Thời điểm đó các bạn nữ trong lớp bắt đầu lén lút đọc tiểu thuyết ngôn tình, hầu như ai cũng có đối tượng mà mình thầm mến, thậm chí trong giờ học thể dục họ còn ngồi trên sân tụm năm tụ ba để thảo luận về người trong lòng.
Lâm Miên Miên cúi đầu, tay vân ve đuôi tóc.
Ngoại trừ lúc tiểu học nhận được dây buộc tóc diêm dúa kia, trong mười năm qua dường như không có người bạn khác giới nào để lại ấn tượng với cô cả.
Đột nhiên có quả bóng rổ từ đâu lăn đến bên chân Lâm Miên Miên, ngay sau đó, một bóng đen cao lớn bao phủ cả người cô.
Lâm Miên Miên vừa ngước lên nhìn đã trông thấy Hứa Triều Khởi khom lưng nhặt lấy quả bóng rồi đi lướt qua người mình.
Đúng thế, bên cạnh cô còn có tên Hứa Triều Khởi này.
Nếu như đánh nhau cũng được xem là tiếp xúc thân mật thì mối quan hệ giữa hai người họ khó mà diễn tả chỉ bằng đôi ba câu được.
Nhưng từ khi nào mà Hứa Triều Khởi lại cao như thế nhỉ?
Lâm Miên Miên nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của người nọ.
Dáng chuẩn, bờ vai rộng với đôi chân thon dài thẳng tắp, bộ quần áo bóng rổ rộng thùng thình trên người để lộ ra bắp tay rắn chắc.
Người ta nói hầu hết con trai thường dậy thì muộn, quả là chẳng sai.
Song điều khiến cô bất ngờ chính là, một giây sau đó, Hứa Triều Khởi đột nhiên quay đầu lại nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau khiến cả hai rơi vào trạng thái ngại ngùng không thôi.
Giống như bọn họ vừa làm điều gì sai trái vậy.
Bỗng nhiên bạn nữ ngồi bên cạnh vỗ lên vai phải của Lâm Miên Miên, cô ấy vừa cười vừa bảo cô hãy nhìn thẳng về phía trước.
Nhìn thẳng sao? Nhìn Hứa Triều Khởi hả?
Đừng đùa như vậy chứ.
Lâm Miên Miên bĩu môi: “Mình không biết cậu ấy. ”
Hứa Triều Khởi – người vẫn chưa đi được bao xa – đột nhiên dừng lại.
Nhưng dường như khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT