Cả đoàn phim đột nhiên yên ắng, cả Sơ Mục Kỳ khoảng cách gần nhất cũng không kịp nhìn rõ động tác của Kỷ Miên, chỉ thấy cái đèn đó chưa rơi xuống thì đã được giải quyết nhanh gọn đến ngây người.
Đoàn phim: "..."
Sơ Mục Kỳ: "..."
Tra nữ này con bà nó sớm biết là thân thủ không tệ, nhưng thế này cũng quá khoa trương rồi đi!!
Cái đèn to lớn vững vàng trong bàn tay mảnh khảnh Kỷ Miên không suy xuyển, nàng chậm rãi đặt nó xuống. Lúc này mọi người như như được bật công tắc hoạt động.
Đạo diễn gào lên: "Tổ đạo cụ! Người đâu rồi?! Thế này là thế nào hả?"
Nhân viên chung quanh cũng sực tỉnh, lau mồ hôi, xì xào nói nhỏ.
"Ngươi có thấy lúc nãy không? Ta căn bản còn chưa rõ chuyện gì thì nàng đã chụp được cái đèn rồi!"
"Không ngờ nàng phản xạ nhanh như thế đấy! Nàng thuộc tộc gì vậy?"
"Ta cũng không biết, nghe phong thanh thì là mèo hoang thì phải?"
...
Sơ Mục Kỳ sực tỉnh, không khống chế được gào lớn: "Ngao, dọa chết ta rồi!" Sau đó lại túm lấy Kỷ Miên hung hăng lắc: "Ngươi thế nào động tác lại đẹp như vậy! Đến, làm một nữa ta xem kĩ lại, à không, lấy máy quay quay lại! Soái chết ta rồi!"
Kỷ Miên tất nhiên sẽ không đáp ứng, phủi tay Sơ Mục Kỳ, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ: "Ngươi nhỏ tiếng một chút đi."
Đạo diễn cất bước đi vội về phía này, đằng sau nhân viên đạo cụ cũng đầy mặt trắng xanh đi theo.
"Miên Miên và Mục Kỳ đều không sao đi?" Trương đạo diễn quan tâm hỏi.
"Ta thì không vấn đề gì." Kỷ Miên đáp.
Sơ Mục Kỳ cái mồm đã vội oang oang: "Không được, đạo diễn, ngươi phải cho ta xem lại cảnh quay lúc nãy, ôi chao, trải nghiệm làm mỹ nhân được anh hùng cứu quá sướng rơn cả người rồi!"
Đạo diễn: "..."
Kỷ Miên: "..."
Tần số não của con giời này đúng là không bình thường chút nào. Mỹ nhân được anh hùng cứu... Ha ha, ngươi dường như quên mất bản thân là Alpha thì phải.
Trương đạo diễn cũng bị dọa không nhẹ, vốn dĩ cứ nghĩ cái đèn đó rơi xuống, tệ nhất là đụng trúng Sơ Mục Kỳ bị thương, thế thì là phiền toái lớn, hoặc tốt hơn là chỉ rơi vỡ mà không ai bị thương thì là phúc phần rất lớn. Đằng này nó lại chẳng hao tổn gì được Kỷ Miên cứu nguy trong tích tắc. .
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Nhịn không được nhìn Kỷ Miên thêm mấy lần, tò mò hỏi: "Miên Miên động tác lúc nãy tốt như vậy, ngươi từng luyện võ sao?"
Sơ Mục Kỳ suýt chút nữa nhịn không được chen mồm: "Không chỉ là luyện võ, nàng còn đem ta ra làm bao cát mà luyện nữa cơ!" Bất quá, Kỷ Miên không tiếng động giẫm một cước lên đôi giày thêu hoa của con công, mỉm cười với đạo diễn: "Đúng là ta có tập một chút phòng thân, chủ yếu cấu tạo thân thể tộc ta dẻo dai linh hoạt thôi."
Sơ Mục Kỳ ăn đau dưới chân, nhịn để nước mắt không rơi. Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, nàng chính là bị mụ la sát bắt nạt! Đồ tra nữ chết bầm!
"Chuyện này là lỗi của ta, đã không kiểm tra kĩ công tác chuẩn bị, nếu không có Miên Miên không biết sẽ thành ra thế nào." Trương đạo diễn áy náy.
"Ta nghĩ chỉ là tai nạn, đạo diễn không cần quá lo."
"Được rồi, các ngươi qua kia ngồi nghỉ một lúc đi, ta sẽ đi kiểm tra lại cẩn thận." Trương đạo diễn nói rồi hung hăng quát tháo nhân viên đạo cụ phía sau: "Thế này là thế nào hả!? Không phải ta đã nhắc đi nhắc lại cẩn thận cái mối buộc đèn trần rồi hay sao?!"
"Cái này ta cũng không rõ thưa đạo diễn... Rõ ràng hôm qua còn rất tốt đâu!"
