Tổng giám đốc của tập đoàn Trường Phong tên Gia Cát Phong, đã nhậm chức hơn mười năm, thích mặc tây trang trắng, nhân viên cả tập đoàn đã rất nhiều lần nghi là trong tủ quần áo của Gia Cát Phong chắc chỉ có quần áo màu trắng như vậy không thôi. Có thể nói, ở tập đoàn Trường Phong hễ nhìn thấy cái cây màu trắng phát sáng thì chắc chắn chính là tổng giám đốc tới.

Mà bây giờ người ở bộ phận thị trường sẽ không bao giờ nghĩ tới tổng thanh tra mới nhậm chức của họ không phải là người của bộ nhân sự đã quen hoàn cảnh làm việc, mà là do đích thân tổng giám đốc mời tới.

Coi bộ tổng giám đốc coi trọng tổng thanh tra mới lắm đây.

Im lặng như thế một hồi, các đồng sự trong bộ thị trường đã cân nhắc tình thế rõ ràng.

Ngụy Sâm chào hỏi Gia Cát Phong xong, Gia Cát Phong liền mời Ngụy Sâm đến văn phòng của bộ thị trường, quản lý bộ thị trường nghe tin mà đến, vội đứng ở phía trước nhân viên, nghênh đón tổng giám đốc và tổng thanh tra mới đến.

"Tất cả đã đến đủ chưa?" Tổng giám đốc nhìn lướt qua một vòng, nói với giám đốc bộ thị trường.

"Đủ rồi, đủ rồi." Giám đốc bộ thị trường gật đầu khom lưng nói.

Gia Cát Phong liếc nhìn giám đốc bộ thị trường một cái, mới giới thiệu với mọi người trong bộ thị trường: "Đây là Ngụy Sâm, tổng thanh tra mới của các cô cậu. Các cô cậu đừng thấy Ngụy Sâm còn trẻ mà tác phong làm việc, tôi rất thán phục." Một câu nói đơn giản đã nâng địa vị của Ngụy Sâm lên rất cao, đủ để cho Ngụy Sâm mặt mũi.

"Tiếp theo thì để cho thanh tra Ngụy của các cô cậu nói vài câu đi."

Ngụy Sâm đi tới, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mọi người ở bộ thị trường, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi là Ngụy Sâm, rất mong được làm cộng sự với mọi người."

Không có nói dai nói dài, không có ca tụng tay nghề, chỉ một câu đơn giản, Ngụy Sâm đã kết thúc bài phát biểu của mình, đã nghe quen mấy bài luận dài của giám đốc trước đó, các đồng nghiệp trong bộ thị trường ngược lại có hơi không quen, có hơi bất ngờ nhìn Ngụy Sâm.

Gia Cát Phong đã tiếp xúc vài lần với Ngụy Sâm, biết tính cách của y, cho nên khi mọi người vẫn chưa hoàn hồn, Gia Cát Phong đã dẫn đầu vỗ tay.

Tràng pháo tay của Gia Cát Phong khiến các đồng nghiệp trong bộ thị trường hồi phục tinh thần, cũng vỗ tay chào đón Ngụy Sâm.

Mỗi nhân viên ai cũng không hy vọng cấp trên của mình lúc lên sân khấu phát biểu nói mãi không hết, cho nên Ngụy Sâm vừa mới nói một câu đơn giản như này, ngược lại để lại ấn tượng tốt cho nhân viên trong bộ thị trường, nên lúc vỗ tay cũng vô cùng mạnh.

Gia Cát Phong để ý tất cả những điều này, sau đó xoay người vỗ vỗ vai Ngụy Sâm, dáng vẻ giao trọng trách: "Tôi về trước, tối nay tôi bảo Tiểu Cao dẫn cậu đi làm quen với hoàn cảnh công ty, hy vọng Ngụy Sâm cậu có thể nhanh chóng thích ứng, tháng sau có thể nhanh chóng báo cáo thành tích, tôi không hy vọng sẽ thấy tình trạng giảm xuống nữa."

Ngụy Sâm gật đầu nói ra hai từ "Được." đầy khí phách.

Lúc này Gia Cát Phong mới yên tâm đi khỏi, nhưng lúc đi tới cửa, Gia Cát Phong dừng lại, xoay người cười nói với các đồng nghiệp bộ thị trường: "Các cô cậu lắm mồm cũng không có lỗi gì nhưng mà thanh tra của các người không phải là người đàn ông kim cương độc thân gì đâu, cậu ta đã kết hôn rồi nhá ~."

Sau khi Gia Cát Phong để lại mấy lời này, vừa lúc cửa thang máy mở ra, Gia Cát Phong đi vào, ngay khi thang máy đóng cửa lại, dường như ông nghe được tiếng tan nát cõi lòng rơi rớt độp độp.

Chậc chậc, đàn ông à, quá ưu tú cũng không phải là chuyện tốt, giống ông là được.

Trong giây phút cửa thang máy đóng lại, phòng làm việc bộ thị trường đúng là có tiếng tan nát cõi lòng rơi đầy đất, tiếng tan nát cõi lòng này không chỉ có do vừa biết tổng thanh tra mới của họ đã kết hôn, mà còn do ban nãy họ lắm mồm đã bị tổng giám đốc nghe thấy mất rồi!

Hầy, cuộc sống lại lôi họ ra làm trò đùa quy mô lớn! Các nhân viên bộ thị trường tỏ vẻ sống không luyến tiếc nữa.

"Được rồi, được rồi, tiếp tục việc làm trên tay hết đi." Giám đốc bộ thị trường tên Hà Khoa Cường, là nhân viên lâu năm của Trường Phong, từ một công nhân nhỏ bé dốc sức làm lên tới chức giám đốc bộ thị trường của Trường Phong, trong quá trình đó cũng từng nếm trải rất nhiều khó khăn, giỏi nhất là năng lực xem vẻ mặt người khác.

Cựu tổng thanh tra thị trường lên chức rồi, Hà Khoa Cường cho rằng bây giờ gã cũng có thể xuất đầu làm thanh tra, nhưng giấc mộng này chưa được bao lâu, thì bộ nhân sự đã thông báo cho gã biết, bộ thị trường đã tuyển một tổng thanh tra, bảo ông phối hợp làm việc với tổng thanh tra.

Vịt đến miệng rồi còn bay, ấy mà còn bay đến trong miệng của một vãn bối đáng tuổi làm con trai gã, trong lòng Hà Khoa Cường tất nhiên không dễ chịu. Nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng đã gây khó dễ cho Ngụy Sâm từ lâu, nhưng Hà Khoa Cường vẫn nhịn cơn tức này xuống, trái lại lúc này trước mặt Ngụy Sâm ra vẻ cung kính.

"Tổng thanh tra Ngụy, tôi dẫn cậu đến văn phòng của cậu trước nhé." Sau khi đuổi cấp dưới đi làm, Hà Khoa Cường liền đi tới trước mặt Ngụy Sâm, cười tủm tỉm làm một động tác mời.

Trần Lê vẫn thành thật đứng bên cạnh Ngụy Sâm, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, Hà Khoa Cường cũng nhìn thấy Trần Lê, nhưng gã cũng không hỏi Ngụy Sâm Trần Lê là ai, dù sao lúc tổng giám đốc ở đây, cũng không nói không cho thanh niên này vào, khi nhìn thấy thanh niên, trên mặt cũng không có nét kinh ngạc, chắc là đã biết thân phận của thanh niên này từ đầu.

Ngụy Sâm gật đầu, đi theo Hà Khoa Cường đến văn phòng của mình.

Bộ thị trường nằm trên tầng 19 của tòa nhà Trường Phong, văn phòng của Ngụy Sâm nằm đối diện đường lộ, từ trên cửa sổ sát đất nhìn xuống, xe cộ đông đúc, cảnh tượng nhộn nhịp.

"Hà quản lý, anh giúp tôi đem báo cáo thành tích tháng trước và tháng này của bộ thị trường tới cho tôi." Ngụy Sâm đứng ở cửa sổ sát đất nhìn một hồi, rồi nói với Hà Khoa Cường đứng phía sau mình.

Hà Khoa Cường không ngờ Ngụy Sâm vừa tới đã lo liệu công việc, báo cáo kết quả tháng trước thì có đó, nhưng tháng này mới qua một nửa, gã còn chưa chỉnh lý lại, lấy đâu ra báo cáo cho Ngụy Sâm.

"Tổng thanh tra Ngụy à, cái đó..." Hà Khoa Cường lại ngại nói trên tay mình không có báo cáo đầy đủ, đành ấp a ấp úng không biết nên nói gì.

Cửa sổ sát đất phản chiếu lại vẻ mặt của Hà Khoa Cường, Ngụy Sâm xoay người, lạnh lùng nhìn Hà Khoa Cường một cái, nói: "Tôi hy vọng là sẽ thấy báo cáo thành tích trước khi tan tầm."

Hà Khoa Cường chỉ cảm thấy hình như điều hòa trong văn phòng quá thấp hay sao mà gã cảm thấy sống lưng lạnh toát, nổi da gà đầy người. Khí thế phát ra từ Ngụy Sâm cũng khiến Hà Khoa Cường nhịn không được cúi đầu, thưa: "Trước khi tan tầm nhất định sẽ đưa báo cáo tới đây."

"Ừ." Ngụy Sâm gật đầu, "Anh đi được rồi."

Hà Khoa Cường như được đại xá, rời khỏi phòng làm việc nhanh chóng, chờ cửa phòng đóng lại, Hà Khoa Cường mới ý thức được mình đổ mồ hôi lạnh, hồi tưởng lại biểu hiện của mình trong phòng làm việc của Ngụy Sâm, mặt mày đen sì.

Không phải chỉ là một thằng nhóc mới mọc lông thôi sao? Còn muốn đốt lửa quan mới nhậm chức lên người gã?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Hà Khoa Cường ra khỏi văn phòng vẫn đi giục cấp dưới chỉnh sửa lại báo cáo.

Những người không phận sự đi hết, trong phòng làm việc của Ngụy Sâm chỉ còn lại y và Trần Lê, Trần Lê tới một hoàn cảnh mới, khó tránh khỏi có hơi cẩn trọng, lúc này ngồi thẳng lưng trên sô pha văn phòng, ánh mắt dừng lại ở xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngụy Sâm không quấy rầy Trần Lê, mà lặng lẽ dựng giá đỡ vẽ tranh cho Trần Lê, sau khi đặt bột màu xong, liền đến chỗ ngồi của mình, mở máy tính, bắt đầu chỉnh sửa số liệu.

Sau khi Trần Lê xác định hoàn cảnh này không nguy hại gì với cậu, mới từ trên ghế sofa đứng lên, vừa xoay người liếc mắt một cái liền nhìn thấy bản kẹp và bột màu bên cửa sổ sát đất, mắt sáng lên, hai chân bất giác đi về phía kẹp tranh.

Ngụy Sâm xử lý xong số liệu sơ bộ, nhìn về phía bản kẹp, quả nhiên liền nhìn thấy bóng dáng Trần Lê nghiêm túc vẽ tranh, vẻ mặt trong mắt bất giác trở nên nhu hòa.

Nửa giờ sau, trợ lý của tổng giám đốc Gia Cát Phong, Cao Thánh đến bộ thị trường, hắn nhận lệnh của tổng giám đốc, đến đưa Ngụy Sâm làm quen với tập đoàn Trường Phong.

Mặc dù đã biết trước là Ngụy Sâm sẽ dẫn bạn đi làm từ chỗ tổng giám đốc, nhưng ngay lúc mở cửa nhìn thấy một người vốn không nên xuất hiện trong phòng làm việc này thì tay Cao Thánh vẫn dừng lại.

Nhưng suy cho cùng thì cũng là trợ lý tổng giám đốc, Cao Thánh quản lí sắc mặt rất tốt, chờ khi đẩy cửa đi vào, trong mắt Cao Thánh không còn bất kì một cảm xúc nào khác.

"Tổng thanh tra Ngụy, tổng giám đốc bảo tôi dẫn anh đi làm quen với môi trường làm việc." Cao Thánh đi tới bàn làm việc của Ngụy Sâm, nói.

"Làm phiền rồi." Ngụy Sâm đứng dậy, gật đầu với Cao Thánh.

Cao Thánh vẻ mặt bình thản, "Đây là điều tôi nên làm."

Mặc dù Cao Thánh nói như vậy, nhưng Ngụy Sâm biết đây là Gia Cát Phong đang nâng đỡ mình, không cần nghĩ, Ngụy Sâm cũng biết ý sâu xa mà Gia Cát Phong làm.

Vị trí trợ lý tổng giám đốc chỉ cao hơn chức tổng thanh tra của y chứ chẳng thấp hơn, để trợ lý tổng giám đốc đưa y đi làm quen với môi trường công ty, thậm chí bớt chút thời gian để đón mình đi làm, giới thiệu mình với các đồng nghiệp trong bộ thị trường. Đằng sau tất cả những điều này, là một tin mà Gia Cát Phong đang nhắn gửi đến tất cả mọi người trong công ty - tổng thanh tra thị trường là người của tổng giám đốc.

Có một câu nói rất đúng, "Ở đâu có người thì nơi đó có giang hồ", cho dù tập đoàn Trường Phong là doanh nghiệp nhà nước, cũng không thoát khỏi thâm ý của câu này, thậm chí cuộc đấu tranh phe phái của tập đoàn Trường Phong cũng rất nghiêm trọng.

Khi trở lại tập đoàn Trường Phong, Ngụy Sâm đã từng nghiên cứu kết cấu của công ty này, tất nhiên cũng biết rõ uẩn khúc trong đó, nhưng nếu y đã nhận lời mời của tập đoàn Trường Phong, thì sẽ làm tốt công việc của mình.

Về phần đấu tranh giữa các phe phái, Ngụy Sâm chưa bao giờ nghĩ mình vào tập đoàn này mà có thể chỉ lo thân mình, chỉ là xử lý thế nào giữa phe tranh đấu, trong lòng đã Ngụy Sâm có suy tính của riêng mình.

Ngụy Sâm có tâm sự, nhưng những gì Cao Thánh nói với y, y đều nghe hết, trước khi y đến hệ thống tổ chức của tập đoàn y cũng có biết sơ qua, nhưng vẫn mượn danh nghĩa của Cao Thánh, quen biết quản lý các bộ phận khác, chờ Ngụy Sâm đi dạo một vòng xong, tiễn Cao Thánh đi, đã là giữa trưa, trên tay cũng có thêm vài tấm danh thiếp, bốn chữ tuổi trẻ tài cao không biết đã quanh quẩn bên tai Ngụy Sâm mấy lần.

Quản lý các bộ phận khác dù hư tình giả ý với y cũng được, qua loa cũng được, dù gì thì cũng vào tập đoàn này, ngồi ở vị trí tổng thanh tra bộ thị trường, Ngụy Sâm sẽ hoàn thành công việc của mình, về phần quan điểm của những người khác cũng không quan trọng gì.

Khi Ngụy Sâm trở lại văn phòng, bức tranh của Trần Lê vẫn chưa hoàn thành, y cũng không tiến lên quấy rầy, đứng ở phía sau Trần Lê, lẳng lặng nhìn thế giới nội tâm Trần Lê vẽ ra.

Lúc này, Ngụy Sâm mới cảm thấy mình bình yên thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play