"Cắt!" Đạo diễn hô cắt nhưng chung quanh vẫn còn chìm trong bi thương, tất cả đều giữ im lặng, như không muốn phá vỡ cảnh diễn ưu mỹ đó.
Nói không ngoa nhưng hôm nay diễn xuất Sơ Mục Kỳ thật sự bùng nổ, khoảnh khắc Sơ Mục Kỳ ôm lấy Kỷ Miên trào lệ, thật sự khiến trái tim người xem đều đau nhói. Cỗ bất lực và bi thống kia dày cả ngàn trượng, dù là người đứng ngoài cũng bị cuốn vào trong.
Biên kịch dàn dựng vai phản diện của [Phù Hoa] cũng không thực sự bản chất là ác, là do hoàn cảnh đã ép các nàng đến bước đường cùng, vậy nên so với đáng hận thì càng xem là đáng thương. Từ thời điểm này đây, Lưu Tĩnh Mạn mới thật sự âm u tàn bạo, hướng móng vuốt về phía nam nữ chính, chung quy là vì nàng đã quá thương tâm sau khi mất đi ái nhân.
Kỷ Miên trong trạng thái chết, sau khi nghe hô "cắt" của đạo diễn, hé mắt ti hí, vô tình trông thấy được khuôn mặt trào đầy lệ yêu thương của Sơ Mục Kỳ. Nhịn không được nhỏ giọng cảm thán: "Sau này nếu đổi nghề, ta khuyên ngươi có thể suy xét đến việc khóc tang mướn, dịch vụ đó bây giờ không tồi."
Sơ Mục Kỳ vốn vẫn đang giãy giụa thoát vai, đều bị một câu này chọc rách da mặt, cơ hồ cắn răng nghiến lợi: "Tra nữ, ngươi im con mịa nó mồm đi!"
Với một diễn viên, nếu diễn xuất quá nhập tâm thì đó chính là liều mạng, đối với những vai diễn bi thương quá độ, diễn viên diễn càng tốt thì bóng ma tâm lý sợ rằng càng nặng. Trong giới thi thoảng vẫn có rất nhiều diễn viên không vượt qua được bóng ma từ vai diễn để lại mà bị trầm cảm, thậm chí là phải giải nghệ.
Sơ Mục Kỳ hôm nay đúng là quá liều mạng, vậy nên lúc đạo diễn hô cắt cũng không hay biết, nếu không có Kỷ Miên giúp nàng thoát vai, e rằng sẽ cứ ngồi đó khóc mãi.
Sơ Mục Kỳ hậm hực vung tay áo lau nước mắt, lôi kéo Kỷ Miên đứng dậy.
Trương đạo diễn thì đầy mặt tươi cười, hăm hở đi đến, sau lưng còn có trợ lý ôm một bó hoa hồng rất lớn.
"Đến, quá tốt! Chúc mừng Miên Miên, ngươi đóng máy thành công rồi!"
Nói đoạn Trương đạo diễn trao bó hoa cho Kỷ Miên, lúc này đoàn làm phim cũng hoan hô, ùa đến chúc mừng nàng.
Cảnh hôm nay là cảnh cuối của nàng, bộ phim đầu tiên của nàng đóng máy rồi.
Đón lấy bó hoa, Kỷ Miên phát ra từ chân tâm nở nụ cười, cảm động nói: "Cảm ơn đạo diễn và mọi người, nếu không có mọi người chỉ bảo, một người mới thiếu kinh nghiệm như ta đã không thuận lợi như vậy. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều!"
Nói xong, Kỷ Miên còn cúi gập người chín mươi độ.
Đây là vai diễn đầu tiên của nàng, cảm xúc bây giờ hoàn toàn là thật, nàng cứ ngỡ như mình chỉ vừa mới casting hôm qua thôi đâu.
"Tốt, tốt! Miên Miên, ngươi thực lực không tồi! Sau này mong rằng sẽ có cơ hội hợp tác tiếp với ngươi!" Trương đạo diễn bắt tay Kỷ Miên, vừa khen ngợi cũng vừa tranh thủ kiếm chác một chút. Ông đã nhìn ra tiềm năng to lớn từ Kỷ Miên, giới giải trí gần đây rất thiếu máu mới, nhất là những tân nhân có thực lực như Kỷ Miên. Ông không tranh thủ lúc này hứa hẹn, sau này Kỷ Miên thành danh ông lại phải giành người với đám đạo diễn cáo già khác nha.
"Trương đạo diễn quá lời rồi, ta cũng thật sự mong có cơ hội được hợp tác ạ." Kỷ Miên cười khẽ.
Đám người chung quanh ùa đến mồm một mồm hai chúc mừng, tuy thời gian đầu có chút ác ý với Kỷ Miên, nhưng hiện tại vai A Kiều được nàng đắp nặn quá thê mỹ, dù là trái tim sắt đá cũng phải mềm xuống, vậy nên bọn họ đều vây quanh Kỷ Miên chúc mừng nàng đóng máy mỹ mãn.