Trương đạo diễn cho ngừng một lúc để kiểm tra lại đạo cụ, Sơ Mục Kỳ lại hung hăng lôi kéo Kỷ Miên đến chỗ máy quay, đòi phó đạo diễn cho xem lại cảnh lúc nãy.
Trong máy quay, thật sự động tác Kỷ Miên cũng nhanh đến đáng sợ, thậm chí một động tác dư thừa cũng không có, kéo Sơ Mục Kỳ về sau lưng, tung cước, chụp lấy cái đèn, diễn ra chỉ trong vài giây, động tác hoàn mỹ đến khó tin. Thậm chí tua đi tua lại vài lần vẫn chưa hết kinh diễm.
Rõ ràng một giây trước Kỷ Miên vẫn còn trong trạng thái diễn, một A Kiều yếu đuối nhưng quật cường, cảm thấy mong manh hư ảo như một đóa hoa xinh đẹp bị đời vùi dập, nhưng chỉ trong nháy mắt lúc tung cước nàng như thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Lạnh lùng, dứt khoát và con ngươi lam sắc nhuốm đầy lạnh lẽo. Như thể trong cơ thể nàng có tới hai nhân cách, không khỏi làm người ta lo lắng nàng có bị tâm thần phân liệt hay không.
Sơ Mục Kỳ xem đến phấn khích bừng bừng, không ngừng lắc Kỷ Miên điên cuồng: "Soái chết ta rồi, soái chết ta rồi! Phản xạ ngươi sao có thể nhanh đến không khoa học như vậy!! Ta biết ngươi vẫn là không bỏ xuống được ta mà!"
Nghe câu cuối đắc ý của Sơ Mục Kỳ, Kỷ Miên một lời khói nói hết, cười khan: "Ha ha, Sơ tiền bối quá khen rồi, chỉ là chiêu thức đẹp mắt thôi, không đáng nhắc, không đáng nhắc!"
Trong đầu nàng đã sớm đem con công chết bầm này đem ra bầm tám mươi lượt, lý ra nên để chết chứ không nên cứu. Con giời này một khi kích động sẽ không khống chế được ngôn từ hành động, và quả nhiên người chung quanh nhìn các nàng càng lúc càng kì quái.
Sơ Mục Kỳ quàng vai Kỷ Miên, thấp giọng dụ dỗ: "Ta thấy thế này đi, ngươi một thân tài năng võ thuật thật là lãng phí. Ta bái ngươi làm sư, ngươi dạy ta, thế nào? Coi như làm thêm giờ, đương nhiên lương bổng không bạc đãi ngươi!"
Người ngoài không biết thực ra Sơ Mục Kỳ sinh thiếu tháng, lúc ấp trứng thì mẹ nàng bận nên chỉ ấp được vài ngày, toàn bộ đều đưa vào lò ấp, dẫn đến nàng đột nhiên phá xác sớm hơn dự định cũng không ai hay biết, ngây ngốc trong lò ấp một ngày một đêm. Lớn lên một chút thì Vũ Ảnh hậu lúc nào cũng bận rộn với sự nghiệp, thiếu thốn tình thương, cộng thêm nghịch ngợm, con công này bị rơi xuống hồ nước không ít lần, tuy rằng không chết nhưng cũng để lại một số mao bệnh.
Về sau Vũ Ảnh hậu giải nghệ mới nhận ra mình đã để đứa con gái này lăn lộn đến hỏng, hết lòng cưng chiều bù đắp.
Vậy nên so với tỷ tỷ sức khỏe tốt, theo đúng chủ nghĩa Alpha thực lực, thì Sơ Mục Kỳ càng được nuôi dưỡng và chiếu cố như một cô chiêu bốn mùa móng vuốt không đụng nước. Mấy cái rèn luyện thể lực gì đó, vì một lần luyện tập quá độ ngất xỉu, Vũ Ảnh hậu liền không cho Sơ Mục Kỳ đụng đến nữa. Dù sao bọn họ cũng không nghèo đến mức không thuê nổi vệ sĩ. Vậy nên cơ bản mà nói Sơ Mục Kỳ chỉ có thể là một con công ngũ sắc xinh đẹp, trừ xù lông đuôi thì giá trị thể lực rất nát.
Trông thấy Sơ Mục Kỳ lôi kéo Kỷ Miên thì thầm to nhỏ, dáng vẻ vô cùng thân thiết, mấy người trong đoàn đều ghen tị chết mất, nghiến răng bàn tán.
"Đúng là may mắn thật, lần này con mèo hoang đó vừa vặn có cơ hội kết thân với Mục Kỳ rồi! Thật là thủ đoạn!"
"Chỉ một động tác đẹp mắt thôi có được không, cả ta cũng làm được, nàng ta còn cho rằng mình là ân nhân của Mục Kỳ rồi đấy, ta thấy nàng chính là gấp không chờ nổi để câu dẫn Alpha đâu!"
