Mọi người men theo nơi phát ra giọng nói nhìn qua, tiện thể nhìn được một người dựa ở cạnh cửa, hai tay khoanh ngực, vẻ mặt láo toét nhìn họ.
"Ngạn thiếu gia, ngài đã về rồi?" Người hầu Ngụy gia nhìn thấy Ngụy Ngạn dựa ở cạnh cửa phòng khách, vội vàng đi nghênh đón, giúp Ngụy Ngạn cầm lấy hành lý bên chân.
Ngụy Ngạn theo người hầu trong đại sảnh, lúc tới bên người cụ Ngụy, giang hai cánh tay, cho cụ Ngụy một cái ôm thật to, mặt mày ẩn tình nói: "Ông nội, con đã về, có nhớ con không vậy?"
"Cậu còn nhớ phải về à?" Cụ Ngụy liếc Ngụy Ngạn một cái, trong giọng nói dĩ nhiên không có uy nghiêm gì cả.
Người một bên thầm nghĩ quả nhiên, quả nhiên Ngụy Ngạn là cháu trai cụ Ngụy cưng chiều nhất, không chỉ có giúp Ngụy Ngạn theo đuổi công việc mà mình thích, yêu thương cũng bày ra duy nhất với Ngụy Ngạn.
"Ông nội ở nhà, con ở bên ngoài làm sao có thể yên tâm, đương nhiên lúc nào cũng muốn trở lại thăm ông nội một chút." Ngụy Ngạn miệng ngọt, dỗ cụ mặt mày hớn hở.
Lúc này, những người khác không thấy náo nhiệt nữa liền đứng dậy tạm biệt rời đi, tuy rằng họ cũng là người Ngụy gia, nhưng đều là chi thứ, nán lại nhà chính cũng không biện minh được.
Những người này vừa đi khỏi, Ngụy gia lập tức liền an tĩnh lại, Ngụy Ngạn đỡ cụ ngồi xuống ghế sa lon, hai tay thon dài nhẹ nhàng nắn bóp vai ông cụ, nói: "Con vừa về thì nghe họ nói A Sâm kết hôn rồi, còn là Trần gia.....ừm.....Trần Lê, phải không ông nội?"
"Ừ." Cụ phát ra một đơn âm, lúc này đang thoải mái nhắm mắt dưỡng thần.
Ngụy Ngạn thấy bộ dáng này của cụ, thì biết cụ không có ham thảo luận đề tài này, liền há mồm mở một đề tài khác, vẫn chung đụng vui vẻ hòa thuận với cụ.
Lúc ăn cơm tối, quả nhiên Ngụy Sâm không có mang Trần Lê xuống dùng cơm, quản gia sai người hầu chuẩn bị bữa tối phần hai người đến phòng của Ngụy Sâm, người hầu cầm cơm chiều muốn đi lên thì lại bị Ngụy Ngạn ngăn cản.
"Đã lâu tôi không gặp A Sâm rồi, để tôi cầm lên cho." Vừa nói, lại không thèm để ý đến phản ứng của người hầu, nhận khay cơm trong tay người hầu, cặp chân dài nhấc một bước, liền ra khỏi phòng ăn đi lên lầu.
"Cốc cốc!"
Ngụy Ngạn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Ngụy Sâm, cho đến khi bên trong truyền đến giọng trầm thấp của Ngụy Sâm: "Cửa không có khóa, vào đi." Sau đó, Ngụy Ngạn mới mở cửa đi vào.
Lúc này Trần Lê vừa mới gội đầu xong, ngồi ở bên giường, trên tay Ngụy Sâm cầm máy sấy, nhẹ nhàng đong đưa, gió ấm xuyên qua kẽ tóc hơi dài của Trần Lê.
Trần Lê nhìn chằm chằm phía trước, không nói.
"Anh sẽ đi cùng em." Động tác của Ngụy Sâm lại ôn nhu thêm.
Trần Lê vẫn không trả lời, thậm chí ngay cả gật đầu hoặc là lắc đầu đều không có.
"Đợi cắt tóc xong, anh dắt em đi xem nguyên liệu để vẽ, anh không quá hiểu phương diện này, tự em đi xem, thích loại nào, tùy tiện chọn." Ngụy Sâm dùng đòn sát thủ.
Vẻ mặt Trần Lê đờ đẫn như trước, không trả lời.
Ngụy Sâm nói: "Vậy cứ quyết định thế nhé, Lê Lê ngoan quá~"
Ngụy Ngạn chứng kiên toàn bộ quá trình kinh ngạc nhếch mày, rõ ràng vừa nãy Trần Lê không đáp lại gì cả, chưa nói một câu, thế nhưng hai người này cho hắn cảm giác như là đang trao đổi. Nhưng quá trình này cũng không phải Ngụy Sâm tự quyết định, mà là Ngụy Sâm biết ý mà Trần Lê muốn biểu đạt, sau đó quy ra mà đáp trả.
Tà môn! Ngụy Ngạn cảm thán một câu trong lòng, nhưng mà sau khi cảm thán câu này, Ngụy Ngạn lại nhìn về phía Ngụy Sâm, trong mắt lại thì mang theo một tia thăm dò.
Thái độ của Ngụy Sâm y đối với Trần Lê, có phải tốt hơi quá hay không?