Một số nhân viên cố cựu kinh nghiệm trong đoàn, tất nhiên nhận ra được Kỷ Miên có thực lực thế nào. Phỏng chừng con hắc mã mới của giới giải trí sắp xuất hiện rồi, vậy nên bọn họ rất tranh thủ nhiệt tình với Kỷ Miên, sau này cũng sẽ kiếm được chút chỗ tốt.
"Này, này, này! Các ngươi có phải quên gì rồi không?" Sơ Mục Kỳ đứng kế bên ai oán, ngữ khí đều chua lè.
Đạo diễn phì cười: "Ngươi cái con công này, cả người mới đóng máy cũng ghen tị được!"
"Ha ha, Sơ tiền bối đừng phồng má nha, ui chao, hảo khả ái~" Mấy nhân viên đều bị sắc đẹp của Sơ Mục Kỳ làm đỏ mặt bừng bừng.
"Biến, gia đây phải là hình tượng mạnh mẽ cool ngầu biết không!" Sơ Mục Kỳ khôi phục bộ dạng cao ngạo không bì nổi của mình, hất cằm tự tin nói. Tuy nhiên cả người thì tèm lem, dấu nước mắt chưa khô, cứ như một đống bùn nhão đang cố khoe khoang vậy.
Lập tức cả đoàn đều cười phì. Trương đạo diễn cũng cười híp mắt: "Hôm nay quay đến đây thôi, ta đưa các ngươi đi KTV, mừng bộ phim đã quay được hơn nửa!"
Lập tức cả đoàn đều tung hô thích thú.
"Hôm nay tiền để gia chi, hừ, bạn diễn cp của gia đây đóng máy, ai cũng không được giành!" Sơ Mục Kỳ tỏ vẻ đại gia hào phóng.
Lần này cả đoàn cơ hồ hô tung lật cả nóc rồi.
"Nếu Sơ tiền bối đã có lòng như vậy, ta đành xin nhận." Kỷ Miên mỉm cười, bề ngoài thì khách khí với Sơ Mục Kỳ nhưng trong lòng đã có ý định lát nữa phải hố cha con giời này thật nặng, ha ha. Này thì tỏ vẻ nhiều tiền trước mặt ai!
Thấy Kỷ Miên ôm bó hoa được chúng tinh phủng nguyệt, Mộ Bạch Chi thầm cắn răng xem thường. Hừ, cũng chỉ là một vai quần chúng nhỏ bé, còn làm ra dáng vẻ đại minh tinh, đúng là quê mùa dốt nát. Dù cho đắp bao nhiêu lớp trang điểm cũng không át nổi cái thứ giày rách bốc mùi đó.
Mộ Bạch Chi vội vàng vén tà áo đi đến, mỉm cười: "Sư muội có tài như vậy, tuy lần này muội chết sớm quá, nhưng với vai quần chúng này debut ta thấy cũng rất an toàn. Sau này nếu có cơ hội hợp tác nữa, nhất định sẽ để sư muội thủ vai quần chúng nhiều đất diễn hơn, học hỏi thêm được nhiều kinh nghiệm nha!"
Tuy lời Mộ Bạch Chi là khen ngợi và chúc mừng, nhưng ý trong lời lại khẳng định mấy lần Kỷ Miên chỉ là một vai quần chúng, còn đi lãnh cơm hộp sớm, thổi phồng lên đến tận trời thì chỉ là làm phông nền mà thôi. Nhất thời nhiệt tình của đám người cũng bị giảm hơn phân nửa.
...
Buổi tối cả đoàn tập trung đầy đủ ở quán karaoke lớn nhất Giang thành. Trong phòng đầy ắp người ngồi, vừa uống rượu vừa ăn nhẹ, tiếng nói cười huyên náo.
Vì hôm nay là bữa tiệc mừng Kỷ Miên đóng máy, đám người đều nhiệt tình mời rượu Kỷ Miên, cũng có nói ra một chút xích mích, bất quá cạn hết chung rượu thì coi như mọi thứ đều xí xóa, nhất thời không khí gần gũi hơn hẳn.
"Này này, các ngươi đừng có mời rượu thê tử ta nữa! Đến, có giỏi thì đọ tửu lượng với gia này!" Sơ Mục Kỳ mới đầu còn kín miệng, nhưng rượu vào rồi thì cái mồm cứ oang oang, tiếng trước tiếng sau gọi Kỷ Miên bằng "thê tử", càng lúc càng trôi chảy.
Chỉ có kẻ mắt mù mới không nhận ra Sơ Mục Kỳ đối đãi với Kỷ Miên khác thường. Không phải Sơ Mục Kỳ chưa từng đóng cp với nữ Omega, nhưng cái cách Sơ Mục Kỳ che chở Kỷ Miên thì là trước giờ lần đầu tiên mới thấy. Không khỏi làm người ta nghĩ ngợi.
