架空 - Giá không - Mình dò trên raw và trên mạng rồi xem nội dung thì đại khái là từ 'giá không' trong chương này dùng để ám chỉ việc 'bằng mặt không bằng lòng, làm mất thực quyền', vì mình không rành tiếng Trung nên có thể là hiểu sai nghĩa, bạn nào biết thì cmt để mình sửa lại nha.
----------
Trần Lê lo cho Ngụy Sâm, trong lúc Ngụy Sâm sinh bệnh luôn đi theo Ngụy Sâm, có đôi khi Ngụy Sâm vì xử lý công việc mà quên uống thuốc, Trần Lê lại kéo tay Ngụy Sâm, nhìn chằm chằm y, nhắc y phải uống thuốc.
Có Trần Lê giám sát, đến ngày thứ hai, Ngụy Sâm đi làm, cơ bản đã khỏi hẳn.
Sáng thứ 2, Ngụy Sâm có thể nói là thần thanh khí sảng, y hôn mạnh một cái lên đầu Trần Lê, nói: "Cảm ơn em, Lê Lê."
Trần Lê vừa ngủ dậy, người còn đang mờ hồ, không có phản ứng kịp, tóc ngốc trên đầu còn vểnh lên.
Ngụy Sâm nhịn không được đưa tay vuốt vuốt tóc ngốc của Trần Lê, mới rời giường vào phòng tắm rửa mặt.
Trần Lê ngồi một lúc, dần dần tỉnh, mới trở mình một cái bò lên, lê dép đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, Ngụy Sâm dẫn Trần Lê chạy một vòng trong công viên của tiểu khu rồi mới cùng đi tới công ty.
Gần đây nhân viên bộ thị trường nhiệt tình hăng hái, vẫn còn kém mười mấy phút mới tới giờ làm, mà hầu hết nhân viên đều đã đến, đang vùi đầu ngồi ở chỗ làm của mình.
Bọn họ nhìn thấy Ngụy Sâm, ai cũng ngẩng đầu chào buổi sáng với y, cũng không cảm thấy kinh ngạc gì với Trần Lê bên cạnh y.
Sau vài ngày ở chung, những nhân viên này càng có thể cảm nhận được năng lực và sức hấp dẫn nhân cách của Ngụy Sâm, một số vấn đề rõ ràng họ cho là rất gay go khó khăn, đến bên Ngụy Sâm, hai ba cái đã giải quyết cho bọn họ, hơn nữa bọn họ còn có thể học được rất nhiều trong đó.
Làm việc dưới trướng của người như vậy, cho dù là người không lí tưởng, cũng rất khó mà xuống, sẽ chung sức cố gắng.
Chờ bóng dáng Ngụy Sâm và Trần Lê bị cửa văn phòng chặn lại, mới có nhân viên nói với người bên cạnh: "Tui vừa nhìn thấy một email trong hộp thư của tui, là bản thiết kế lần trước gửi cho tổng thanh tra Ngụy, y gửi lại cho tui á, bên trong có rất nhiều chú thích, đánh dấu những chỗ tốt và không tốt của tui, tổng thanh tra Ngụy thật sự rất nghiêm túc. Tui nghĩ rằng bản kế hoạch đó y sẽ không xem, không ngờ y không chỉ đọc, mà còn phê sửa. "
"Thật không? Vậy thì tui cũng phải xem trong hộp thư của tui có không." Người này nói, mở hộp thư của mình ra, quả nhiên thấy trong hộp thư có một tin chưa đọc, sau khi mở ra đúng là bản sửa đổi kế hoạch ngày ấy mình gửi đi.
Không chỉ có hai người họ, các đồng nghiệp phòng thị trường nghe tin, lần lượt mở hộp thư của họ, thực sự có một bản kế hoạch được chú thích phê bình, tất cả bắt nguồn từ tệp gửi đi trước đó của họ.
Tự mình vắt hết óc ra để làm việc, lại được cấp trên đối đãi nghiêm túc, tâm trạng chắc chắn là hài lòng, với lại lời chú thích của cấp trên không phải là để cho có, có rất nhiều thứ hữu ích cho họ, chỉ riêng cái này thôi đã càng thêm hoàn mỹ.
Tôn trọng lẫn nhau, hôm nay Ngụy Sâm tôn trọng thành quả của bọn họ như vậy, bọn họ đương nhiên cũng sẽ tôn trọng quyết định của Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm không biết, thói quen này của y, khiến cho nhân viên bộ thị trường hoàn toàn tiếp nhận tổng thanh tra mới nhậm chức là y.
Hà Khoa Cường tới đúng giờ, gã cho rằng gã không phải là người đến cuối cùng, dù sao trước đó cho dù có tiền phạt đến trễ có nhiều đi chăng nữa, thì ngày nào cũng có mấy người đến trễ vì đủ loại nguyên nhân.
Nhưng mà, sự thật nói cho Hà Khoa Cường biết, hôm nay gã ta là người cuối cùng đến văn phòng, ngay khi gã ta vừa đến văn phòng, đập vào mắt gã là một cảnh tượng khí thế ngất trời. Nhân viên nào cũng làm việc chăm chỉ, không giống như trước đây, ít nhất phải mất nửa giờ để vào trạng thái làm việc.
Ai cũng uống doping hết rồi sao? Hà Khoa Cường thầm lẩm bẩm, sau đó thảnh thơi đi về phía văn phòng của mình. Khi đi ngang qua phòng làm việc của Ngụy Sâm, Hà Khoa Cường còn thò đầu vào cửa sổ, Ngụy Sâm đang xử lý tài liệu trước máy tính, còn người vợ tự kỷ mà y mang đến đang ngồi bên cửa sổ, dựng bảng vẽ, cũng không biết đang vẽ cái gì.
Hà Khoa Cường bĩu môi, sải bước trở lại văn phòng của mình, mở máy tính, nhìn logo của tập đoàn Trường Phong trên máy tính, không kiềm chế được mà nghĩ đến việc cựu tổng thanh tra bộ thị trường tìm mình.
"Tăng trưởng 30 phần trăm? Ha! Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ. " Trên mặt Hà Khoa Cường đầy vẻ khinh thường, ít nhất gã ta còn có hơi hiểu được tổng thanh tra bộ thị trường đương nhiệm, đã xuất hiện trạng thái bão hòa, duy trì, không tăng trưởng âm cũng đã rất khó, lại còn dám hứa tăng trưởng có thể đạt 30 phần trăm, quả thực là chuyện vớ vẩn.
Nhưng như vậy cũng tốt, cựu tổng thanh tra đã đồng ý với gã, chỉ cần Ngụy Sâm xuống khỏi vị trí này, thì sau này bộ thị trường sẽ là thiên hạ của Hà Khoa Cường gã.
Mặc dù đạt được tăng trưởng 30 phần trăm là một việc rất khó, nhưng Hà Khoa Cường gã cũng không ngại nâng cao độ khó này lên một chút, gã tin, người phía trên, cũng nghĩ như vậy.
Hà Khoa Cường vẫn lấy làm mộng đẹp, nhưng khi gã muốn nhúng tay vào thời gian làm việc của Ngụy Sâm, Hà Khoa Cường liền phát hiện, gã bị Ngụy Sâm cho đi tàu bay giấy rồi! Hướng làm việc của bộ thị trường bây giờ, kế hoạch tiếp theo, gã hoàn toàn không biết. Các đồng nghiệp bên ngoài văn phòng đang bận rộn làm những việc gì, gã cũng không biết.
Biết được kết quả này, Hà Khoa Cường lập tức ngồi liệt trên ghế làm việc, Ngụy Sâm mới đến bộ thị trường được mấy ngày, sao lại kiêu ngạo như vậy?
Càng nghĩ Hà Khoa Cường càng tức giận, buổi nghỉ trưa kết thúc, Hà Khoa Cường liền hùng hổ đến phòng làm việc của Ngụy Sâm tìm Ngụy Sâm lý luận.
Khi Hà Khoa Cường đến văn phòng của Ngụy Sâm, Ngụy Sâm đang kết thúc một cuộc điện thoại, cũng không biết gọi cho ai. Lúc Hà Khoa Cường đi vào chỉ nghe được bốn chữ hợp tác vui vẻ.
Ngụy Sâm quay đầu, liền nhìn thấy Hà Khoa Cường đứng ở cửa phòng làm việc, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn mình, Ngụy Sâm cũng không bất ngờ trước cảm xúc của gã, đi tới trước mặt Hà Khoa Cường đứng yên, lạnh lùng nói: "Giám đốc Hà, có việc gì không? "
"Ngụy Thâm, ý cậu là sao? " Hà Khoa Cường nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, nói.
Ngụy Sâm không tránh ánh mắt của Hà Khoa Cường, nói thẳng: "Tôi không hiểu giám đốc Hà đang nói gì. "
"Ngụy Sâm, cậu đừng tưởng cậu là tổng thanh tra thì ngon? Tôi mới là người lâu năm trong bộ thị trường, không có tôi, cậu khó mà đi được nửa bước trong Trường Phong." Hà Khoa Cường cũng không nói rõ ràng, uy hiếp Ngụy Sâm trước rồi tính sau.
Quả thật, Hà Khoa Cường là người lâu năm trong Trường Phong, ở tập đoàn Trường Phong, đương nhiên Ngụy Sâm so ra kém, việc nâng cao thành tích của công ty, không phải bộ thị trường vùi đầu vào công việc là có thể làm được, đến lúc đó Hà Khoa Cường để người của các bộ phận khác ngáng chân Ngụy Sâm, cũng cho Ngụy Sâm chịu đủ.
Mà đây chính là sức mạnh của Hà Khoa Cường.
Chính cái gọi là cường long không ép được xà, Hà Khoa Cường làm ở Trường Phong nhiều năm như vậy, Ngụy Sâm muốn chèn ép gã, tất nhiên không dễ được vậy.
Hà Khoa Cường cho rằng gã nói như vậy, ít nhất Ngụy Sâm sẽ chịu thua, nhưng Ngụy Sâm chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hà Khoa Cường một cái, nói: " Xin cứ tự nhiên. "
Hà Khoa Cường đấm một cái vào bông.
Cuộc nói chuyện của hai người tan rã trong không vui, Hà Khoa Cường không ngờ Ngụy Sâm lại khó chơi như vậy, giận một bụng, cuối cùng ôm cái bụng đầy cơn tức trở về.
Khi Hà Khoa Cường rời khỏi phòng làm việc của Ngụy Sâm, cả khuôn mặt đều tối đen, sau khi đóng cửa lại, còn hung hăng trừng cửa phòng làm việc của Ngụy Sâm.
"Tao khinh, mày là cái thá gì, có tin mày chọc giận bố mày, tao sẽ khiến cho mày ngóc đầu không lên nổi ở Trường Phong?" Hà Khoa Cường lẩm bẩm mặt đen đi về phòng làm việc của mình, đóng sầm cửa lại.
Biết cửa phòng làm việc của Hà Khoa Cường đóng lại, nhân viên bên ngoài câm như hến rậm mới bắt đầu xì xào.
Bọn họ bất mãn với Hà Khoa Cường đã lâu, nhưng cũng biết Hà Khoa Cường ở công ty lâu năm như vậy, nhất định có quan hệ của gã, cũng lo sau khi Ngụy Sâm lên tiếng với Hà Khoa Cường, không biết có thể chiếm được lợi hay không.
Thật vất vả mới gặp được một lãnh đạo tài giỏi như vậy, bọn họ cũng không muốn để cho cấp trên này bị tiểu nhân hãm hại.
