Khi những lời này của Ngụy Sâm vang lên trong phòng khách, bầu không khí trong phòng khách nháy mắt liền đọng lại.
Thần kinh mặt của Ngụy Sâm vốn yếu, nên lúc này lại thêm bản mặt than vô, ánh mắt đen thẫm lạnh buốt, không có một tia cảm tình dao động, người bị đôi mắt này lia đến, chắc có lẽ đều sẽ không khỏi run sợ.
Có lẽ là bị khí thế của Ngụy Sâm làm cho khiếp sợ, Ngụy Nguy trốn trong lòng của Phương Vận bất chấp thở mạnh một cái, Phương Vận lấy tay xoa tóc Ngụy Nguy, hai mắt rủ xuống, khuôn mặt nhìn như nhã nhặn lịch sự, nhưng mà người nào cũng không thể biết được lúc này bà có tâm tình gì.
Ngụy Chấn Hùng híp mắt, nhìn Ngụy Sâm từ trên xuống dưới, cuối cùng không phải không thừa nhận, cái người trước mắt này, khiến ông cảm thấy xa lạ, là bọn ông đã lâu không gặp nhau sao?
"Không có chuyện gì để nói nữa thì con với Lê Lê về phòng đây." Ngụy Sâm thu lại buốt giá trong mắt, cũng không để ý Ngụy Chấn Hùng muốn nói gì với y tiếp, liền nắm tay Trần Lê đi lên lầu, bước chân hơi nhanh, hiển nhiên là lo lắng trên lưng Trần Lê bị thương, dù vậy, Ngụy Sâm vẫn rất tỉ mỉ săn sóc Trần Lê, không cho Trần Lê vì y mà xuất hiện một chút ngoài ý muốn.
Ngụy Chấn Hùng híp mắt, vẫn đánh giá bóng lưng của Ngụy Sâm và Trần Lê, cho đến khi hai người biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, mới thu hồi ánh mắt, gọi người hầu, trầm mặt hỏi: "Ngụy Sâm nó luôn như thế với Trần Lê sao?"
Người hầu làm bộ xui tai, "Đúng vậy, Ngụy Sâm thiếu gia đối xử rất tốt với Trần Lê thiếu gia."
Người hầu làm việc ở Ngụy gia rất nhiều năm, biết động tác này của Ngụy Chấn Hùng biểu thị suy nghĩ, liền không quấy rối bên người Ngụy Chấn Hùng, yên lặng lui xuống. Dư quang của khóe mắt vừa lúc rơi vào trên người Phương Vận và Ngụy Nguy, Ngụy Nguy đã bị Phương Vận lừa được, lúc này đang nắm nắm tay nói lời hùng hồn. Người hầu không dám nghe nhiều, lúc đi ra có thể mơ hồ nghe được Ngụy Nguy nói "Thằng ngốc", "Dạy dỗ" các loại, mà Phương Vận lại không mở miệng cắt đứt lời nói của Ngụy Nguy, như vậy như là thầm chấp nhận Ngụy Nguy có thể nói và làm.
Quả nhiên tiểu thiếu gia không biết tôn trọng gì cả, Ngụy Sâm thiếu gia nói rất đúng, tiểu thiếu gia quả thực cần người dạy cậu ta tôn trọng là gì. Lúc người hầu đi xuống ở trong lòng thầm nghĩ thế, nhưng cũng biết việc này không có khả năng, có nhị gia và nhị phu nhân ở đây, ai cũng đừng nghĩ vượt mặt họ mà giáo dục tiểu thiếu gia.
Lòng người chênh lệch, không gì đáng trách. Thế nhưng nhị gia và nhị phu nhân lại đem cả trái tim đều đặt ở trên người tiểu thiếu gia.
Vốn là nói một nhà bốn miệng, không bằng nói là một nhà ba người, hẳn là nhị gia và nhị phu nhân chưa bao giờ coi Ngụy Sâm thiếu gia như người nhà, mặc dù Ngụy Sâm thiếu gia là con trai ruột của bọn họ.
...
Cửa phòng vừa đóng một cái, tất cả bên ngoài cũng liền bị ngăn cách theo.
Trong nháy mắt khi Ngụy Sâm đóng cửa, liền dựa lên cửa, nhắm hai mắt lại, nhìn qua có chút uể oải.
Trần Lê đứng kế bên Ngụy Sâm, ánh mắt dừng trên người Ngụy Sâm, không hề chớp mắt, tựa hồ cảm giác cảm xúc của Ngụy Sâm chìm xuống, nhưng không biết làm sao để an ủi Ngụy Sâm, chỉ có thể học vẻ Ngụy Sâm thường an ủi mình. Chỉ thấy Trần Lê nhón chân lên, tay do do dự dự, đặt bàn tay của mình lên trên tóc Ngụy Sâm, sau đó không biết phải làm sao, không có động tác khác nữa.
Ngụy Sâm giơ tay lên bao lấy phần tay có cảm giác mát lạnh của Trần Lê, mở mắt ra, tất cả tâm tình phức tạp trong mắt đều đã lắng đọng, chỉ còn dư lại có ôn nhu tràn đầy.
"Anh không sao, đừng lo." Ngụy Sâm nói, vẻ mặt bình tĩnh, sóng lớn không thịnh.
Y mãi nhớ ngày mà mình của kiếp trước xảy ra tai nạn xe, ánh mắt của họ nhìn y -- thờ ơ xa cách lại có chút may mắn. Nếu như nói kiếp trước y còn khát cầu được ấm áp của cha mẹ thì từ khoảnh khắc chứng kiến ánh mắt giải thoát của bọn họ trở đi, y cũng không hề hy vọng xa vời đến ấm áp từ cha mẹ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT