còn viết MOF nữa! Đây chính là ly giấy độc quyền của MOF đấy!”
Được được được, độc quyền. Mọi người đều biết rồi.
Khoe khoang một cách trần trụi là không sai.
Tôi đứng ở bên cạnh giả bộ nhàn nhã làm việc riêng của mình, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Nam thần thật đúng là một người dễ thỏa mãn. Nếu như xung quanh không có người, thì có phải anh đã nhảy một bước nhỏ một mình rồi không?
Thân là trợ giảng của nhà trường, thì sẽ không cố định đi theo một Chef nào, cũng sẽ không cố định dạy sinh viên ở một cấp nào. Đồng thời dựa theo lịch sắp xếp ca học, cho dù bây giờ tôi là trợ giảng món tráng miệng, thì có đôi khi cũng cần phải ở trong nhà bếp tầng dưới giúp cắt rau củ, làm trợ giảng cho một vài món ăn kiểu Pháp.
Ở trong nhà bếp tầng dưới chủ yếu là cắt rau củ, làm bữa trưa cho nhân viên ăn, giúp Tiểu Hắc cùng những trợ giảng khác chuẩn bị đồ cho lớp demo món ăn kiểu Pháp vào ngày hôm sau.
Tiểu Hắc là Chef thường trực trong nhà bếp tầng dưới, nghe nói trước đây cũng là sinh viên của trường.
Tôi nghĩ rất tốt, tôi đã từng học qua món ăn kiểu Pháp, cho nên bất kể là kêu tôi làm cái gì, thì cũng không có khó khăn gì đâu…
Kết quả thực tế lại là ――
Công việc phân công cho tôi là đối phó với một loại củ hành tím nhỏ có tên là échalote trong tiếng Pháp.
Tiểu Hắc nói muốn ciseler toàn bộ, cũng chính là phải cắt nhỏ.
Cắt… nhỏ…?
Tout? Toàn bộ sao? Nghiêm túc sao?
Tôi nhìn đống hành tây nhỏ chất thành núi…
Tiểu Hắc anh không có nói đùa đấy chứ, có chắc đây không phải là đang trêu chọc tôi không?
Tôi phải cắt đến khi nào chứ?
Bên tai truyền tới giọng nói âm u của Tiểu Hắc, “Buổi sáng cắt không xong, thì buổi chiều tiếp tục.”
Buổi trưa các Chef lục tục xuống ăn cơm, nhìn thấy tôi nước mắt lưng tròng, cặp mắt đỏ hoe, còn tưởng rằng tôi bị uất ức gì đó, mỗi một người đều đến an ủi tôi.
Hu hu, lần sau đổi thành mọi người tới cắt hành có được không? Tôi đã cắt cả buổi sáng đó!
Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, anh nói chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu hận thù chứ, ban đầu lúc tôi làm bài kiểm tra trợ giảng, anh yêu cầu tôi bóc 50 quả trứng trong vòng 15 phút, mà còn là 50 quả trứng vừa mới luộc đó!
Quên đi, không nói nữa, nói nhiều sẽ rơi nước mắt.
Ai đó tới dụi mắt giúp tôi đi, trong kẽ móng của tôi đều có mùi hành, hu hu.
——— o ———
Vào ngày hôm nay, với tư cách là trợ giảng của MOF tiên sinh, tôi cuối cùng cũng được cùng lên lớp với nam thần rồi!
Thật hào hứng, thật phấn khích!
Trước tiên cho phép tôi ngửa mặt lên trời hét lên trong 3 giây ―― Ha! Ha! Ha!
Ừm, tôi nhất định phải biểu hiện tốt một chút, không thể vứt mặt mũi của nam thần “MOF” được.
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà bếp tầng dưới, cô ong nhỏ cần cù Tô Diệc lập tức đi tới phòng học demo chuẩn bị lên lớp, xác nhận lại tài liệu lần nữa, bảo đảm trong phòng học có đầy đủ dụng cụ cho nam thần dùng.
Nước suối đá và ly giấy độc quyền của MOF được đặt bên phải bàn làm việc, thuận tiện cho MOF tiên sinh uống nước trong tiết học.
Còn có giẻ lau, nước rửa bát… lại gấp vài tờ khăn giấy cho nam thần sử dụng, có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.
12:05, cách giờ học chính thức còn 25 phút nữa, mọi công tác chuẩn bị đã sẵn sàng!
Khen bản thân mình một chút.
Vừa định nghỉ ngơi một lúc, thì MOF tiên sinh mở cửa xách túi đồ nghề của anh bước vào. Đặt túi đồ xuống, rồi đi thẳng tới kiểm tra đồ tôi đã chuẩn bị.