"Ông nói Hà Khoa Cường này rốt cuộc đang tức giận cái gì? " Một đồng nghiệp kéo áo của một đồng nghiệp khác, nhiều chuyện hỏi.
"Tất nhiên là ổng tức giận rồi, ổng lăn lộn trong công ty chúng ta lâu năm vậy rồi, khó lắm mới lên tới sát chức cựu tổng thanh tra của mình, tưởng là lần này cũng có thể được thăng chức tổng thanh tra. Nhưng tổng thanh tra Ngụy của chúng ta vừa đến, vịt tới miệng ổng rồi mà còn bay, ông nói coi, ổng không tức sao được? " Một đồng nghiệp bình chân như vại giải thích.
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lí này, nhưng lại không thể ngờ tới hành vi của Hà Khoa Cường.
"Tui cảm thấy đầu óc của Hà Khoa Cường có vấn đề." Một đồng nghiệp cũng đến góp vui, nói một cách đầy bí ẩn.
Câu nói này đã thành công thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khác, nhao nhao tập trung ánh mắt lại lên người hắn.
Người này đằng hắng giọng, nói: "Mấy người nhìn đi, tổng thanh tra Ngụy của chúng ta năm nay mấy tuổi, mới 24 tuổi à mấy cưng ơi! Trẻ hơn bất cứ ai trong chúng ta đang ngồi ở đây nữa, trẻ như vậy mà đã trở thành tổng thanh tra bộ thị trường của một công ty top 500 thế giới, dù cho là y có năng lực, chẳng lẽ mấy người không cảm thấy y càng có bối cảnh hả? Cho dù Hà Khoa Cường nóng nảy mưu cầu trong công ty nhiều năm như vậy, nhưng ổng là người từ tầng chót từng bước từng bước leo lên, mấy người cảm thấy nhân mạch của ổng có thể so với tổng thanh tra Ngụy của chúng ta sao, cho nên theo tui thấy, Hà Khoa Cường đối đầu với tổng thanh tra Ngụy, không biết ai mới là người thiệt hại đâu!"
Quả thật, nếu Ngụy Sâm không có bối cảnh gì, cho dù y có ưu tú đến đâu, cũng phải có thời gian tỏa sáng, không thể lập tức giúp y được đề bạt lên vị trí cao như vậy.
"Nhưng tui nghe nói, bên trên có người muốn trị tổng thanh tra Ngụy của chúng ta." Một người hạ thấp giọng, chia sẻ tình báo mới nhất.
"Hả? Sao thế được?"
"Đúng vậy, tổng thanh tra Ngụy là một người xuất sắc như vậy, ông chủ lớn kia não bị hỏng rồi mới muốn trị y!"
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ không tin.
"Mấy người nghĩ xem, ngày đầu tiên tổng thanh tra Ngụy đến công ty chúng ta, ai đã đích thân chào đón?" Người nọ hỏi lại.
Mọi người nghĩ một chút, liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, ngày đầu tổng thanh tra Ngụy đến làm việc, người đến bộ phận cửa của ông ta nghênh đón giám đốc Ngụy chính là tổng giám đốc. Điều đó nói rằng, tổng thanh tra Ngụy là người của tổng giám đốc.
Cho dù họ là nhân viên tầng dưới cùng của tập đoàn Trường Phong, cũng biết cuộc đấu tranh phe phái của tập đoàn Trường Phong vô cùng nghiêm trọng, phe kia đương nhiên sẽ không để cho tổng giám đốc xuất hiện người ưu tú như vậy, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế lật đổ tổng thanh tra Ngụy.
Những người này điểm đến là dừng lại, cuộc đấu tranh phe phái của công ty không phải là nơi mà thứ tép riu như họ có thể trộn lẫn vào, bây giờ họ chỉ coi như cái gì cũng không biết, tận lực phối hợp với Ngụy Sâm, tranh thủ để cho tổng thanh tra Ngụy không bị người bên trên lật đổ là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT