Mười tám mười chín tuổi, đúng là thời điểm còn trẻ người non dạ, cho dù trong lòng biết sợ nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài mặt, thậm chí còn hay thể hiện ra vẻ hung dữ, ngay cả cái mồm cũng không quản được, biết rất rõ nói cái gì là kiêng cử, nhưng vẫn không khống chế được mà tuôn ra ngoài.

Bạn thân của Chu Trác Nhiên chính là như vậy, lại sinh ra trong thế gia, từ nhỏ được nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay, cho nên lúc này dù phải chống lại ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Sâm, trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn còn ưỡn ngực, khinh thường nói với Ngụy Sâm: "Sao nào? Là sự thật mà còn không cho người ta nói? Ngu ngốc chính là ngu ngốc, chẳng lẽ không nói thì nó không phải là thằng ngốc à?"

Chu Trác Nhiên không rõ cho nên liếc mắt nhìn bạn thân một cái, rồi nhìn về phía Ngụy Sâm. Rồi chống lại hai mắt của Ngụy Sâm, Chu Trác Nhiên liền biết người này khó đối phó. Nhưng chung quy thì còn trẻ dạ, lại còn nhớ là bây giờ mình phải thể hiện kĩ năng vẽ nữa, nếu để cho thằng ngốc trong miệng bạn thân chiếm vị trí vẽ tranh, vậy chẳng phải là gã sẽ bỏ qua cơ hội khó có này?

Cho nên Chu Trác Nhiên cũng không mở miệng cản bạn thân, chỉ cau mày nhìn về phía Trần Lê, để bày tỏ mình không vừa ý.

Ngụy Sâm lại chỉ lạnh lùng nhìn hai người kia, không quan tâm bọn gã, đoạn thời gian vừa trọng sinh, trong lòng y đã kiềm nén một cây đuốc, hở tí là bùng lên, cho nên khi đó mới có thể lửa giận ngút trời ở Ngụy gia như vậy. Mà bây giờ, trong lòng Ngụy Sâm đã chậm rãi lắng đọng, cứ mặc kệ người ta nói vài câu râu ria, y cũng không thèm đi so đo làm gì.

Lê Lê tốt, y biết là được.

Ánh mắt của Ngụy Sâm lại quay về trên người Trần Lê, có còn một chút buốt giá nào nữa đâu, đong đầy dịu dàng quyến luyến.

Chu Trác Nhiên và bạn thân của gã chỉ cảm thấy một quyền này đánh phải vải bông, có chút khó chịu. Bạn thân của Chu Trác Nhiên híp mắt một cái, gọi nhân viên bán hàng trong tiệm, vẻ mặt khinh bỉ nói với nhân viên bán hàng: "Tiệm này của mấy người có phải là người nào muốn vô cũng được hay sao? Một thằng ngốc cũng có thể tùy tiện mà chiếm chỗ, nó có thể vẽ cái gì? Không phải vũ nhục tiệm của mấy người sao?"

Bạn thân của Chu Trác Nhiên trong ngày thường vênh váo tự đắc riết quen, hơn nữa hắn cũng không phải người trong giới thi họa, không biết địa vị của tiệm trong giới thi họa, lúc này nói như vậy, không quan tâm có lí hay vô lí, đều dẫn đến khách hàng khác trong tiệm không vui.

Chu Trác Nhiên cũng không thích lời của bạn thân, nhưng vì mau chóng có thể vẽ, gã chỉ nhíu mày một cái, mặc cho bạn thân đối phó với nhân viên bán hàng.

Hiển nhiên nhân viên bán hàng vẫn chưa hề gặp qua khách hàng có vẻ như vậy bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không biết xử lý như thế nào, nhìn về phía quản lí cách đó không xa, xin giúp đỡ từ quản lí.

Quản lí tiêu sái đi lại với ý cười nhẹ nhàng, nói: "Tiệm tôi mở, đón khách tám phương, chỉ cần không mang rắc rối đến tiệm của tôi, đều là khách hàng, sao lại có gì mà vũ nhục với không vũ nhục như cậu đây vừa nói?"

"Ông TM có ý gì hả?" Tâm tình của bạn thân Chu Trác Nhiên vốn không tốt lắm, lúc này nghe thấy quản lí ngoài sáng trong tối châm chọc cả người liền bùng phát, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn quản lí.

"Không có ý gì cả, đây là tiệm của tôi, cậu có muốn tới hay không, không tới thì có thể đi rồi!" Nụ cười trên mặt quản lí cũng tắc lại, lạnh lùng nhìn bạn thân của Chu Trác Nhiên.

Bạn thân của Chu Trác Nhiên híp mắt một cái, cũng không quấy rầy quản lí nữa, mà là đi về phía Trần Lê, thằng ngốc này thích chiếm bàn nhỉ? Hắn lật đi, coi coi thằng ngốc đó làm sao mà chiếm nữa!

Mà Trần Lê làm người trong cuộc, lại đã chìm vào thế giới tranh vẽ, giống như tất cả quanh cậu không có bất cứ quan hệ gì, toàn thân toàn ý vùi đầu vào giấy Tuyên Thành trước mặt, quệt vài nét cọ, hoàn toàn không biết có người đi đến phía mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play