--------Mặt trời mùa hè nóng hổi tựa như một lò lửa khổng lồ, mặc dù trong phòng có bật điều hòa nhưng vẫn không chịu nổi không khí khô nóng của mùa hè, huống chi trong lòng Ngụy Sâm, con tim lúc này lại xao động không ngừng.
Ánh nắng vòng qua cửa sổ sát đất chiếu vào, bày ra một sắc màu ấm áp trên sàn nhà trơn bóng ở văn phòng, hai bóng người tựa sát vào nhau đang chồng lên nhau, môi kề môi, khắc họa tháng năm yên bình.
Trần Lê trợn mắt nhìn gương mặt gần trong gang tất của Ngụy Sâm, mảnh ấm áp đó rõ ràng dừng trên đôi môi của cậu, cậu ngu ngơ đón lấy những việc đang xảy ra. Đột nhiên, Ngụy Sâm đưa tay che hai mắt cậu lại, bóng tối ập tới, xúc cảm trên môi càng trở nên mãnh liệt.
Vừa ẩm ướt mà lại còn ấm áp.
Nụ hôn này, tựa như là một thế kỉ trôi qua, Ngụy Sâm mới lưu luyến không rời mà ngẩng đầu, y buông tay ra, ánh mắt dịu dàng nhìn vào mắt Trần Lê, không nói gì, tình ý trong mắt chực trào ra.
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, xúc cảm ấm áp trên môi dường như vẫn chưa dứt, cậu không tả nổi cảm giác vừa rồi là gì, ánh mắt lại không khống chế được mà rơi lên đôi môi của Ngụy Sâm.
"Lê Lê." Ngụy Sâm nỉ non cái tên khiến y trở nên mềm lòng, một lần lại một lần, chứa cả thâm tình trong đó.
Ánh mắt Trần Lê còn đang ở trên đôi môi của Ngụy Sâm, thậm chí cậu còn vươn tay ra chạm vào môi y, trong mắt là sự nghi hoặc, vì sao lúc chạm vào môi cậu, cậu lại cảm thấy cả người run lên.
Cậu không ghét cái cảm giác này, mà còn thích nó.
Trần Lê trước mặt Ngụy Sâm luôn tuân theo cảm giác của mình, lần này cũng không ngoại lệ, cậu thích cảm giác môi chạm môi với Ngụy Sâm, cho nên cậu sẽ không kiềm chế.
Hai tay Trần Lê vòng lấy cổ Ngụy Sâm, ngửa đầu tìm môi y, sau khi tìm được thì nhanh chóng dán môi mình vào.
Thế nhưng Trần Lê quá gấp, dẫn đến răng hai người va phải nhau, tức thì cảm giác đau đớn truyền đến, khiến Trần Lê tủi thân nhìn về phía Ngụy Sâm.
Rõ ràng là ban nãy vô cùng thoải mái, vì sao tới lượt mình lên lại đau như vậy. Trần Lê khó hiểu.
Ngụy Sâm vẫn hiểu ý Trần Lê như trước, nhịp tim của y rất ghê gớm, đồng thời còn vô cùng hớn hở, Lê Lê không ghét y hôn, hơn nữa còn vô cùng thích.
"Lê Lê, hôn không phải như vậy đâu." Ngụy Sâm nhẹ nói, giọng khàn khàn, có một loại gợi cảm vô hình.
Trần Lê nghi ngờ nhìn về phía Ngụy Sâm, cuối cùng ra vẻ khiêm tốn học hỏi.
Trong lòng Ngụy Sâm nóng sầm lên, lần nữa đáp lên cánh môi của cậu.
"Hôn là như thế này." Ngụy Sâm nói, khẽ ngậm lấy môi Trần Lê.
Trần Lê nghiêm túc cảm thụ động tác của Ngụy Sâm, vừa bắt đầu là đờ đẫn mặc y hôn, nhưng trên phương diện học tập thì Trần Lê luôn rất thông minh, rất nhanh cũng học theo Ngụy Sâm mà ngậm lấy môi y.
Bốn môi quấn lấy nhau liền có âm thanh chậc chậc phát ra, ám muội kiều diễm.
(TH: Ẻm chủ động quá, khéo mai mốt kiềm không nổi mà đè anh ra làm mất)
Cái hôn này, bởi vì có Trần Lê đáp lại nên làm cho hai người như muốn hôn tới thiên trường địa cửu, nếu không phải hai người đều là tay mơ về phương diện này, còn chưa biết lấy hơi thì cũng chả biết là sẽ tiếp tục bao lâu.
Đợi tới lúc ngộp thở, thì bốn cánh môi đang dính lấy nhau mới tách ra.
Ngụy Sâm tựa trán lên trán Trần Lê, khẽ thở gấp.
Hai mắt Trần Lê óng ánh, ắt hẳn là thích cảm giác chìm đắm trong chiếc hôn sâu này.
"Lê Lê có thích anh hôn em không?" Ngụy Sâm đã nhìn ra đáp án từ trong mắt của Trần Lê rồi nhưng vẫn vờ hỏi.
Trần Lê gật đầu, cậu vẫn chưa biết thẹn thùng là gì, thích chính là thích.
"Trùng hợp quá, anh cũng thích." Ngụy Sâm nói, nét mặt tràn đầy ý cười, dứt lời lại hôn một cái lên môi Trần Lê. Cả buổi sáng nay, Trần Lê và Ngụy Sâm hứng thú như là người mới học hôn vậy, cứ hôn sâu hết lần này tới lần khác, trong lúc hôn thì chôn sâu phần rung động nóng bỏng vào sâu trong nội tâm.
Tâm trạng của Gia Cát Phong rất tốt, Cao Thánh với tư cách là trợ lý của Gia Cát Phong có thể cảm nhận được, tổng giám đốc có tâm trạng tốt từ khi kết thúc hội nghị quý hồi sáng tới giờ. Đến cả tây trang trắng của ông dính mực mà cũng chẳng buồn đi thay, vẫn mặc trên người tơiis giờ.
Truyện Điền Văn"Tiểu Cao à, hồi nữa cậu tới bộ thị tường tìm Ngụy tổng thanh tra, nói là tối nay tôi muốn mở tiệc ăn mừng cho cậu ta, nói cho toàn bộ người ở đó đến luôn, dắt người nhà theo luôn cũng được." Gia Cát Phong nói với Cao Thánh, âm cuối còn cao vút lên, "Rồi sau đó cậu tìm một nhà hàng buffet, hôm nay tôi đặt bao hết."
"Vâng, tôi biết rồi." Cao Thánh trả lời, khua chiêng gõ trống đi đặt tiệc ăn mừng.
Sau khi Gia Cát Phong sắp xếp xong việc ăn mừng thì mới lấy điện thoại gọi cho Chu Đồng Bằng.
Chu Đồng Bằng hôn mê nằm viện, ông làm đồng nghiệp thì phải gọi điện hỏi thăm gã ta.
Chẳng qua Gia Cát Phong không hề nhắc gì tới vụ thăm hỏi, bởi vì là Chu Đồng Bằng nhìn thấy cuộc gọi hiển thị là Gia Cát Phong gọi tới, thẳng thắn giả chết lần nữa, mặc kệ điện thoại reo liên hồi.
Mà lúc điện thoại vang lên thì tổng thanh tra phòng tiêu thụ cũng xách một giỏ hoa quả vào phòng bệnh, sắc mặt hắn cũng không đẹp gì cho cam nhưng nhìn thấy Chu Đồng Bằng thì vẫn cười cong mặt mày.
"Phó đổng Chu, tôi đến thăm ngài nè." Tổng thanh tra phòng tiêu thụ nhìn Chu Đồng Bằng nói, tựa như không thấy chiếc điện thoại đang reo kịch liệt bên kia.
"Tới rồi à,"Chu Đồng Bằng híp mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: "Tôi tới sau, mấy người họp hành thế nào rồi?"
Hắn trả lời: "Không sao hết, mọi người giải tán hết rồi."
Chu Đồng Bằng gật đầu, hơi kinh ngạc, "Lẽ nào Gia Cát Phong không nhắc lại chuyện Phó tổng giám đốc?"
"Không có." Tổng thanh tra phòng tiêu thụ lắc đầu, hơi nịnh nọt: "Phó tổng giám đốc phải nhận quyết định của hội đồng quản trị, cho dù Gia Cát Phong có mánh khóe thông thiên tới đâu đi nữa thì cũng không thể đề bạt Ngụy Sâm lên thay chức Phó tổng giám đốc, không phải là ngài cũng không đồng ý sao?"
Chu Đồng Bằng không gật cũng không lắc đầu, nằm trên giường bệnh sai tổng thanh tra phòng tiêu thụ gọt táo cho gã.
"Phó đổng Chu, chừng nào ngài về công ty?" Tổng thanh tra phòng tiêu thụ hỏi.
"Khỏi bệnh rồi thì về." Chu Đồng Bằng ngậm táo trong miệng, nói hàm hồ.
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ không nói, lúc đó người tham gia hội nghị đều biết căn bản là Chu Đồng Bằng không có té xỉu, lúc đó chỉ là vì tránh lúng túng nên mới giả ngất.
Nói cách khác, Chu Đồng Bằng vốn không có bệnh, bây giờ lại nói khỏi bệnh rồi về vậy tám chín phần mười là Chu Đồng Bằng muốn lấy cớ bệnh để tránh luôn mấy ngày sau hội nghị.
Nghĩ thế, trong lòng hắn thấp thỏm một chút, cảm thấy khó chịu.
Sau hội nghị buổi sáng đó, trong lòng hắn lại bực bội và lo lắng vô cớ, bị vả mặt là một chuyện. Gay go hơn là phó tổng giám đốc trong miệng Gia Cát Phong là chủ quản hai phòng tiêu thụ và thị trường.
Nếu Ngụy Sâm lên làm phó tổng giám đốc thật thì hắn thành cấp dưới của Ngụy Sâm trong nháy mắt, đến lúc đó không biết Ngụy Sâm có lấy công báo thù tư hay không? Lần này hắn đắc tội Ngụy Sâm không hề nhẹ!
