Đương nhiên là bản lĩnh của Lý Quý Hâm rất tốt, thế nhưng rốt cuộc lại chỉ có một mình. Trong khi công tử Du lại không phải như vậy, hắn có vô số thủ hạ. Nếu một cao thủ hàng đầu mà phải đối đầu với một đám cao thủ nhất lưu, sự khác biệt giữa họ không phải ở chỗ ai là người đứng đầu ai là nhất lưu, mà là ở chỗ bên ít cùng bên nhiều.

Trầm Dao Quân là cái người từ nhỏ lớn lên ở trong cung, nên đã quen nhìn việc tranh đoạt quyền lực. Thí dụ như công tử Du chẳng hạn: tập hợp cao thủ lại làm thủ hạ, có thể làm ra rất nhiều chuyện mà người thường không thể nào tưởng tượng được.

Bọn nha dịch của huyện thành nhỏ Thiên Ngung giơ cao cây đuốc đạp cánh cổng của khách điếm ra, ai cũng không thèm đi để ý tới tên tiểu khất cái đang run lẩy bẩy ở trong góc nhà, mà một đường đi thẳng về phía trên lầu: "Lục soát! Lục soát thật cẩn thận!"

Lý Quý Hâm đem Trầm Dao Quân giấu đi, nàng mở cửa phòng ra. Đúng lúc này, cửa phòng cách vách cũng được mở ra, công tử Du đầy vẻ thản nhiên cùng tự đắc đứng ở trước cửa, trên môi là nụ cười nhàn nhạt như cũ, không có chút nào là vẻ khó chịu cả.

"Hóa ra cô nương đã trễ thế này mà vẫn chưa đi ngủ." Công tử Du đầy vẻ vân đạm phong khinh nói chuyện với Lý Quý Hâm.

Lý Quý Hâm cũng liền cười cười: "Ngươi cũng giống vậy thôi."

"Nghe nói là xảy ra án mạng, nhưng ta ngay cả một chút động tĩnh cũng không nghe thấy." Công tử Du tiếp tục nói: "Ngươi là một cô nương vậy mà dám một mình ở bên ngoài, sẽ không sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay sao?"

Lý Quý Hâm cũng chỉ trả lời bằng cái giọng hết sức thản nhiên: "Nếu đã đi ra, dĩ nhiên là phải chuẩn bị kỹ càng rồi."

Công tử Du lại tiếp tục cười một tiếng.

Phủ nha lục soát hết căn phòng này sang căn phòng khác, chưởng quỹ từ đầu đến cuối ở bên cạnh đi theo. Hắn thấy rõ ràng là đã có người ở trong những căn phòng này, vậy mà bây giờ lại không có một bóng người, đã vậy lại còn không có phát hiện ra cả thi thể và vết máu.

Bọn họ thậm chí cũng không tìm ra được cả Trầm Dao Quân.

"Những người kia đâu?" Phủ nha hỏi.

"Ở... Đã vào ở rồi..." Chưởng quỹ lắp ba lắp bắp trả lời: "Không... Không thấy đi ra ngoài. Có thể là người trong giang hồ, tới vô ảnh đi vô tung."

"Nói bậy!" Người cầm đầu mắng: "Chúng ta nhận được tin tố cáo nói ở đây có người bị giết. Bây giờ mất tích hẳn một nhóm người, trừ phi đám người này trở lại hoặc là tìm được thi thể, nếu không tối nay những ai đang ở chỗ này, một người đều không được phép rời khỏi đây! Đem khách sạn bao vây lại!"

Khách điếm đã bị bọn nha dịch tầng tầng vây kín, nhưng nếu người bên trong này thật sự muốn rời đi, làm sao bọn nha dịch này có thể ngăn được đây?

Lý Quý Hâm trở về phòng, đem Trầm Dao Quân vẫn núp ở trên nóc nhà ôm xuống. Tiểu công chúa bị lạnh cóng đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, nàng không ngừng hà hơi ấm lên bàn tay: "Hu hu hu, Mỹ Nhân Nữ Phó! A Dao bị lạnh, muốn ôm một cái."

Lý Quý Hâm nhìn thấy nàng quả thực quá đáng thương, nên ôm lấy người này vào trong ngực: "Ai bảo ngươi không nghe lời, cứ nhất định phải tới đây. Nếu để cho bọn nha dịch tìm được, hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng."

Trầm Dao Quân bĩu môi: "Ta mới sẽ không bị phát hiện. Tấn Nhất không có bị phát hiện ra, vậy thì A Dao cũng không thể thua Tấn Nhất được!"

Nói xong nàng lại chợt nhớ ra: "Đúng rồi, khi còn ở trên mái nhà, A Dao thấy được một đồ vật rất là kỳ quái."

Bởi vì trong huyện Thiên Ngung đã không còn an bình nữa, nên Lý Quý Hâm lập tức cảnh giác: "Cái gì?"

"Đêm đã khuya thế này, phủ nha lại đã vây quanh khách điếm, những ngôi nhà ở sát kề bên cũng thắp đèn đến hỏi thăm tình hình. Lúc đó ta nhìn thấy dưới ánh nến có mấy cái bóng đen đi về hướng tây bắc. Nơi đó tối đen, vô cùng tối." Trầm Dao Quân suy đoán: "Vào lúc này tất cả đều đi ra tham gia náo nhiệt, nhưng hướng tây bắc lại tỏ ra đặc biệt quạnh quẽ, theo ta nhìn thấy thì nơi đó là chân núi."

Lý Quý Hâm nhất thời ngẩn người ra: "Ý ngươi nói là, thi thể đã bị chuyên chở ra bên ngoài, nhét vào ở góc tây bắc của núi hoang?" Sau khi trầm tư một lúc nàng lại gật đầu nói: "Rất có thể là khả năng này. Nhưng mà trong khách điếm này hiện còn có một đám người khác ẩn nấp còn sâu hơn nữa, ngay đến công tử Du cũng chưa phát hiện ra được. Xem ra có người muốn đem công tử Du vây chặt lại ở chỗ này, mượn cơ hội này giết chết!" Còn về chuyện người đó là ai, trong lòng Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân đều hết sức rõ ràng.

Trầm Vân Tân sao, rốt cuộc hắn vẫn là một Thái tử, Thang Vệ Quốc thay hắn cho người giăng lưới trong khắp thiên hạ, tài nguyên trên tay hẳn là không ít.

"Có nên đi tới chỗ đó nhìn một chút hay không?" Trầm Dao Quân hỏi.

Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: "Đã chết rồi thì không cần phải xem xét nữa. Bây giờ mà rời đi sẽ bị phát hiện. Tấn Nhất vẫn đang còn ở phía dưới, nếu công tử Du đã có chuẩn bị mới đến, chúng ta lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ được."

Trầm Dao Quân ngẫm nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể được ôm Mỹ Nhân Nữ Phó đi ngủ.

Ở lầu bên dưới Lý Tấn Nhất hướng lên trên lầu nhìn quanh, con ngươi chuyển a chuyển, nhưng vẻ mặt lại làm bộ dửng dưng.

Người ở cách vách đương nhiên cũng không ngủ: "Công tử! Đã có người đi nha môn báo án."

"Trong khách sạn này còn có địch thủ, nhưng không có gì đáng ngại. Ngược lại là cô gái ở cách vách kia lại để cho ta cảm thấy khá là hứng thú."

"Công tử đang suy nghĩ gì vậy?"

Du công tử cười khẽ rồi nói: "Nghe nói hoàng hậu giúp Trường Ninh công chúa ngốc thay đổi đến hơn ba trăm người nữ phó, trong số đó không có người nào có thể làm việc quá ba ngày. Nhưng cái người được hoàng hậu giúp nàng chiêu từ Hoa Xà sơn tới, lại làm chức nữ phó được gần một năm nay, đã vậy lại còn khắc sâu trong lòng công chúa. Chính bản thân Hoàng hậu lại là một người tài giỏi, vậy nên số người tài giỏi làm thủ hạ cho nàng so với Trầm Vân Tân không thể ít hơn."

"Ý của công tử là..."

"Ta không có ý gì." Công tử Du chỉ cười cười: "Ta nhìn cách vách cũng đã ngủ rồi. Trầm Vân Tân muốn đem ta giữ ở Thiên Ngung, dù sao cũng vẫn còn có nhiều thời gian, vậy hãy tạm thời ở lại hai ngày. Nhớ chú ý động tĩnh người ở cách vách cùng tên ăn mày nhỏ dưới lầu kia."

Vào mùa đông, ở huyện thành nhỏ Thiên Ngung, sáng sớm thường đến muộn hơn một chút.

Lý Tấn Nhất vừa mới duỗi lưng, xoa xoa đôi mắt vẫn đang nhập nhèm mấy cái thì đã thấy chưởng quỹ tới đuổi nàng: "Đi đi! Ngươi cũng đã ở đây một buổi tối rồi, đã vậy lại còn xui xẻo nữa!"

Nàng vừa lui được hai bước, tiểu nhị đã chạy tới: "Chưởng quỹ, quan gia đã nói những người tới đây dù một người cũng không được phép rời khỏi nơi này."

Chưởng quỹ không biết làm sao nên đành nhìn liếc Lý Tấn Nhất rồi giận dữ phất tay áo một cái.

Trên lầu các khách nhân đều đã rời giường, công tử Du đi xuống: "Cầm chút đồ ăn cho tiểu cô nương kia, trông quá đáng thương. Tiền hãy tính vào phần của ta."

Chưởng quỹ đổi sắc mặt ngay lập tức, hắn chạy đi chuẩn bị điểm tâm.

Lý Quý Hâm dậy sớm, Trầm Dao Quân vẫn còn đang ngủ. Nàng đến đây để gọi thêm một phần bữa sáng, bằng không Trầm Dao Quân sẽ bị chết đói.

Công tử Du hướng về phía Lý Tấn Nhất ngoắc ngoắc tay: "Lại đây!"

Lý Tấn Nhất xê dịch từng bước từng bước một đi qua, làm bộ rất sợ hãi.

"Tên của ngươi là gì?" Công tử Du hỏi.

Lý Tấn Nhất trừng mắt nhìn: "Không có tên."

"Đói không?"

Nàng vung vẩy cái bánh bao trong tay: "Tạ ơn công tử đã cho bánh bao. Có ăn liền không đói bụng. Thật lâu rồi không được ăn bánh bao vừa mới được hấp chín. Ngươi là người thật tốt." Dù đã chịu nghẹn thật lâu nhưng Lý Tấn Nhất vẫn tận lực khiến cho bản thân chỉ nói ít mấy câu, nhưng so với người khác thì vẫn là nói nhiều.

Công tử Du cười một tiếng, hắn đưa tay sờ soạng chỏm tóc ngây ngô của Lý Tấn Nhất một cái, chỏm tóc ngây ngô lắc qua lắc lại, giống như cây rơm.

"Ngươi biết làm gì?"

Lý Tấn Nhất lại không biết dụng ý của hắn. Tiểu khất cái thì có thể làm gì, nàng liền trả lời: "Ta biết ăn cơm, còn biết chạy trốn, biết trộm đồ..." Đều là những việc một tiểu khất cái có thể làm được.

Công tử Du liền vừa cười vừa hỏi tiếp: "Vậy người nhà đâu?"

"Sau khi sinh ra chưa được bao lâu liền chết." Đây là lời nói thật.

Thân phận của Lý Tấn Nhất là một tiểu khất cái mới vừa lưu lạc đến huyện thành nhỏ Thiên Ngung, ở cái nơi trời xa đất lạ này, nàng diễn rất được.

"Có muốn được ăn no mặc ấm hay không?" Công tử Du hỏi.

Tiểu khất cái khát khao gật đầu một cái, đây là nguyện vọng của mỗi người ở trên Hoa Xà sơn.

"Ngươi rất cơ trí, nơi này của ta lại còn thiếu một chân chạy. Ta đi tới kinh thành, vậy ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?" Lời mời của công tử Du đến quá bất ngờ khiến cho Lý Tấn Nhất nhất thời hoảng hốt, ngay cả Lý Quý Hâm đúng lúc đi xuống cũng dừng chân lại.

Lý Tấn Nhất trộm liếc nhìn Lý Quý Hâm một cái, người này lại không có bất kỳ biểu lộ gì.

"Đi theo ngươi là có thể ăn no mặc ấm hay sao?" Vẻ mặt Lý Tấn Nhất thiên chân vô tà.

Công tử Du tiếp tục sờ chỏm tóc ngây ngô: "Đó là dĩ nhiên."

Vậy là tiểu sư muội đã bị công tử Du danh chính ngôn thuận thu dùng như vậy. Việc này khiến cho Lý Quý Hâm cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Nàng biết công tử Du không phải là hạng người dễ dàng đối phó. Một kẻ giết người không chớp mắt thì không thể nào nhân từ đối với một tên ăn mày như vậy được.

Lý Tấn Nhất ngồi vào bên bàn của công tử Du, khi Lý Quý Hâm bưng cái mâm đi qua trước mặt thì bị công tử Du gọi lại: "Sao dùng điểm tâm lại còn phải đưa lên trong phòng?" Sau đó hắn nhìn cái mâm một chút, cô nương này, ôi, ăn... thật là nhiều!

"Không có thói quen ăn cơm ở bên ngoài." Lý Quý Hâm nhìn đám quan phủ ở ngoài cửa một chút rồi vừa cười vừa nói: "Dù sao hôm nay cũng không đi được rồi. Còn không bằng ăn xong lại tiếp tục ngủ."

"Nếu như cô nương muốn rời đi, những quan gia này lại còn ngăn được hay sao?" Công tử Du nói thẳng thừng.

Lý Quý Hâm cũng không vòng vo nữa: "Ta thấy công tử cũng là người không tầm thường, vậy tại sao cũng muốn lưu lại đây?"

Công tử Du chỉ cười mà không nói gì, cái cô nương có tướng mạo hết sức bình thường này cũng thật là thú vị.

Lý Quý Hâm vừa trở lại phòng, Trầm Dao Quân liền từ trên giường nhỏ nhảy xuống ăn điểm tâm.

"Tấn Nhất đã bị công tử Du dùng đồ ăn thu mua rồi." Lý Quý Hâm thong dong mở miệng.

Trầm Dao Quân sửng sốt mất một lúc: "Hả? Trong khách điếm này thì có gì ăn ngon? Tấn Nhất mà lại bị người ta dễ dàng thu mua như vậy sao? Không được! Phải làm cho Tấn Nhất trở lại! Chờ đến khi chúng ta hồi cung, ta sẽ cho nàng thật là nhiều thật là nhiều đồ ăn ngon! Tấn Nhất là người của chúng ta, không thể để cho người khác thu mua như vậy được!"

Lý Quý Hâm cầm bánh bao bỏ vào trong miệng Trầm Dao Quân: "Chính ngươi tự mình ăn cho xong đi! Chúng ta đã bị công tử Du theo dõi. Nếu để cho hắn biết nơi này còn có một cục bột trắng mập nữa, nói không chừng hắn sẽ dùng Tấn Nhất đen gầy kia đổi lấy cái người trắng trẻo mập mạp là ngươi đây."

"Vậy Mỹ Nhân Nữ Phó muốn có Tấn Nhất hay là muốn có A Dao đây?" Trầm Dao Quân xoa gương mặt nũng nịu hỏi.

"Muốn có cả hai." Lý Quý Hâm bóp cái mặt tròn vo của Trầm Dao Quân một cái, nàng lẩm bẩm: "Nếu như có thể đem phân một ít thịt của ngươi cho Tấn Nhất thì thật tốt."

Trầm Dao Quân liền xoa mặt rồi cười, nàng không hề bị không khí quỷ dị ở dưới lầu ảnh hưởng đến một chút nào: "Không được! Mỹ Nhân Nữ Phó chỉ có thể lựa chọn một mình ta!"

"Tại sao?" Lý Quý Hâm dùng ngón tay chọt chọt cái đầu hạt dưa của Trầm Dao Quân.

Trầm Dao Quân ngoẹo cổ trả lời: "Bởi vì Mỹ Nhân Nữ Phó là người của ta!"

"Ta sẽ nổi giận." Lý Quý Hâm cố ý trừng hai mắt tỏ ý không vui.

Trầm Dao Quân lập tức nhìn lại! Ui za má ơi! Mỹ Nhân Nữ Phó nên nổi giận nha! Nếu như Mỹ Nhân Nữ Phó mà tức giận cả đời thì sẽ đem A Dao đè lên tường cường hôn sau đó sẽ là như vậy như vậy... Nàng vội vàng chạy tới đứng ở bên góc tường, giang hai tay ra đầy vẻ hào hứng: "Mỹ Nhân Nữ Phó hãy tức giận nhanh lên một chút! Tức giận nhanh lên một chút! Đè A Dao lại, cứ vậy mà làm tới!"

Lý Quý Hâm: "..."

Dưới lầu, công tử Du đột nhiên cau lại chân mày, người hầu đi tới ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: "Hình như trên lầu lại có thêm một người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play