-------

"Hoàn thành thật sao? Không phải mấy ngày trước còn thấy chú vò đầu bứt tai sao?" Gia Cát Dư hỏi, dù sao cũng là anh em nhà mình, cuối tháng trước trạng thái của Gia Cát Phong ông xem hết trong mắt mà.

Gia Cát Phong gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, "Đúng vậy, hoàn thành rồi, Chu Đồng Bằng còn giận tới nổi nhập viện luôn."

"Chậc chậc, lần này chú đào được bảo thật rồi đấy." Gia Cát Dư cảm thán, lại nhớ tới thanh niên đã gặp ở ma đô, tâm trạng tức khắc tụt phanh, đã hơn một tháng trời, ông cũng chả dò hỏi được gì ở ma đô.

Nếu biết trước người này khó tìm như vậy thì lúc trước nói gì ông cũng phải lưu cách liên lạc của người ta lại, dính chặt lấy thì cũng phải chiêu người làm học sinh trên danh nghĩa của mình.

"Đúng." Gia Cát Phong mặt mày sung sướng, sướng tới nổi tâm trạng không bìnnh ổn lại được.

Chuông điện thoại dồn dập ngắt cuộc đối thoại của hai anh em, là điện thoại của Gia Cát Dư reo, nhìn thấy tên người gọi, Gia Cát Dư chờ không nổi mà bắt máy.

"Có tin tức không?"

Là cửa hàng trưởng của tiệm Tùy Tâm Sở Dục ở ma đô gọi tới, hắn luôn để ý thông tin của Trần Lê giúp Gia Cát Phong, đã trễ thế này mà còn gọi tới, tám chín phần mười là có tin tức.

Quả nhiên, Gia Cát Dư vừa hỏi xong thì cửa hàng trưởng liền nói: "Có tin rồi, tôi nghe nói là thanh niên trong tiệm hôm đó bây giờ không còn ở ma đô nữa, hình như là tới đế đô rồi."

"Chắc chứ?" Giọng Gia Cát Dư dần có sự run rẩy.

"Chắc."

"Được được được, tôi biết rồi." Gia Cát Dư nói xong thì cúp điện thoại, người đã tới đế đô vậy lấy giao thiệp của ông ở đây thì tương đối dễ tìm.

"Tìm được người rồi sao?" Sau khi Gia Cát Phong nhìn thấy Gia Cát Dư cúp điện thoại, nét u sầu dường như giảm đi không ít, liền hiếu kì hỏi.

Gia Cát Dư: "Vẫn chưa, nhưng cũng biết được người đó đang ở đế đô."

"Ở đế đô? Nếu không anh nói tôi biết người đó dáng dấp ra sao, tôi cũng tìm cho anh." Làm tổng giám đốc tập đoàn Trường Phong, mối giao thiệp của ông ở đế đô tất nhiên khỏi phải bàn, hẳn là sẽ trợ giúp được cho Gia Cát Dư.

Gia Cát Dư cũng nghĩ tới điều này nên nói đặc thù của Trần Lê cho Gia Cát Phong, "Cậu thanh niên đó hình như bị bệnh tâm lí, khá là sợ người, cao và rất ốm, nhưng mắt rất lớn. Bên cạnh cậu ấy luôn có một thanh niên anh tuấn mặt đơ đi theo. Anh muốn tìm cậu thanh niên sợ người lạ nhưng vô cùng thả lỏng trước mặt người thanh niên đó, tựa như rất tin tưởng người thanh niên đó vậy."

Gia Cát Phong vốn là nghe cho có, đến lúc đó thì đăng lên vòng bạn bè ý tìm người, nhưng càng nghe ông lại càng thấy người Gia Cát Dư tả rất quen.

Thanh niên có vấn đề về tâm lí, nhưng vẽ tranh rất đẹp không phải là Trần Lê đó chứ?

Mặt đơ nhưng có thể làm cho thanh niên biết hội họa thả lỏng hẳn là Ngụy Sâm?

Không trùng hợp thế đâu nhỉ? Gia Cát Phong hơi kinh ngạc khi nghĩ đến.

Hai người không hổ là sinh đôi, lúc này một nét biến đổi trên mặt của Gia Cát Phong bị Gia Cát Dư bắt được, ông đứng lên bắt lấy tay Gia Cát Phong vội hỏi: "Sao? Chú biết họ ở đâu à?"

Gia Cát Phong gật đầu theo bản năng, "Nếu như tôi không lầm thì chắc tôi biết người mà anh muốn tìm đang ở đâu."

"Ở đâu?" Sức tay của Gia Cát Dư do gấp nên mạnh hơn, Gia Cát Phong bị bóp tới nhếch miệng, kêu ầm lên: "Đau đau đau, anh buông tay ra trước đi."

Gia Cát Dư nghe vậy vội vàng buông, nhưng tâm tình nóng nảy lại không hề dịu xuống, người mình tìm hơn một tháng, được Gia Cát Phong tìm được trong chốc lát ư?

Gia Cát Phong thấy Gia Cát Dư muốn tìm người tới nỗi tâm tình bức bách tới cỡ này thì cũng không trêu ông nữa, kể hết tình trạng của Ngụy Sâm và Trần Lê ra.

Gần như lúc Gia Cát Phong dứt lời, Gia Cát Dư liền đã xác định được người Gia Cát Phong nói chính là người mình muốn tìm.

"Sao ngay từ đầu tôi không hỏi chú chứ!" Gia Cát Dư hối hận không kịp, nếu lúc trước bảo Gia Cát Phong tìm người cho mình thì hà cớ gì ông phải khổ cực tìm hơn cả tháng, còn từng giây từng phút dò hỏi tin tức từ ma đô.

Quả thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tới khi bắt găp chẳng tốn công sức nào!

"Đúng vậy, sao lúc đó anh không hỏi tôi? Vòng xã giao của anh nhỏ như thế, việc tìm người không phải là tài nguyên trên tay tôi rộng hơn sao? Sao anh ít có ngốc như vậy chứ?" Gia Cát Phong nói vuốt đuôi cho có, trong giọng toàn là sự ghét bỏ.

Nếu lúc trước Gia Cát Phong dám nói như vậy, ông già hơn năm mươi tuổi đã bị treo lên đánh rồi, nhưung bây giừo Gia Cát Dư không nghe lọt lời của Gia Cát Phong được nữa, giờ trong đầu ông toàn là hạt giống tốt khiến ông đi nghe ngóng tìm một tháng.

"Chú mau dẫn tôi đi gặp cậu ta đi!"

"Gia Cát Dư, già như thế rồi mà anh bị điên hay là liều mạng vậy?" Gia Cát Phong nói: "Anh không coi bây giờ là mấy giờ rồi ư, trễ như thế này rồi mà còn đi tìm người coi có được không?"

Bị Gia Cát Phong quở trách như thế, Gia Cát Dư mới ý thức được lúc này đã là nửa đêm rồi, ông sờ gáy mình, hơi lúng túng nói: "Không phải là tôi kích động sao?"

"Kích động thì cái gì cũng mặc kệ à?" Gia Cát Phong xỉa xói.

Bóng đêm dần dày hơn trong lúc hai anh em đang nói móc lẫn nhau.

Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Phong bị Gia Cát Dư dọa cho tỉnh dậy.

Cho dù ai mà sáng sớm ra mới mơ mơ màng màng mở mắt đã thấy một cục cầu vồng đang ngồi bên giường trơ mắt nhìn mình thì đảm bảo đều sẽ hết hồn, Gia Cát Phong cũng không ngoại lệ.

