*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ là tôi không muốn cuộc hôn nhân của mình bị ràng buộc bởi visa, nếu như giữa hai người không có tình yêu, thì tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

[1] Nguyên văn là Lông cừu đảng (羊毛党): Chỉ những người thích gom các loại voucher giảm giá để đỡ phải chi nhiều tiền, hoặc tiêu cực hơn là lợi dụng các chính sách ưu đãi của nhà bán hàng để có thể mua với giá hời nhất. Trong tình huống của truyện thì mình sẽ để là tận dụng kẻ hở để kiếm lợi cho bản thân.

Lúc tôi cầm chìa khóa quay lại thì chỉ có một mình Florian.

Tôi: “Sao chỉ có mình anh? Chef đâu rồi?”

Florian: “MOF nhà em đi vệ sinh.”

Tôi: “Ồ.”

Florian: “Tại sao em không hỏi tôi hai Chef kia đi đâu vậy? Tôi đoán, em thích MOF có đúng không?”

Tôi: “Ừm.”

Florian để công việc trong tay xuống, dựa vào bàn bắt đầu trò chuyện với tôi.

Florian: “Em vẫn chưa nói với cậu ấy sao?”

Tôi: “Vẫn chưa.”

Florian: “Vậy tiếp theo em định làm gì? Tiếp tục ở lại trường làm trợ giảng sao?”

Tôi: “Em đã nộp đơn, nhưng hợp đồng vẫn chưa được ký.”

Florian: “Em muốn ở lại Paris?”

Tôi: “Thử một chút xem sao. Nhưng mà người nước ngoài tìm việc làm ở đây quá khó, có tìm được hay không… thì vẫn rất khó mà nói.”

Đây là sự thật. Tỷ lệ người có công ăn việc làm ở châu Âu vốn đang giảm dần qua từng năm, những người không phải là người châu Âu muốn tìm được việc làm ở Pháp không phải là không thể, chỉ là khó, rất khó, vô cùng khó. Mà hai chuyên ngành tôi đã học, một món ăn Pháp, một món tráng miệng, đều không được coi là công việc khan hiếm ở Pháp, thân là người Trung Quốc mà muốn giải quyết vấn đề thân phận, ký giấy phép lao động ở đây, thì thật sự có thể nói là khó hơn lên trời nữa.

Thật ra thì Chef Ông nội dễ thương đã đúng, cách đơn giản nhất, trực tiếp lại nhanh chóng chính là tìm một người Pháp để kết hôn.

Chỉ là tôi không muốn cuộc hôn nhân của mình bị ràng buộc bởi visa, nếu như giữa hai người không có tình yêu, thì tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Florian: “Nếu như hợp đồng trợ giảng được ký, thì em sẽ ở bên cậu ấy sao?”

Tôi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Florian: “Tôi chỉ là hy vọng em có thể cố gắng ở lại, sau đó ở bên cậu ấy.”

Tôi: “Anh biết về em bao nhiêu? Chúng ta chỉ mới biết nhau hơn một ngày mà thôi.”

Florian: “Tôi không biết gì về em, mà là cậu ấy. Em hẳn cũng đã nghe nói rồi, cậu ấy là một người rất nghiêm túc, đặc biệt là trong hai năm thi MOF cả người đều rất căng thẳng, trạng thái vô cùng kém. Nhưng bây giờ chỉ cần có em ở bên cạnh, cậu ấy sẽ thả lỏng dễ chịu, giống như trở lại vẻ tùy ý của mười mấy năm trước vậy. Với lại tuy tôi đã biết cậu ấy nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy lo lắng cho bất kỳ người phụ nữ nào, tôi chỉ là bisous với em một chút, mà cậu ấy đã cảm thấy như là tôi đã làm điều gì đó xấu với em vậy.”

Tôi: “Em… không biết nên trả lời anh cái gì…”

Florian: “Em không cần nói cái gì cả. Hãy suy nghĩ về điều tôi đã nói, tìm một cơ hội nói với cậu ấy đi, cậu ấy chắc chắn cũng thích em, chỉ là có lẽ chậm chạp một chút, bản thân cũng còn chưa nhận ra, cậu ấy đã biến trở thành một đứa trẻ vị thành niên trước mặt em rồi.”

———o———

Sau khi MOF tiên sinh quay lại liền lập tức chen vào giữa tôi và Florian, “Florian, nói gì với Tiểu Tô Diệc của tôi vậy? Không được nói xấu tôi đó.”

Florian sáng tỏ nhìn MOF tiên sinh, “Tôi nói cậu làm Chef sao lại méchant (ác) như vậy, không gentil (dịu dàng) chút nào, biết sai bảo người ta làm việc, mà không nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, nên để cho assistante de MOF của chúng ta đi ăn trưa.”

Bản lĩnh nói dối trắng trợn của Florian chắc chắn có thể đứng trong top ba những người tôi quen biết.

“Cậu nói nhiều quá.” MOF tiên sinh nói, “Tôi chính là đến gọi em ấy đi ăn cùng đây. Cậu thì sao? Cùng đi xuống không?”

Florian xua tay, “Cậu dẫn em ấy đi ăn đi, bây giờ tôi không đói bụng, lát nữa sẽ xuống sau.”

“Tiểu Tô Diệc, đi, đi ăn.”

“Vâng.”

Nếu như những gì Florian nói là đúng… Nếu như Florian cũng hiểu nhầm thì sao chứ? Tôi có dũng khí chấp nhận không?

Tôi dừng ở trên cầu thang gọi MOF tiên sinh, “Chef.”

MOF tiên sinh quay đầu lại cười với tôi, “Sao vậy, Tô Diệc?”

Tôi nắm chặt tay vịn cầu thang, rồi lại buông ra, à, tôi quả nhiên vẫn là một cái túi.

“Không có gì.” Tôi cười ha ha, “Anh nói trưa hôm nay nhà bếp ở tầng dưới có món gì ngon chứ?”

“Xem ra tôi đúng là đã đối với em còn không đủ gentil, làm Tiểu Tô Diệc của tôi đói bụng lắm rồi.”

Trước khi Chef Miệng to ký hợp đồng, hãy cho phép tôi làm đà điểu một lần đi.

———o———

Sau khi ăn trưa xong tôi tự đi lên lầu.

“Đàn chị, có thể tìm giúp em một thứ không?”

“Có thể chứ.” Tôi bước tới, người trước mặt này chắc là Hạo ca mà Tương Tương Tương Tương nhắc đến lần trước, “Lớp cao cấp à, anh muốn tìm cái gì vậy?”

Anh Hào nhìn công thức nấu ăn một chút, nói: “Hôm nay phải làm socola, có tinh dầu hoa đinh hương, cái đó là ở đâu?”

“Tinh dầu hoa đinh hương? Ở phòng bên cạnh, đi với tôi, tôi đưa cho anh.”

“Cám ơn đàn chị.”

Người này thật là, đàn chị dài đàn chị ngắn, cũng không ngại phiền phức.

Tôi đưa tinh dầu cho anh ta, còn nói: “Cảm ơn thì không cần đâu. Chi bằng anh cũng giúp tôi một chuyện. Anh có thấy bếp từ trên kệ kia không? Anh cao hơn, có thể lấy xuống giúp tôi được không?”

“Không thành vấn đề, đàn chị.”

Hạo ca vừa giúp tôi lấy xuống, thì MOF tiên sinh bước vào.

MOF tiên sinh mặt lạnh liếc nhìn Hạo ca một cái, rồi lại nhìn bếp từ trong tay Hạo ca, nói: “Cái này một lát nữa tôi sẽ dùng.”

Tôi lập tức giải vây, nói, “Em đã nhờ anh ấy lấy giúp em, cao quá em không lấy được.”

Hạo ca cười toét miệng, “Không làm phiền hai người làm việc.” Sau đó đặt bếp từ xuống rồi đi ra ngoài.

“Cậu ta là ai?” MOF tiên sinh hỏi.

“Sinh viên lớp cao cấp.” Tôi nói.

MOF tiên sinh không nói gì thêm, mà rót một ly Lulo puree uống một hơi, sau đó mặt không thay đổi đưa tới trước mặt tôi, “Đây là nước Lulo, em nếm thử đi.”

“Có phải rất chua không?” Trên Internet nói rất chua.

“Chua bình thường.” MOF tiên sinh nói.

Tôi bán tín bán nghi nhận lấy nhấp một ngụm…

Mặt tôi lập tức nhăn lại thành một cái bánh bao nhỏ.

Cái này muốn chầu trời luôn trời ạ! Chua đến không thể tưởng tượng nổi đó có được không! So với lý chua đen thì còn chua hơn!

Quỷ ấu trĩ ở bên cạnh cười đến ngã nghiêng, “Tiểu Tô Diệc, em nhìn mặt của em, ha ha ha ha ha!”

Hừ, thiểu năng.

Lulo cũng giống như vải vậy, puree đều có kết cấu rất loãng, cũng may là mùi vị đậm đà, nên MOF tiên sinh đã thử đủ cách để làm cho nó thêm đặc, ví dụ như thêm tinh bột khoai tây, chúng tôi cũng đã thử phương án socola trắng rồi, còn cho pectin vào, nhưng hiệu quả đều không mấy khả quan.

Florian lại đang phiền não kem đánh bông có vị quá bình thường.

“Vậy thử thêm Mascarpone [2] vào thì sao? Cũng có thể làm tăng độ đặc một chút.” Tôi nói.

[2] Mascarpone là một loại phô mát kem Ý, có vị chua nhẹ nhờ sử dụng nước chanh, giấm hoặc hợp chất axit axetic hay axit citric. Nó có độ mềm mịn, thoạt nhìn như cheese nhưng không phải cream cheese.



“Tiểu Tô Diệc, em biết Mascarpone à!”

Người yêu dấu à, anh thật sự cảm thấy em đọc ít sách phải không? Chúng ta vẫn có thể trao đổi vui vẻ chứ?

“Vậy em nói cho tôi biết, Mascarpone thường dùng để làm gì?” MOF tiên sinh nói.

Tại sao bây giờ lại đổi thành tôi làm phổ cập khoa học rồi?

“Phô mát Mascarpone, một thành phần quan trọng làm món tiramisu tráng miệng của Ý.” Tôi bất đắc dĩ nói.

“Em có biết nó đến từ đâu ở Ý không?” MOF tiên sinh hỏi.

Anh quả nhiên là đang chê tôi ít đọc sách. Nhưng mà tôi lại tình cờ biết được, bởi vì tôi từng xem cậu học sinh Conan mãi mãi học tiểu học. Trong đó có một tập đề cập đến bản đồ của nước Ý, nói rằng hình dạng của nước Ý giống như một chiếc giày, tôi cảm thấy thích thú nên đi nghiên cứu về nước Ý ngay.

“Biết chứ, được sản xuất ở hai vùng lớn Piemonte [3] và Lombardia [4] của mũi giày.” Tôi nói.

[3] Piemonte: là một trong 20 vùng của Ý. Diện tích vùng này là 25.399 km² với dân số khoảng 4,4 triệu người. Thủ phủ là thành phố Torino, phương ngữ là tiếng Piemonte và tiếng Occitan cũng được nói ở thung lũng Occitan.



[4] Lombardia: là một vùng nằm ở Bắc Ý, với diện tích 23.844 km vuông. 10 triệu người, tức 1/6 dân số toàn nước Ý, sống tại Lombardia và 1/6 GDP xuất phát từ vùng này, khiến nó trở thành vùng đông dân nhất và giàu có nhất nước Ý. Milan, thủ phủ Lombardia, là thành phố lớn thứ nhì và là vùng đô thị lớn nhất đất nước.



“Tiểu Tô Diệc bây giờ rất lợi hại đó, có thể ra ngoài mở lớp phổ cập khoa học rồi.”

Tôi sẽ coi rằng anh đang khen ngợi tôi.

“Có cần em đi xuống lầu lấy một hộp lên, chúng ta thử xem không?” Tôi hỏi.

“Không cần.” MOF tiên sinh đi tới bên cạnh, bấm điện thoại vô tuyến, “Chúng ta dùng cái này, kêu bọn họ đưa trực tiếp.”

Tôi phục luôn. Có đồ tiện lợi như vậy, thì tại sao trước kia không dùng, mà cứ bảo tôi đi xuống lầu lấy chứ? Sai bảo tôi làm cu li rất thú vị sao? Chân của tôi cũng gầy đi rồi.

Florian ở lại ba ngày rồi rời đi, lúc đi chỉ mang theo đủ loại bánh macaron.

“Anh đi đăng ký ứng tuyển làm Chef món tráng miệng mà không mang theo kem sao?” Tôi hỏi.

“Cái đó dễ tan ra, không thể mang.” Florian nói.

Tôi sửng sốt, “Vậy trước đây chúng ta làm nhiều kem như vậy để làm gì?”

Trữ đến gần một nửa tủ lạnh, MOF tiên sinh còn nói là vì để làm ra hương vị mới cho Florian đi xin việc!

MOF tiên sinh lãnh đạm nói: “Không phải em thích ăn kem à?”

Tôi không nghe lầm chứ?

Làm cho tôi ăn?

Làm vì tôi?

Trong lớp demo nói làm thêm mấy cái bánh ngọt thì không vui, nhưng bây giờ lại dám tận dụng kẻ hở của chủ nghĩa ​​tư bản để làm kem cho tôi ăn? Nếu như nhà trường mà biết MOF tiên sinh là một người tận dụng kẻ hở để kiếm lợi cho bản thân như vậy, thì chắc chắn sẽ đuổi anh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play