"Nói nhỏ thôi, người ta đang xuân phong đắc ý đấy! Người mới thôi mà đã tâm cơ biết tranh thủ như vậy, không biết tương lai sẽ ra sao đâu!"
"Đoán không chừng cái đèn đó lại là do nàng làm! Chứ làm sao đang yên đang lành lại rơi được, chúng ta chưa ai phản ứng thì nàng ta đã có thể giải quyết rồi, ta thấy chắc chắn là nàng đã chuẩn bị luyện tập trước cả trăm lần mới được ấy! Ngươi không thấy điển hình Tần Tiểu Lộ sao, Thịnh Đức đúng là toàn những Omega thủ đoạn!"
Lúc này nam nhân viên Omega nói rất lớn, thành công làm mấy người xung quanh nghĩ ngợi, nhất thời cũng cảm thấy có lý. Một con mèo hoang Omega dù thân thể có linh hoạt cỡ nào cũng không thể tốt đến vậy đi, chắn chắn là luyện tập trước rồi, đây là cố tình dằn xếp để tìm cơ hội kết thân với Sơ Mục Kỳ?
Thế này thì thật sự quá tâm cơ rồi, đúng là làm người ta chán ghét!
Đạo diễn quở trách tổ đạo cụ không nhẹ, trong đó có nam Omega lúc nãy lớn tiếng. Hắn là người phụ trách đèn trần hôm nay, nhưng vì buổi sáng lười biếng không kiểm tra lại lần nữa nên ốc vít đã bị lỏng. Lúc đi lanh quanh kiểm tra, chưa phản ứng thì một cái đèn trần khác cũng rơi xuống, may mắn là không ai bị thương. Dù gì phim trường mà đoàn phim thuê cũng có tuổi đời không nhỏ, xà ngang có một chút vấn đề kĩ thuật là bình thường, chủ yếu là tai nạn ngoài ý muốn.
Thế nhưng tên nam Omega kia không cam lòng, khẳng định mấy lần là có người cố tình tháo vít đèn trần mới dẫn đến như vậy. Điều này nhất thời làm đoàn phim nhốn nháo.
Đạo diễn cảm thấy hôm nay lãng phí thời gian cũng nhiều, mà buổi chiều còn có nam chính Ảnh đế đến, vậy nên quyết định để tổ đạo cụ và hậu cần lo việc kiểm tra đạo cụ cẩn thận, ngoài ra thì tạm hoãn cảnh quay hôm nay của Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ. Về cơ bản, hai người phối hợp ăn ý và diễn rất tốt, chỉ một lần là qua, thế nên đạo diễn không quá lo về cảnh diễn của hai người.
"Mục Kỳ, Miên Miên, thế này đi, hôm nay đã làm các ngươi nguy hiểm rồi, cảnh hôm nay tạm thời dời lại, ta sẽ thông báo lại lịch diễn sau, sáng nay cho các ngươi về sớm, thấy thế nào?" Trương đạo diễn nói.
Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên cũng đứng dậy nói vài câu khách khí rồi về phòng hóa trang, thay trang phục tẩy trang ra về.
Sơ Mục Kỳ hoàn toàn quên mất chuyện giận dỗi, cười hi hi ha ha lôi kéo Kỷ Miên: "Đi nào Miên Miên, ngươi vừa cứu ta, ta mời ngươi ăn đồ nướng!"
Kỷ Miên lạnh nhạt gạt cái móng vuốt trên vai mình ra, không hứng thú đáp: "Ta hiện tại phải về tổng công ty có chút việc, ngươi muốn thì tự đi mà ăn."
"Về đó làm gì?"
"Quản lý ta đang bị bắt nạt. Những kẻ cặn bã như ngươi sẽ không hiểu được đâu." Kỷ Miên chân thành nói.
Lập tức con công kia xù lông: "Cái gì mà không hiểu, ta đương nhiên cũng rất coi trọng chiến hữu đấy nhá! Ta con mịa nó chưa bao giờ để quản lý bị người ngoài bắt nạt đâu!"
Kỷ Miên thật xem thường. Đúng là người ngoài chưa bắt nạt, nhưng chỉ mỗi việc chạy theo chùi đít cho ngươi thì cũng là một quản lý đáng thương rồi.
Trông thấy Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên đi cùng nhau như vậy, dù người khác có ghen tỵ thì cũng phải lý giải, dù gì Kỷ Miên cũng vừa cứu Sơ Mục Kỳ, người ta thân thiết một tí thì có làm sao. Bất quá lại luôn có một cặp mắt không cam tâm và tức tối dõi theo như rắn độc.
...
******
P/s: Lâu lắm rồi mới mò lại vào được wattpad, haizzz dạo gần đây có quá nhiều việc không suôn sẻ, mong là sau này sẽ ổn thỏa hơn. Cảm ơn mọi người đã luôn bên cạnh ủng hộ nhiều lắm nha. Gia chúc mọi người tối nay ngủ ngon nà:3