Trương đạo diễn mấy lần nhìn qua nhìn hai hai người đều cười ám muội: "Ai u, lão phu đây sắp không theo kịp người trẻ các cô rồi!"
Cả đoàn bị chọc cười phì.
Kỷ Miên thấy con công điên sắp có xu hướng quá đà, cứ để cái mồm con công điên này oang oang một hồi, không biết đồn thổi ra sẽ thành scandal gì nữa, tấm thân già này của nàng hold không nổi nha. Vậy nên tranh thủ giẫm một cước lên chân kẻ ngồi cạnh, nghiến răng: "Ngươi mà còn hight nữa thì đừng trách nước biển sao lại mặn!"
Sơ Mục Kỳ ăn đau rút chân mình về, hít khí lạnh: "Ta nói có sai sao, ngươi rõ ràng là thê tử của ta nha!"
"Đó là trên phim!"
"Hứ, bây giờ ngươi chưa rời đoàn, ta chưa thoát vai không được sao!" Sơ Mục Kỳ không nói lý lẽ.
Kỷ Miên đỡ trán, bỗng nhiên cười thật ôn nhu: "Thế gia có muốn tối nay thiếp thân hầu gia không?"
Nếu chỉ là cười ôn nhu thì không sao, nhưng Kỷ Miên cho thêm cặp mắt đầy rẫy sát khí, Sơ Mục Kỳ lập tức sóng lưng lạnh toát, lau mồ hôi cầm ly rượu ho khan: "Không, không cần đâu Kỷ sư muội, ta cảm thấy chúng ta nên thoát vai, đúng, nên thoát vai nhanh một chút... Để ngươi quyến luyến sắc đẹp của ta thì lầm lỡ cả đời mất..."
Kỷ Miên phỉ nhổ: "Tự luyến vừa thôi!"
Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên cứ ghé đầu vào thì thầm gì đó, thì Mộ Bạch Chi càng thêm ghen tị tức giận. Tính đến nay nàng ta đã đóng chung với Sơ Mục Kỳ hai bộ phim, nhưng rõ ràng tác phong của Sơ Mục Kỳ luôn là giữ khoảng cách với Omega, nhất là Omega từ công ty Thịnh Đức. Thậm chí còn công khai xem thường nữa đâu.
Cứ nghĩ rằng để Kỷ Miên đóng cp với Sơ Mục Kỳ sẽ bị hành cho thảm hại, nhưng không ngờ hoàn toàn trái ngược. Quan hệ cả hai còn có vẻ rất tốt.
Mộ Bạch Chi tất nhiên là không cam tâm rồi. Vậy nên nhanh chóng tìm cảm giác tồn tại, vờ lơ đãng hỏi: "Đạo diễn, sao đến giờ vẫn không thấy Tô lão sư đến, không phải có chuyện gì đi?"
Tô lão sư trong lời Mộ Bạch Chi chính là Tô Manh, cô ta là nữ chính, tất nhiên đạo diễn cũng mời đi chung rồi. Bất quá, nghe nói cô ta muốn chờ quản lý của mình sửa soạn rồi mới đến, với tác phong này đạo diễn cũng không còn gì để nói.
Sơ Mục Kỳ tính khí hâm dở, bình thường cả trợ lý cũng không thèm đem theo nói chi quản lý. Còn Kỷ Miên thì luôn là người độc lập, không muốn Lý Nhị vất vả chạy đôn đáo theo mình làm gì, vậy nên cả hai đều là người độc lai độc vãng trong đoàn, không trợ lý cũng không quản lý. Tuy nhiên vào mắt đạo diễn thì lại khá tốt, vì cả hai đều phát huy được tinh thần độc lập rất khá, có cốt cách của phái thực lực.
Trái lại Mộ Bạch Chi và Tô Manh đi đến đâu cũng kè kè quản lý và một đám tiểu trợ lý, mang dáng vẻ bề trên không với tới nổi. Đạo diễn muốn thảo luận kịch bản mấy câu còn khó nữa là. Vậy nên ông có xu hướng thân thiết với nhân vật tuyến phụ hơn là tuyến chính.
"Aiz, ta cũng không rõ. Tô Manh bảo quản lý hôm nay đến, vậy nên đợi quản lý đi chung mới đến đây." Trương đạo diễn tùy tiện đáp.
"Ây, hay chúng ta chơi trò chơi đi, để uống rượu mãi thì thật buồn chán nha!" Bỗng một người hưng phấn đề nghị.
Kỷ Miên nghĩ thầm, đoán bằng cái mông cũng biết trên bàn rượu thì trò gì là phổ biến rồi.
Tất nhiên sau một hồi đã có một đám người bị lời thật lòng và đại mạo hiểm hành cho túi bụi, số khác thì may mắn không dính nên cười hi ha không ngừng.
Kỷ Miên vận khí không tồi, sau hai vòng đầu thì không dính đạn, nhưng đến lần thứ ba thì lại xui xẻo rồi.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT