Bước chân của Trầm Dao Quân tức khắc dừng lại!

Di, từ lúc nào Thái tử ngu ngốc này lại đột nhiên trở nên thông suốt như vậy đây? Vậy mà hắn lại phát hiện ra mình chỉ là giả bộ ngốc? Nhưng mà hơn sáu năm mới phát hiện ra, quả thật cũng đủ trì độn rồi!

Trầm Dao Quân quay đầu lại, tiếp tục vẻ mặt dốt nát cùng vô tri: "Hu hu hu... Thái tử ca ca nói cái gì vậy? Thật là hù chết A Dao nha!"

Đây là muốn bị đánh chết vẫn không chịu nhận hay sao? Trầm Vân Tân cười lạnh một tiếng rồi nói: "Bị ngươi che mắt nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn cho là còn có thể che được? Lá thư này là do ngươi đưa? Ngươi lại còn một mực giả làm heo ăn cọp? Có giả bộ tiếp cũng đâu còn có ý nghĩa gì!"

Trầm Dao Quân ngoẹo đầu: "Nhưng mà A Dao thật sự không biết nha. Thái tử ca ca cầm kiếm hướng về phía A Dao như vậy, là muốn giết A Dao hay sao? A Dao thật là sợ sợ! Mỹ Nhân Nữ Phó mau tới cứu A Dao!" Tiếng gào khóc này lớn hơn ai hết. Rèn luyện nhiều năm như vậy rồi, nên giờ tiếng khóc này cực kỳ vang dội.

Tiếng khóc lấn át cả tiếng gió, trên đường phố trống vắng chỉ vang vọng tiếng gào khóc đến kinh tâm động phách của công chúa, thật giống như là Trầm Vân Tân đang ngược đãi trẻ nhỏ vậy.

Trầm Vân Tân chần chừ mất một lúc. Sở dĩ hắn không vội gán cho công tử Du tội danh bất kính đối với Thái tử mà bắt lại tại chỗ, chính bởi là vì, công tử Du mang theo cả một đội ngũ cao thủ, vậy nên mới đem đến cho hắn sự tự tin chính mình có thể làm như vậy. Nhưng Trầm Dao Quân lại không giống hắn: Trầm Vân Tân bất mãn với hoàng hậu từ rất lâu rồi, nếu như ở nơi này mà giết đi Trầm Dao Quân rồi giá họa công tử Du... Như vậy thì sự chú ý cùng hỏa lực của hoàng hậu sẽ tập trung toàn bộ vào trên người công tử Du, đến lúc đó hắn liền có thể thở phào một hơi.

Đột nhiên hắn muốn vì chỉ số thông minh của mình mà vỗ tay một hồi, thật là cực kỳ thông minh nha.

Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt, mặt đầy lệ rơi nhưng bên trong lại đang che giấu niềm vui sướng khi người gặp họa.

Bốn bề vắng lặng, đây chính là thời cơ động thủ tốt nhất. Trên thực tế Trầm Vân Tân không thể nào lại dám một thân một mình tới đây, hộ vệ đang ẩn náu mật báo cho hắn tin tức, chung quanh an toàn.

Trầm Dao Quân rất có nắm chắc, nếu đúng Lý Quý Hâm đang ẩn nấp đâu đây, chắc chắn là Trầm Vân Tân sẽ không phát hiện ra được.

Không khí tràn đầy sát khí, nếu như có máu tươi nhuộm thấm tuyết trắng, giống như hoa đào tháng tư làm ửng hồng gương mặt của cô gái, thì đây hẳn là một cảnh tượng xuân ý dồi dào.

Trầm Vân Tân xách theo kiếm từng bước, từng bước một tiến đến gần Trầm Dao Quân, Trầm Dao Quân cũng lại từng bước từng bước thụt lùi, bàn tay vịn tường lảo đảo.

"Nếu ngươi vẫn muốn một mực giả bộ ngây ngốc, vậy ta liền cho ngươi cơ hội này, biến thành kẻ ngu cả đời, vĩnh viễn không bao giờ thông minh được nữa!" Hắn phát ra tiếng cười âm lãnh, giống như bông tuyết đột nhiên ngưng kết lại vậy.

Trong lòng Trầm Dao Quân cực kỳ căng thẳng. Trời đất quỷ thần ơi! Mỹ Nhân Nữ Phó giao cho nàng nhiệm vụ này không phải là để hiến thân mà là đưa mệnh a!

Nếu như đến cái mạng nhỏ này còn không giữ được, nàng làm sao còn có thể để cho Mỹ Nhân Nữ Phó như vậy như vậy được đây?

Trầm Dao Quân vịn tay lên tường, móng tay rạch lên vách tường lạnh như băng. Cũng không biết là do bị đông lạnh hay là vì sợ hãi, cả thân hình nàng đều run lẩy bẩy, trông thật nhu nhược, đáng thương.

Trầm Vân Tân tiến đến càng lúc càng gần, nhưng đúng vào lúc hắn cầm kiếm lên, mặt đối mặt chuẩn bị giết Trầm Dao Quân thì bỗng: "Keng!" một tiếng, một cục đá đột nhiên từ trên trời giáng xuống! Trầm Vân Tân lui lại mấy bước: "Ai?"

Công tử Du không biết từ nơi nào đi ra, tư thái như là đang đi dạo trên đường vắng. Hắn thản nhiên bước tới: "Thái tử điện hạ! Tại làm sao ngài lại lửa giận lại lớn đến như vậy? Đến nỗi phải lửa giận lôi đình đối với một cái tiểu cô nương?" Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Trầm Dao Quân rồi vừa cười vừa nói: "Đây còn không phải là Trường Ninh công chúa hay sao?"

Sắc mặt Trầm Vân Tân lập tức trầm xuống: "Ngươi từ đâu tới đây?"

Công tử Du cười cười: "Từ trong khách điếm tới, để ngắm nhìn cảnh tuyết một chút. Nhưng không ngờ khi tới nơi này lại thấy được Thái tử điện hạ cầm kiếm giết công chúa. Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Con ngươi của Trầm Dao Quân đảo quanh một vòng, nàng lập tức nhào tới: "Hu hu hu... Thái tử ca ca muốn giết ta! Van cầu ngươi hãy mau cứu ta!"

"Cứu ngươi?" Công tử Du nhàn nhạt cười một tiếng: "Ta làm sao lại dám cứu người ở trong tay Thái tử được đây?"

Công tử Du bất ngờ xuất hiện đã khiến cho kế hoạch của Trầm Vân Tân bị thất bại. Trong lòng hắn lúc này hết sức bất an, đối thủ có thể bình tĩnh xuất hiện như vậy, tại sao ám vệ của hắn lại không phát hiện ra?

Công tử Du tiếp tục vừa cười vừa nói: "Không cần phải nhìn quanh làm gì, ám vệ của ngươi đã bị ta bắt lại. Các lão tướng được ta mang tới từ Tây Lâm châu đều là những người đã trải qua sa trường, thủ hạ của ngươi không thể so sánh được."

Trầm Vân Tân cả kinh thất sắc, thậm chí hắn cảm thấy đến cả gió cũng đều được làm từ mũi băng nhọn!

"Không thể nào!"

"Dĩ nhiên không thể nào." Công tử Du dùng cây quạt gõ lên lòng bàn tay, nụ cười của hắn so với gió xuân lại còn ấm áp hơn: "Vậy thì, Thái tử điện hạ giết Trường Ninh công chúa là để làm gì? Một tiểu cô nương khả ái như vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm hạ thủ được, ngươi có còn là người nữa hay không?"

Đột nhiên Trầm Dao Quân cảm thấy lòng tràn đầy hảo cảm đối với công tử Du, chứ còn sao nữa, lời nói của hắn quá tri kỷ.

Một tiểu cô nương khả ái như vậy mà cũng nhẫn tâm xuống tay được, có bao nhiêu tàn nhẫn a!

Rốt cuộc thế giới này vẫn còn phải dựa vào nhan giá trị tới cứu vớt.

Công tử Du vuốt đầu Trầm Dao Quân một cái: "Hắn muốn giết ngươi phải không?"

Trầm Dao Quân gật đầu một cái.

"Nếu như ta cũng phải giết ngươi thì sao đây?" Hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường.

Trong lòng Trầm Dao Quân tức khắc cả kinh, nhưng trên mặt nàng lại vẫn tỉnh bơ, si ngơ, ngây ngốc đặt câu hỏi: "A Dao cùng ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại phải giết ta? A Dao khả ái như vậy, ngươi đành lòng giết ta được sao?"

Du công tử liền cười cười: "Đối với một người giả bộ ngốc nhiều năm để được sống tiêu dao tự tại như vậy, nếu không giết nàng chính là ở dưỡng hổ di họa*, ngươi nói có đúng không?"

Đây đại khái là điều duy nhất khiến công tử Du cảm thấy mình có cùng ý kiến với Trầm Vân Tân.

* Dưỡng hổ di họa: (Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.

Điểm khác biệt là ở chỗ, Trầm Vân Tân phải mất tới nhiều năm như vậy rồi mới phát hiện ra, trong khi công tử Du chỉ cần dùng tới một cái liếc mắt ngắn ngủn.

Hắn tiếp tục vừa cười vừa nói: "Ngươi ở chỗ này khóc lớn tiếng như vậy, bất quá cũng chỉ là vì dẫn ta xuất hiện. Đã có người dạy ngươi làm như vậy, người này chính là cô nương ở cách vách ta kia. Ta nghĩ rằng nàng đã mang mặt nạ, xem ra người này chính là Lý Quý Hâm không thể nghi ngờ. Bất quá cũng có thể coi như đã giúp ta một việc, hắn muốn giết ngươi để giá họa cho ta, nhưng mà các ngươi ngay cả ta là ai cũng còn không biết."

Trầm Dao Quân chớp chớp mắt, mọi người đều nói nàng không ngốc, nhưng mà sau khi phải giả bộ làm kẻ ngu lâu như vậy rồi, nàng cũng sắp quên mình là một người bình thường.

Nhập vai tuồng quá sâu giờ lại không được diễn nữa, phải làm sao đây?

Đến bây giờ Lý Quý Hâm vẫn chưa chịu xuất hiện, trên sân khấu cũng chỉ có ba huynh muội mà thôi.

"À ha?" Trầm Vân Tân cười lạnh rồi nói: "Ngươi thật cho rằng ta không biết ngươi là ai? Ngươi cho là chuyện hơn hai mươi năm về trước sẽ vĩnh viễn không bị vạch trần? Hơn hai mươi về trước cả nhà thái tử phi đã bị giết, bao gồm cả đứa trẻ mới vừa mới được sinh ra, nhưng khi Lý Quý Hâm đem bức họa về ngươi đưa cho ta kia ta liền đoán ngay ra ngươi là ai. Ta cùng mẫu phi đã phải mất rất nhiều thời gian để tìm người có thể xác nhận chuyện này, chính là ngươi, Trầm Ôn!"

Giọng điệu của Trầm Vân Tân có chút kích động, có lẽ là bởi vì, ngôi vị hoàng đế của hắn lại một lần nữa bị đánh vào thật sâu.

Công tử Du lại chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: "Nếu đã nhắc tới, vậy thì việc cả nhà mẫu phi làm sao bị chém, trong đó phải có không ít công lao của Lương Phi. Cho nên ta cùng ngươi chính là huyết hải thâm cừu chứ đâu."

Từ nãy tới giờ phải trong gió lạnh run lẩy bẩy, Trầm Dao Quân xoa xoa cái mũi đã bị lạnh cóng rồi giơ tay yếu nhược hỏi lại: "Ngươi không phải kêu là Trầm Ôn Du hay sao?"

Hai người kia đồng thời ngẩn người ra, cuối cùng, công tử Du đột nhiên đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi nhìn đi, ngươi còn không bằng cả một người ngu! Đúng vậy, ta kêu là Trầm Ôn Du, mà không phải là Trầm Ôn." Hắn nhìn về phía Trầm Dao Quân, trong mắt hắn ấy vậy mà không có một chút sát ý nào: "Sao thế, không còn giả bộ ngươi là kẻ ngu nữa?"

Đằng nào cũng đã bị xem thấu, giả bộ tiếp thì cũng đâu còn ý nghĩa gì. Trầm Dao Quân ngồi xuống, ở trong đống tuyết lạnh như băng nàng chống cằm nhìn hai người bọn họ: "Thật giống như cũng không còn ý nghĩa gì." Trầm Dao Quân nói tiếp: "Các ngươi mỗi người đều thiếu một cái lý do để giết đối phương, ta chẳng qua chỉ là giúp các ngươi tìm lý do mà thôi."

Trầm Vân Tân cùng công tử Du vừa liếc nhìn nhau một cái lại nghe Trầm Dao Quân nói tiếp: "Thái tử điện hạ muốn giết Trường Ninh công chúa, tay chân tương tàn như vậy thì quá mức tàn nhẫn,nếu nói như nói thay trời hành đạo thì còn có thể chấp nhận được; Thái tử chính là trữ quân của một nước, vậy mà công tử Du lại là có mắt như mù, phách lối cuồng vọng, cũng nên dạy bảo. Chỉ có điều, Thái tử không dám chắc là sẽ giết được công tử Du; trong khi đó công tử Du lại không thể gánh vác được hậu quả của việc giết Thái tử. Các ngươi mỗi người đều do dự, cho nên lúc này chỉ cần có ta tới thay các ngươi đánh vỡ thế bế tắc."

Một khi Trầm Dao Quân trở nên đứng đắn, nghiêm túc thì ngay lập tức làm cho Trầm Vân Tân sợ hết hồn.

Đây không phải là cái đồ ngốc ngếch kia nữa, mà là một Trầm Dao Quân với ánh mắt sắc sảo, suy nghĩ tỏ tường. Rõ ràng nàng đang ngồi xổm một bên đầy cái vẻ thuần lương vô hại, vậy mà đem được bọn họ kéo ra chiến trường! Ai cũng không thể lui bước để mà sống yên ổn với nhau, xem như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ mà hồi cung sẽ chỉ có gió tanh mưa máu, bởi nếu hoàng đế đã nhìn trúng công tử Du thì sẽ nghĩ ra được trăm phương nghìn kế để phế đi Thái tử hiện tại, lập Thái tử mới. Còn bây giờ mà ở trước đôi mắt sáng quắc của tiểu cô nương này mà dốc sức đánh nhau một trận, một khi nửa đường lại toát ra một Lý Quý Hâm, dẫu là ai thì cũng không thể toàn thân trở lui!

Tình thế này quả thật làm người ta cực kỳ lúng túng, mà đây rõ ràng chỉ là một tiểu nữ hài không có sức chiến đấu, dù chỉ là một chút.

Trầm Dao Quân nhìn hai người bọn họ mà buông thõng hai tay: "Thật không đánh hay sao?"

"Ta có một đề nghị!" Đột nhiên công tử Du nhìn về phía Trầm Vân Tân: "Ta tán thành ngươi là bây giờ hãy giết nàng đi!"

Trầm Vân Tân nhìn Trầm Dao Quân, sắc mặt ngưng trọng: "Hử? Lý Quý Hâm còn chưa có đi ra chứ đâu! Nếu bây giờ giết nàng há chẳng phải tự rước họa vào thân? Có bản lĩnh thì ngươi đi mà làm!"

Công tử Du lại chỉ cười cười vậy nhưng Trầm Vân Tân lại không có nhất thời tức giận: "Tiểu cô nương, ngươi vẫn là còn quá trẻ tuổi, nhưng hôm nay ta vẫn phải cảm tạ ngươi vì đã hóa giải can qua, nếu không chúng ta sẽ là ở chỗ này ngươi chết ta sống. Nhờ phúc của ngươi, bây giờ chúng ta đã có thể bình an hồi kinh được rồi." Hắn không khỏi tiếc nuối mà thở dài: "Chỉ tiếc cho Thái tử điện hạ đã vì ta chuẩn bị sẵn bãi tha ma như vậy rồi, thế nhưng lại chưa thể dùng tới."

"Đâu có! Đâu có!" Trầm Vân Tân ngoài cười nhưng trong không cười: "Cũng không biết đây là ta chuẩn bị bãi tha ma cho ngươi, hay là ngươi chuẩn bị loạn thạch cương cho ta đây!"

Ánh mắt cả công tử Du trầm xuống. Nếu không vì Trầm Dao Quân dùng cây gậy thọc cứt, bây giờ hắn đã có thể khiến cho Trầm Vân Tân phải chết ở chỗ này rồi!

Nhưng hiện tại thì hắn không thể, hắn còn phải ẩn nhẫn. Địch nhân lớn nhất của hắn vẫn là Trầm Vân Tân, còn Trầm Dao Quân chẳng qua chỉ là một chút thức ăn mà thôi.

Trầm Dao Quân liền đứng lên rồi vỗ tay "bép bép bép". Đôi mắt cười cong cong, nàng ngoẹo cổ nhìn bọn họ: "A, được như vậy thì đúng thật là quá tốt! A Dao vô cùng vui vẻ, thật sự là rất vui! Nhưng mà hình như A Dao tốt bụng lại làm ra chuyện xấu rồi khi phái người đi Tây Lâm châu, nói là Ôn Du ca ca tới Thiên Ngung thì gặp phải Thái tử ca ca phục kích. Nếu ta đoán không sai thì bây giờ quân đội Tây Lâm châu đã xuất phát, đang trên đường đi tới Thiên Ngung rồi."

Công tử Du nhíu mi một cái, không có khả năng! Hắn làm sao có thể sa vào cái bẫy này của Trầm Dao Quân được?

Nhưng bài phát biểu của Trầm Dao Quân vẫn không dừng lại: "À đúng rồi! Ta gửi đi chính là quân lệnh, vậy hẳn là Quý Phong lão tướng quân đã tự mình chạy tới. Nghe nói thời điểm Ôn Du ca ca đi qua có ghé vào thăm hỏi Quý tướng quân..."

"Đủ rồi!" Trầm Ôn Du bất ngờ gầm lên: "Không có quân bài của ta, sẽ không có người nào ở Tây Lâm châu tin tưởng ngươi!"

Trầm Dao Quân khẽ mỉm cười: "Quân bài hả... Ngươi đã quên bên cạnh ngươi còn có một tiểu khất cái biết ăn, biết chạy trốn, biết trộm đồ rồi sao?"

Trên môi Trầm Vân Tân hiện lên một nụ cười đắc ý: "Không ngờ được là, còn chưa cần ta phải xuất thủ, vậy mà ngươi đã thua ở trên tay Trầm Dao Quân!"

Trầm Dao Quân lắc đầu một cái: "Thái tử ca ca, ngươi cũng đừng vội phách lối nha. Ngươi đã quên dọc theo con đường này đều là nhân mã do ngươi an bài cả hay sao? Cho nên, tiểu khất cái dĩ nhiên cũng là người của ngươi rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play