“Lần đầu tiên lên lớp với tôi?” MOF tiên sinh hỏi.
“Vâng.”
Sau đó anh cứ nhìn chằm chằm vào cái bàn đầy đồ đó một cách trầm ngâm.
12:10, anh xoay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo sự dò hỏi.
Tôi không hiểu là ý gì, đang định hỏi, thì MOF tiên sinh đột ngột hắng giọng.
Tôi đợi anh bày tỏ ý kiến, nhưng anh lại chống cằm kiêu ngạo, không nói câu nào mà đi.
Nhìn thấy anh như vậy thật sự khiến cho tôi phát hoảng, hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của anh.
Chẳng lẽ cảm thấy tôi chuẩn bị rất tốt rất đầy đủ, nhưng lại không muốn khen ngợi tôi quá trực tiếp sao?
Ôi trời, điều này rất bình thường mà, MOF tiên sinh có lẽ không biết cung Xử Nữ ở Trung Quốc đại diện cho điều gì, cung Xử Nữ chính là người vừa biến thái vừa mạnh mẽ đó!
MOF tiên sinh đi qua một bên, thuận tay cầm cái ly giấy độc quyền của MOF lên uống một ngụm, “Em bỏ thêm đá sao?”
“Không phải, em ướp lạnh trước đó.” Tôi có chút lo lắng, “Ý em là, em đã ướp lạnh cả chai trước đó rồi. Ngày hôm qua trước khi tan làm đã để trong tủ lạnh qua đêm.”
Tôi rốt cuộc đang nói cái gì…
Tôi thầm sầu muộn, không nhận ra ánh mắt của MOF tiên sinh nhìn về phía tôi lúc này, đã không còn sự sắc bén của những ngày qua.
Nhiệt độ ngoài trời là 37℃, nhưng máy điều hòa trong phòng học demo lại không mở mạnh.
Phía sau lưng tôi và MOF tiên sinh lại chính là lò nướng, có đứng bất động thì trên người cũng đổ đầy mồ hôi, nước đá chuẩn bị từ trước cũng đang trở nên ấm dần trong căn phòng nóng dần lên.
Để không làm MOF tiên sinh nóng, cô trợ giảng nhỏ thân thiết tôi đây đã tìm một miếng bìa cứng quạt gió cho anh hơn nửa tiết.
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ của MOF tiên sinh, thì xin hãy gọi tôi là cô trợ lý nhỏ quạt gió chuyên nghiệp.
Lúc tan lớp, MOF tiên sinh nhìn thẻ sinh viên của tôi một cái, rất dùng sức nói “Merci Suyi” với tôi.
Nói cảm ơn thì nói cảm ơn đi, còn nói không được tự nhiên như vậy.
Cho nên tôi mới nói MOF tiên sinh là trong nóng ngoài lạnh mà, nhưng anh cứ không thừa nhận.
Ơ, vừa nãy là lần đầu tiên anh gọi tên tôi sao?
Ha ha ha, thật là vui vẻ.
Hôm nay thật là một ngày đáng nhớ.
——— o ———
Đảo mắt một cái đã ở Paris được 304 ngày rồi, làm trợ giảng thật ra cũng rất có quy luật.
Bây giờ ở Paris đang là 21:30, sáng mai 8:30 có lớp học, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
Trời sáng nhanh lên đi, sáng nhanh lên đi…
Sau khi thức dậy liền có thể gặp MOF tiên sinh rồi!
“Tô Diệc, em có maryse không?” MOF tiên sinh hỏi.
“Maryse?” Tôi suy nghĩ một chút, hình như là… không có.
MOF tiên sinh thấy tôi chần chừ, còn tưởng rằng tôi không nghe hiểu, “Nói thế nào nhỉ, maryse, chính là spatule [2], nhưng không phải là loại thép không gỉ, là cái loại vét bột silicon đó, được sử dụng khi trộn bột.”
[2] Spatula hay cái vét bột: là một trong những dụng cụ làm bánh thông dụng được sử dụng thường xuyên trong quá trình làm bánh. Spatula được làm với hình dáng mỏng dẹt, có cán dài linh hoạt có thể dùng trong những trường hợp vét, pha trộn hỗn hợp nguyên liệu trong làm bánh.
Tôi biết maryse là cái gì, spatule là cái gì, có được không? Chỉ có điều là túi đồ nghề của tôi đang ở trong ngăn tủ phòng thay quần áo ở tầng dưới rồi, không lấy ra được.
“Của em ở trong ngăn tủ tầng dưới, anh cần sao, Chef?” Tôi nói.
“Trong ngăn tủ phòng học đáng lẽ phải có, nhưng bây giờ không có cái nào cả. Em đi xuống tầng tìm nhé? Mấy cái có ký hiệu màu xanh lá đều là của tầng ba, nếu em thấy thì mang hết lên.” MOF tiên sinh nói.
“Vâng.”
MOF tiên sinh yêu cầu, nên tôi liền đi xuống nhà bếp ở tầng dưới, tầng một, tầng hai đều đi tìm. Đúng là để cho tôi tìm được rất nhiều, có hơn cả chục cái, tôi cũng sắp không ôm hết được rồi.
MOF tiên sinh rút ra một cái từ trong ngực tôi, chỉ tôi cất những cái khác vào trong ngăn kéo của lớp học, sau đó đi thẳng đến một em gái cao ráo tóc vàng.
Hứ, bảo tôi tìm Maryse chính là để cho anh ghẹo em gái sao?
Cô gái đó là ai vậy? MOF tiên sinh thích kiểu này sao? Chân đúng là rất dài, nhưng mà gầy đến nỗi không có ngực luôn. Gò má còn cao như vậy, cẩn thận cô ấy khắc chồng đó.
Dừng dừng dừng, trời ơi, Tô Diệc, sao mày có thể ác độc như vậy chứ?
“Tô Diệc, em có dao cắt bánh mì không?” MOF lại tới hỏi.
“Có ạ.” Không cần phải nói, chắc là vẫn cho em gái cao ráo đó mượn rồi.
“Cho Becci mượn dùng một chút.”
Nhìn đi, tôi nói cái gì chứ.
“Becci?” Em gái cao ráo đó tên là Becci? Ngay cả tên cũng biết? Người ở đâu vậy?
MOF tiên sinh nghịch con dao cắt bánh mì của tôi, “Tô Diệc em biết nói tiếng Nga không? Becci biết nói tiếng Nga.”
Yo, biết thật nhiều đấy.
Nhưng mà tôi không biết, phải đi học sao? Nhưng tiếng Pháp tôi còn chưa học giỏi nữa…
“Chef, làm sao anh biết cô ấy biết nói tiếng Nga?” Chẳng lẽ MOF tiên có sở thích đặc biệt với những cô gái biết nói tiếng Nga? Hay là…
Tôi nói xa nói gần, “Chef, anh cũng biết nói tiếng Nga sao?”
“Tiếng Nga? Tôi không biết.” MOF tiên sinh lắc đầu, nói, “Trên thẻ sinh viên của Becci viết Russie?”
Đều nhớ hết sao? Thật là để tâm.
Nhưng mà, được rồi, Russie, Nga. Nữ chiến binh của quốc chiến, tôi không dám chọc, cũng không đấu lại.
Dao thì lấy đi, cho cô ấy dùng tùy ý, nhớ trả lại cho tôi là được, mua một cái khác rất đắt tiền.
——— o ———
Lén chạy đến nhà vệ sinh tìm kiếm Becci trên Facebook. Khu này viết cái gì vậy? Tachkent?
Tachkent là ở đâu? Đọc như thế nào vậy? Ở Nga có chỗ này à? Thật ra thì tôi cũng không rành về nước Nga lắm, tôi chỉ biết thủ đô Moscow và St.Petersburg, còn có Sochi nơi đăng cai Thế vận hội mùa đông.
Nào nào nào, tìm kiếm trên Google một chút.
Câu đầu tiên nhảy ra từ Wikipedia là: Tachkent, est une métropole d’Asie centrale, capitale de la République d’Ouzbékistan.
Tashkent, đô thị của khu vực Trung Á, thủ đô của Uzbekistan.
Uzbekistan? Cho nên em gái cao ráo không phải là người của quốc chiến, cô ấy là người Uzbekistan độc lập từ Liên bang Xô viết?
Vậy MOF tiên sinh còn nói trên thẻ sinh viên của cô ấy viết Russie gì đó, giả vờ cao to cái gì!
Chậc chậc chậc, diện tích lãnh thổ quốc gia này còn không rộng bằng một tỉnh Cam Túc của nước chúng ta, chỉ miễn cưỡng đứng thứ tám trong Đại Trung Quốc của chúng ta thôi.
Ghen tuông thật sự khiến cho phụ nữ trở nên xấu xí mà.
Nhưng nếu như MOF tiên sinh thích như vậy… Tôi nhìn ngực mình một chút, rồi lại nhìn chân mình một chút, hự, vẫn không có phần thắng nào cả.