Chờ Gia Cát Phong tỉnh lại hoàn toàn thì quát Gia Cát Dư – người đang đứng trước giường mình: "Gia Cát Dư, mới sớm ra anh không ngủ được ha gì mà chạy tới phòng tôi làm gì?"

"Chú đi làm được rồi đấy." Gia Cát Dư không hề bị lay động, thúc giục nói.

Gia Cát Phong dằn cơn giận trong lòng xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường, mới có hơn sáu giờ, bèn nhìn Gia Cát Dư: "Bây giờ mới có bao nhiêu giờ đâu mà đi làm?"

"Sáu giờ rồi, không còn sớm nữa." Gia Cát Dư trả lời.

Gia Cát Phong đánh giá Gia Cát Dư, cuối cùng mới suy đoán: "Không phải cả tối qua anh không ngủ chứ?"

Gia Cát Dư: "Ngủ không được." Vừa nghĩ tới có thể nhanh chóng gặp được người thanh niên kia là trong lòng của ông lại vô cùng lo lắng sốt sắng khó chịu, làm sao ngủ được cơ chứ. Cảm giác này còn khiến ông căng thẳng hơn lần đầu tham gia giải thi đấu quốc tế nữa, cả đêm toàn suy nghĩ về người thanh niên ấy. Nghĩ đến lúc đó gặp mặt, làm sao mới có thể thuyết phục người thanh niên đó thành học trò của mình, nên định hướng con đường nào cho thanh niên ấy đi thì mới thích hợp cho thanh niên ấy phát triển.

Suy nghĩ vòng vo một hồi thì thành công làm mình mất ngủ, khó khăn lắm mới chừo được tới hừng đông nên ông quyết định chạy tới phòng Gia Cát Phong gọi người dậy.

Gia Cát Phong phát rồ lần nữa, "Anh đấy, tự mình ngủ không được thì mới sáng ra quấy nhiễu mộng đẹp của người ta?"

Gia Cát Dư: "Nên rời giường rồi." Nếu không phải bây giờ ông phải cầnh cạnh Gia Cát Phong, với cách cư xử không lớn không nhỏ như thế của Gia Cát Phong thì ông đã chưởng cho ba phát từ lâu.

Gia Cát Phong thật sự bó tay với Gia Cát Dư, bất đắc dĩ bò khỏi giường, lê dép vào phòng tắm rửa mặt, vừa đi vừa oán trách, "Anh cũng thật là, sớm như vậy mà đã đào tôi ra thfi có ích gì? Cho dù lúc này dẫn anh tới công ty thì họ cũng chauw tới công ty, anh đi còn phải chờ nữa."

Gia Cát Dư nghe ông lải nhải, nhịn không cãi lại.

Bình tĩnh, bình tĩnh, mày còn pahir nhờ nó dẫn mày đi gặp hạt giống tốt kia đấy!

Gia Cát Phong dưới sự áp bức thầm lặng của Gia Cát Dư, mới bảy giờ đã tới công ty, việc này khiến cho nhân viên lao công vô cùng hoảng hồn, sao hôm nay tổng giám đốc lại tới sớm như thế, cách giờ đi làm còn tới nửa tiếng, lẽ nào là tới để thị sát công việc của họ?

Lao công rầu trong lòng, càng chịu khó quét dọn vệ sinh.

Gia Cát Phong không biết tâm tư của đám lao công, dẫn Gia Cát Dư đến phòng làm việc của mình, tùy tiện cho Gia Cát Dư ngồi đâu thì ngồi, mình thì nằm trên ghế sô pha, định trước khi đi làm chợp mắt một tí.

"Gia Cát Phong, chú nói xem tôi ăn mặc như thế này đi gặp cậu thanh niên kia thì có hợp không?" Gia Cát Dư lại không cho Gia Cát Phong thời gian chợp mắt, nắm lấy bộ đồ cầu vồng của mình hỏi Gia Cát Phong.

"Anh tới để coi mắt hay tới để tìm học trò?" Gia Cát Phong vuốt vuốt thái dương, ông anh song sinh này chắc chắn là do trời phái xuống để tra tấn ông mà, đã hành hạ hơn năm mươi năm, về sau còn muốn tra tấn tiếp.

"Tất nhiên là tìm học trò rồi." Gia Cát Dư hùng hồn.

"Tìm học trò mà anh quan tâm quần áo làm gì?"

Gia Cát Dư: "Đương nhiên là để lại một hình ảnh tốt cho học trò."

Gia Cát Phong ghét bỏ: "Cách ăn mặc này của anh, học trò còn chưa kịp nhìn thấy thì đã bị anh lóe cho mù mắt từ đằng xa rồi, cũng không thèm coi lại tuổi tác của mình, còn ở đó có bao nhiêu màu sắc tống hết lên người, mấy thanh niên nhỏ nhỏ cũng không dám mặc như anh nữa."

"Thẩm mỹ khác nhau, tôi với chú nói chuyện không hợp." Gia Cát Dư cũng ghét bỏ đầy mặt, cũng vô cùng ghét tây trang trắng trên người Gia Cát Phong, ăn mặc như là ga giường khách sạn giá rẻ mà còn dám chê ông hả?

"Gia Cát Dư, anh biết việc làm mà khiến tôi hối hận nhất năm nay là gì không?" Gia Cát Phong cảm nhận được ánh mắt vô cùng ghét bỏ của Gia Cát Dư.

Gia Cát Dư: "Kệ chú chứ mắc gì? Dù sao trên tay tôi cũng chả có thuốc hối hận."

Gia Cát Phong: "Tôi vô cùng hối hận vì đã nói cho anh biết chuyện của cậu thanh niên kia!" Mấy chữ cuối cùng hơi đay nghiến.

Lúc này Gia Cát Dư mới nhớ ra là mình muốn gặp cậu thanh niên kia thì còn phải thông qua Gia Cát Phong, lập tức ngừng nói móc nhau: "Vậy chú ngủ trước một giấc đi, đợi tới giờ rồi thì tôi sẽ gọi chú dậy."

Lúc này Gia Cát Phong mới cảm thấy lỗ tai thanh tịnh, nhưng cũng không lâu sau, tiếng lộp cộp lại khiến ông nhíu mày, quay người nhìn chằm chằm Gia Cát Dư, nén lửa giận nói: "Gia Cát Dư, anh có thể ngừng đi tới đi lui được không?"

Gia Cát Dư buông tay, ra vẻ vô tội: "Không phải tôi đang căng thẳng sao? Chú cũng biết là tôi căng thẳng thì sẽ muốn đi mà."

Gia Cát Phong cảm giác được gân xanh trên trán đang hơi nhảy lên, "Anh có thể đi ra ngoài mà đi, bên ngoài hành lang dài như thế, đủ để anh đi cả trăm ngàn lần."

Gia Cát Dư: "Tôi lo là đợi chút nữa tới giờ, không kịp gọi chú dậy để cấp dưới của chú thấy chú vừa vào làm thì đang ngủ, ảnh hưởng xấu không tốt."

Gia Cát Phong từ bỏ phản kháng, "Anh hai ruột của tôi ơi, anh thích làm gì thì làm đi!"

KO!

Vòng này, Gia Cát Dư thắng.

Sau đó trong vòng một tiếng, đối với Gia Cát Phong mà nói thì là tra tấn tâm hồn, khó khăn lắm mới nhịn được đến giờ làm, Gia Cát Phong tự mình bấm điện thoại nội bộ tới tổng thanh tra phòng thị trường.

Rất nhanh điện thoại đã được Ngụy Sâm tiếp, dường như là Gia Cát Phong bật thốt lên, "Ngụy Sâm, dẫn theo em bạn trai của cậu tới văn phòng của tôi ngay bây giờ, nhanh lên, việc vô cùng gấp!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play