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ rầu tỏng lòng nhiều chút, cho nên mới tới bệnh viện để tìm Chu Đồng Bằng dò ý, nhưng kết quả lại không như ý của hắn. Xem ý của Chu Đồng Bằng là không muốn dự họp hội đồng quản trị, đến lúc đó nếu Gia Cát Phong và chủ tịch ban hội đồng ra sức bảo vệ Ngụy Sâm thăng chức đảm nhiệm ghế phó tổng giám đốc thì khó tránh khỏi những đồng nghiệp khác sẽ đồng ý!
Nghĩ như vậy, tổng thanh tra phòng tiêu thụ cảm thấy chột dạ, trong miệng đắng nghét, hắn nhìn Chu Đồng Bằng nói: "Chu phó đổng nên khỏe lại sớm nhé, chuyện của công ty không thể thiếu Chu phó đổng được đâu."
Chu Đồng Bằng xua tay, "Bây giờ công ty có vô số người, có tôi hay không cũng không quan trọng nữa rồi."
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ hiểu rõ đây là Chu Đồng Bằng quyết tâm lấy cớ bị bệnh không tới công ty, có lẽ cũng không muốn tham gia hội đồng quản trị. Hắn lo thầm trong lòng, vô cùng lo lắng nhưng mà giờ lại không thể ra sức.
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ nói mấy câu quan tâm với Chu Đồng Bằng rồi mới rời khỏi phòng bệnh, nét mặt phức tạp, đắng chát có, hung ác nham hiểm cũng có, lo nghĩ cũng có, đủ loại cảm giác trong lòng.
Trong phòng bệnh, Chu Đồng Bằng nhìn bóng lưng của hắn, nhếch môi.
"Chu phó đổng, sao ông không nói với Chu Đồng Bằng rằng ông sẽ tham gia hội đồng quản trị?" Trợ lí của gã đứng ở một bên hỏi.
Chu Đồng Bằng cười một tiếng, "Thỏ quýnh lên thì sẽ cắn người, huống chi là con chó? Có mấy người cần phải ép họ." Ánh mắt của gã híp thành một đường chỉ, bắp thịt trên mặt cũng đang run rẩy nhề nhẹ.
Trợ lí đứng một bên không nói gì, nhất thời hắn không ngộ ra được là Chu Đồng Bằng muốn nói tới ai.
Là Hà Khoa Cường? Hay là tổng thanh tra bột iêu thụ, hay...Hắn?
"Cậu đừng nghĩ bậy, chuyện đồng ý với cẩu rồi mà tôi còn có thể khiến y biến sao?" Chu Đồng Bằng cảm giác tâm tư của cấp dưới không ổn định bèn liếc xéo.
"Tất nhiên là tôi cũng tin Chu phó đổng rồi." Trợ lý vội nói, sau đó lui sang một bên, nhường lại không gian cho Chu Đồng Bằng.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, vẫn là Gia Cát Phong gọi tới, Chu Đồng Bằng vẫn cứ không nhận, mà mở tivi xem, say sưa coi bộ điện ảnh hot nhất lúc bấy giờ.
Gia Cát Phong muốn thăm hỏi gã? Quan tâm qua điện thoại thì tính là cái thá gì, nếu như là thật lòng thì đã đến bệnh viện từ lâu, gã cũng không để bụng việc cho Gia Cát Phong xem bộ dáng yếu ớt lúc nằm viện của gã.
—————-
Lúc Cao Thánh đi báo tin cho Ngụy Sâm chuyện tiệc ăn mừng thì đã là giữa trưa.
Ngụy Sâm bên này vừa mới kí kết nhiều đơn đặt hàng như vậy, chủ tịch hội đồng quản trị nhìn ra khả năng của Ngụy Sâm bèn giao công việc hậu tục hoàn thành đơn đặt hàng cho y, Ngụy Sâm đang hấp thu sức mạnh từ chỗ Trần Lê xong thì bắt đầu bận tới nỗi chân không chạm đất.
Lúc Cao Thánh vào trong văn phòng Ngụy Sâm, thì y đang mở hội nghị khẩn cấp với các công nhân viên phòng thị trường, bố trí sắp xếp công việc, Cao Thánh cũng chỉ đành ở trong văn phòng chờ Ngụy Sâm.
Lúc này Trần Lê cũng đang trong văn phòng của Ngụy Sâm, mấy ngày nay thức đêm cùng Ngụy Sâm nên bây giờ đang nằm ngủ trên ghế sô pha, chẳng qua không có Ngụy Sâm bên cạnh nên cậu ngủ không sâu, tiéng cửa mở làm cậu tỉnh giấc.
Cao Thánh đối với Trần Lê là một người xa lạ, Trần Lê nhìn thấy Cao Thánh tức thì co rụt lại, ánh mắt đề phòng.
Cao Thánh cũng biết tình trạng của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với người bệnh tự kỉ, thấy Trần Lê nhìn mình với vẻ đề phòng thì hắn không khỏi sờ lại mặt của mình.
Hắn lớn lên trông giống hung thần ác sát lắm hả?