*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi đi giúp anh lấy một cái chậu, anh nói: “Em cứ như vậy mà vứt bỏ tôi, lương tâm của em không biết đau sao?”
Bánh su kem tháp [1], một loại bánh ngọt trong các buổi lễ mừng truyền thống của nước Pháp, và cũng là bánh cưới.
[1] Bánh su kem tháp hay Croquembouche: là một món tráng miệng cổ điển của Pháp, nói dễ hiểu là 1 tháp bánh su kem được xếp thành hình nón, được bao bọc, trang trí phía ngoài bằng những sợi chỉ đường. Ở Ý và Pháp, nó thường được phục vụ trong các đám cưới, lễ rửa tội và lễ rước lễ đầu tiên.
Nói là bánh ngọt, nhưng thật ra là bơm đầy kem chantilly vào vỏ bánh su đã nướng chín, dùng caramel để cố định rồi chồng từng cái một lên tạo thành hình kim tự tháp, sau đó thì… xong rồi, chính là đơn giản vậy thôi.
Không làm trang trí gì sao? Ừm, vậy thì đun một nồi đường, kéo ra một vài đóa hoa hồng đường, thổi khuôn hình hai chú chim tình yêu, kéo ra một vài dải ruy băng, xem tâm ý của người làm.
Giản dị không màu mè, nhưng tình yêu thì muôn năm.
Vive l’amour, ah, tình yêu muôn năm.
MOF tiên sinh nhìn tôi, “Tô Diệc, nếu như em tìm được một người Pháp để kết hôn, thì em có đích thân làm bánh su kem tháp cho hôn lễ của bọn em không?”
“Nếu như người mà em tìm đó vừa khéo cũng là một Chef món tráng miệng, thì hẳn sẽ không tới lượt em làm đâu.” Tôi nói.
“Vậy thì em cảm thấy, nếu như là hôn lễ của chúng ta, thì bánh su kem tháp nên do em làm hay tôi làm đây?”
MOF tiên sinh đúng là chưa nói ra lời khiến người ta kinh sợ thì chết không yên mà.
“Vậy ít nhất anh cũng phải cung cấp cho em bản kế hoạch chứ.” Tôi liếc mắt nhìn anh, “Chef, anh nói lời này là có ý gì? Cẩn thận em tưởng thật tìm anh chịu trách nhiệm đó.”
MOF tiên sinh cười hì hì, sờ đầu tôi một cái, rồi bước đi.
Không kết hôn thì đừng trêu chọc người ta? Không kết hôn thì đừng trêu chọc người ta đó!
———o———
Trong lớp demo, mặc dù tiết học kéo đường chính thức còn chưa đến, nhưng MOF tiên sinh đã đề nghị sinh viên có thể mua găng tay trước.
Xong rồi! Tôi chợt nghĩ đến đôi găng tay bị lủng một lỗ của anh mà tôi đã vứt mấy hôm trước! Anh sẽ không phát hiện đâu nhỉ…
Đúng như dự đoán, anh lục trong hộp đồ nghề của mình cả buổi cũng không tìm thấy, nên hướng ánh mắt cầu cứu về phía tôi. Tôi lặng lẽ thở dài, lấy ra một đôi găng tay dự phòng đã chuẩn bị sẵn cho anh từ trong túi đồ nghề của tôi.
MOF tiên sinh nhận lấy, tự cười bản thân nói: “Thật không biết trước kia lúc không có trợ giảng của tôi thì tôi đã tới đây như thế nào nữa.”
Tôi nghĩ trong đầu: He he, vậy anh làm sao có được danh hiệu MOF này, là giả sao?
Tiếp theo anh còn nói: “Nhưng mà tuần sau tôi sẽ không có trợ giảng đứng lớp cùng tôi rồi, Tô Diệc đã bị Chef Miệng to mượn đi, tôi thật sự rất buồn đấy.”
Người bạn nhỏ ấu trĩ khi điên lên cũng ở cấp độ “MOF”.
Một lát sau…
Tôi đi giúp anh mở lò nướng, anh nói, “Tuần sau em thật sự không làm việc với tôi sao?”
Tôi đi giúp anh lấy một cái chậu, anh nói: “Em cứ như vậy mà vứt bỏ tôi, lương tâm của em không biết đau sao?”
Tôi đi giúp anh mở tủ lạnh, anh nói: “Tuần sau sẽ không có người mở tủ lạnh giúp tôi…”
MOF tiên sinh yêu dấu, anh cố tình gây rối ở trước mặt nhiều sinh viên như thế này thật sự ổn sao?
Sau giờ học anh lại hỏi tôi: “Vậy tuần sau rốt cuộc là ai lên lớp với tôi?”
Phiền anh đi xem thời khóa biểu của chính mình đi.
———o———
Vitu cách trường cũng không xa, chỉ cách một con đường, ngồi xe buýt thì qua 3 trạm, đi bộ thì cũng chỉ mất 10 phút.
Từ nhà tôi đến Vitu cũng rất thuận tiện, chỉ cần qua một trạm trên tuyến RER C [2] mà thôi.
[2] Tuyến RER C: là một trong năm tuyến của hệ thống các tàu RER ở Paris, Pháp. Nó được vận hành bởi SNCF.
Chef Miệng to có nói, 9 giờ sáng thứ hai đến đó đợi anh ấy, không được đến muộn.
9 giờ đúng không, tôi tuyệt đối sẽ không đến muộn!
Nội dung công việc cũng giống như công việc trợ giảng ở trường vậy, cân thứ mà Chef Miệng to cần là được, điều cần phải chú ý chính là đảm bảo các mép của hộp đựng phải sạch sẽ, nếu không lọt vào trong ống kính sẽ trông không đẹp.
Sau khi cân xong thì đợi ở một bên, quan sát công việc quay chụp của bọn họ.
Trong quá trình này, nếu như nhiếp ảnh gia không hài lòng với thao tác vừa rồi, thì phải rửa sạch tất cả các hộp đựng, thực hiện lại một lần nữa.
Ai rửa? Tất nhiên thân là trợ giảng tôi đây rửa, ở đây không có nhân viên quét dọn tới rửa.
Khi nhiếp ảnh gia kiểm tra ánh sáng, thì Chef Miệng to đột nhiên tìm tôi nói chuyện.
“Bình thường lúc em làm việc với MOF của em cũng kiểu như vậy sao?” Chef Miệng to nói.
Kiểu nào? Tôi không hiểu nhìn anh ấy.
“Trên mặt không có nụ cười nào, là bởi vì em không vui sao? Là bởi vì MOF của em không có ở đây, cho nên ngay cả dành cho tôi sự tôn trọng tối thiểu cũng không có sao?” Chef Miệng to châm chọc nói.
Tôi chịu đựng, “Em rất tôn trọng anh, Chef.”
Chef Miệng to đột nhiên lên giọng, “Vậy nụ cười của em, nụ cười của em đâu!”
Tôi cố nặn ra một nụ cười mỉm, “Anh cảm thấy như vậy có ổn không, Chef?”
“Tôi không cần một trợ giảng không để tâm đến công việc ở đây. Mấy chuyện coi trời bằng vung đó của em ở trong trường, MOF của em có thể khoan dung, nhưng tôi sẽ không buông thả em.”
Tôi… Hera kia rốt cuộc đã bôi nhọ tôi như thế nào ở trước mặt Chef Miệng to vậy?
Chef Miệng to còn nói: “Ở trường có MOF của em bảo vệ em, tôi không quản được. Nhưng ở đây là địa bàn của tôi, nếu em đã tới, thì phải tuân theo quy tắc của tôi. Nghe Joanna nói, em muốn ký tiếp hợp đồng trợ giảng của trường? Chúng tôi không thiếu những người trợ giảng giống như em, hay là em muốn ở lại trường rửa chén? Tôi ngược lại có thể nhờ phòng hành chính giữ chỗ cho em. Chỉ có điều em gầy yếu như vậy, tôi sợ em mới rửa có hai ngày đã khóc lóc chạy về tìm mẹ.”
Tôi… có thể chịu đựng được. Nhưng nếu không thể chịu đựng được nữa, thì vẫn phải chịu đựng.
Tôi không tự ti cũng không kiêu ngạo, nói: “Chef, nói thật, em không hiểu ý của anh lắm.”
Chef Miệng to cười lạnh hai tiếng, “Tôi đều nghe nói rồi, em và MOF rất thân đúng không? Lúc tôi không có ở trường, Joanna cũng giúp em làm bậy. Em đổi lớp của trợ giảng khác, bản thân thì đứng lớp với MOF là chuyện như thế nào? Trường học có nội quy quy định của trường học, trợ giảng thì phải luân phiên đứng lớp với các Chef khác nhau, thích ứng với các kiểu làm việc khác nhau. Nếu như mọi người đều tự quyết định, tự chủ trương giống như em, thì trường học còn có thể tiếp tục hoạt động không?”
“Nếu như em nói em có thể giải thích, thì anh có sẵn lòng nghe không, Chef?”
“Sẵn lòng nghe rõ.”
“Thứ nhất, từ ngày bắt đầu làm trợ giảng đến hôm nay, thời khóa biểu sắp xếp lớp học của em vẫn bình thường, em có tổng cộng 6 lớp với MOF. Trong đó có 4 lớp cao cấp, 2 lớp trung cấp. Anh cũng có thể kiểm tra lịch học ở chỗ Joanna. Trên thực tế chúng em có tổng cộng 7 lớp, một lớp nữa là lớp cao cấp vào thứ ba, lẽ ra phải là Hera với MOF, nhưng ngày hôm đó cô ấy đến muộn, cho nên mới đổi lớp cho em. Nếu như có bất kỳ thắc mắc nào, thì có thể tìm Joanna, MOF và Hera, 4 người chúng em sẽ đối chất trước mặt. Nếu thật sự phải tính toán kỹ, thì Hera đã đứng lớp demo với MOF còn nhiều hơn em.”
“Thứ hai, em thân với MOF, đó là sự thật. Có rất nhiều công việc anh ấy sẽ tìm em cùng nhau làm, bình thường không có chuyện gì thì sẽ tìm em làm kem. Em tin rằng anh ấy nhất định là có sự cân nhắc của chính anh ấy, nếu như anh không hài lòng với việc anh ấy thường xuyên tìm em làm việc cùng, thì có thể nói với anh ấy, bảo anh ấy sau này đừng làm như vậy nữa, chứ không phải là chỉ trích em.”
“Thứ ba, MOF là một Chef rất xuất sắc, cùng làm việc với anh ấy luôn nhận được rất nhiều điều bổ ích, nhưng em chưa bao giờ bởi vì tư lợi mà đi tìm Joanna để đổi lớp. Việc trợ giảng đổi lớp không phải là không có, mà là có rất nhiều, sẽ luôn có các tình huống đặc biệt cần tìm người đổi lớp. Cũng có một số bạn trợ giảng không nhận sắp xếp công việc sau 5 giờ chiều, có người thì cố định không thể đi làm vào thứ hai, còn có người bởi vì người nhà đến thăm mà xin nghỉ cả một tuần lễ. Em dám nói em Tô Diệc, từ ngày bắt đầu làm trợ giảng, chưa hề đi tìm Joanna đổi lớp.”
“Thứ tư, em không phải là chú hề, lúc em chuẩn bị đồ một mình sẽ không cười. Chẳng lẽ em phải cười ngây ngô với bức tường sao? Nhưng mà nếu như anh muốn em lúc nào cũng mỉm cười, thì được, sau này em nhất định sẽ làm được.”
“Thứ năm, em không dám nói em là một trợ giảng hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được, em cũng có những chỗ chưa làm tốt, chỗ cần phải học hỏi còn rất nhiều. Nhưng em đi thẳng, ngồi thẳng. Em xứng đáng được khen ngợi, cũng có thể chịu được những lời gièm pha của những người không có lòng tốt. Em không hy vọng anh bởi vì những lời bàn của người khác, mà có ấn tượng sai về em. Chúng ta cũng đã từng lên lớp với nhau, năng lực của em như thế nào, anh chắc hẳn rất rõ ràng. Em có phải bởi vì nguyên nhân bẩn thỉu nào đó mới nhận được sự đánh giá cao của MOF hay không, anh ngẫm nghĩ thì sẽ biết. Anh đã sắp xếp cho em đến đây, thì chắc cũng là hy vọng em có thể phối hợp với anh để hoàn thành tốt công việc đúng chứ?”
Chef Miệng to sau khi nghe xong thì mặt xanh một trận, mặt tím một trận, thật lâu cũng không nói được lời nào.
Cuối cùng thì bảo tôi về trường ăn cơm trước.
Hơ hơ, đừng thấy tôi dễ mà bắt nạt, tôi có năng lực đấy.
Lúc đến trường thì đã qua giờ cơm, nhà bếp ở tầng dưới chỉ còn lại một ổ bánh mì Pháp và một ít salad, tôi bọc ổ bánh mì Pháp, gói phần salad còn lại, định mang về Vitu đưa cho Chef Miệng to ăn.
Ăn nửa ổ bánh mì Pháp rồi đi lên tầng ba lấy đồ Chef Miệng to muốn.
“Tô Diệc! Không được vừa đi vừa ăn vặt!”
Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ, ở Vitu thì phải chịu đựng những lời mặn lời nhạt của Chef Miệng to, về trường còn bị MOF tiên sinh trách móc.
“Em đang làm gì?” MOF tiên sinh nắm lấy tay áo của tôi, “Đồng phục của em đâu?”
“Em… bỏ ở Vitu.”
“Không mặc đồng phục thì không thể lên tầng ba em không biết sao?”
Tôi…
Anh nói rất có lý, trong trường học đúng là có quy định này, chỉ là thỉnh thoảng cũng có người khác vi phạm nội quy, nhưng cũng không có ai thật sự để tâm đến điều đó.
Tôi tự nhận xui xẻo, đều là tôi sai, “Thật xin lỗi, Chef. Em chỉ lấy ít đồ, lấy xong sẽ đi, ngày mai nhất định sẽ nhớ.”
“Hừ!”
Hừ? Anh còn hừ? Tâm trạng của tôi còn đang không tốt đây! Hừ!
Đôi lời tâm tình của editor: Tô Diệc nói quá đã.