Hoàng đế cũng không khỏi sửng sốt, quy tắc này ra đời vào lúc nào vậy ta?
Trầm Dao Quân bĩu môi một cái rồi lẩm bẩm: "Đây chính là trò chơi, quy tắc của trò chơi có hiểu hay không? Nếu quy tắc trò chơi muốn đổi liền đổi, như vậy thì trò chơi đâu còn là trò chơi nữa?" Tiểu nha đầu này còn nói tiếp với cái giọng cực kỳ lẽ thẳng khí hùng: "Cũng giống như trị quốc vậy, nếu như các đại thần không nghe lời của phụ hoàng, vậy thì xảy ra đại sự rồi!"
Một khi đã nói đến vấn đề trị quốc, nếu như hoàng đế lại còn cự tuyệt làm trò ngay trước văn võ bá quan, vậy ngày sau há chẳng phải là nói thay đổi quy củ liền thay đổi ngay hay sao?
Hắn xua xua tay, ý bảo Lý Quý Hâm cứ dựa theo quy tắc mà làm.
Lý Quý Hâm cực kỳ khiếp sợ! Cả cái nhà họ Trầm của Đông Châu, từng cái đầu dưa này lại đang nghĩ gì như vậy đây? Làm ơn đi! Đây là con gái ngươi đang muốn ghẹo con gái nhà lành đó nha! Ngươi là một vị hoàng đế, vậy mà trước sau gì cũng không nhận ra? Chẳng trách hoàng hậu lại có thể trong lòng có phu nhân Hoa Xà, âm thầm lật đổ hoàng quyền như vậy! Thật đáng buồn, thật đáng tiếc!
Cái miệng này của công chúa cũng đã bị nàng hôn đến sắp hỏng đi rồi, dĩ nhiên Lý Quý Hâm không ngại hôn thêm một cái.
Chẳng qua có quá nhiều người có mặt ở đây, kể ra cũng có chút ngượng ngùng.
Trong khi đó Trầm Dao Quân lại hoàn toàn ngược lại. Nàng ỷ vào mình là một kẻ ngu nên hành vi lại càng càn rỡ. Nàng nhào tới như mãnh hổ xuống núi, lập tức ấn Lý Quý Hâm xuống sau đó cứ như là mưa rơi thác đổ mà cuồng hôn người này, hôn đến nỗi nước miếng của nàng vương đầy mặt người ta!
Trường Tề che lại hai con mắt. Di, người này khẩu vị quá nặng đi!
Trầm Vân Tân thầm nghĩ, tại sao bầu không khí lại quỷ dị như vậy? Rõ ràng là đĩa quay có vấn đề, ấy vậy mà hai người lại giở trò quỷ gì thế này?
Còn hoàng đế lại nghĩ, nhìn đi, vẫn là tiểu cô nương mười sáu tuổi có sức sống nhất. Nguyên khí tràn đầy, tinh thần phấn chấn!
Từ dưới đất Lý Quý Hâm bò dậy, trên mặt không lộ ra một chút cảm giác. Nhưng vẻ mặt không chút biểu cảm này lại như đang nói với Trầm Dao Quân rằng, trở về ngươi liền thảm!
Trầm Dao Quân lau đi nước miếng bên miệng. A! Có thể áp được Mỹ Nhân Nữ Phó một lần như vậy, cảm giác thật quá có thành tựu!
Trò chơi đã chơi đến mức này rồi, dường như cũng không cần phải chơi tiếp nữa. Chỉ có điều hoàng đế đối với trò chơi này lại tỏ ra rất hài lòng, nhất là khi trong lòng hắn vẫn chưa hết hoài nghi về cái đĩa quay.
Mặc dù Trầm Vân Tân không nói thẳng ra đĩa quay có vấn đề, nhưng mà trong tối ngoài sáng hắn cũng đã có hoài nghi rồi. Đối với hoàng quyền mà nói, bất cứ hoàng đế nào rồi cũng sẽ cực kỳ cẩn thận.
"Cái đĩa quay này chơi thật là vui, cứ để lại ở chỗ này đi. Ngày mai trẫm sẽ cho người tới nghiên cứu cách chơi mới."
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy, Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm lập tức biết tình thế không đúng.
"Phụ hoàng! Phụ hoàng! Chuyện nghiên cứu cách chơi này hay là giao cho A Dao đi!" Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt: "Dẫu sao, phụ hoàng cũng không thể cùng A Dao cướp đồ chơi nha!"
Hoàng đế ngẩn người ra, mặc dù cướp đồ chơi với kẻ ngu thì đúng là đáng xấu hổ, nhưng mà nghe nói đồ chơi này rất lợi hại nha.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của hoàng đế mà dường như Trầm Dao Quân cũng hiểu ra. Nàng lập tức bịch bịch bịch đôi chân nhỏ ngắn chạy tới, đoạt lấy cái đĩa quay, liền theo đó là òa lên khóc: "Ta mặc kệ! Phụ hoàng muốn cùng ta cướp đồ chơi! Nếu ngươi không trả lại cho A Dao, A Dao liền đem nó đập nát!"
Ngược lại Trầm Vân Tân mới là người rất muốn đem đĩa quay đập nát để nhìn một chút bên trong đến tột cùng là cái gì. Đáng tiếc là tựa hồ hoàng đế lại không nghĩ như vậy.
Lý Quý Hâm cực kỳ khâm phục Trầm Dao Quân khi có được kỹ năng nói khóc liền khóc. Nàng chợt nhớ lại cái ngày mình vừa mới tới hoàng cung vừa trẻ vừa dốt nát, vậy nên mới bị Trầm Dao Quân lừa gạt như vậy.
Nhưng thực tế này cũng nói cho nàng biết một điều, không thể tin vào nước mắt của nữ nhân, dù chỉ là một chút.
Tiếng khóc của Trầm Dao Quân vang vọng, càng lúc tiếng khóc ấy càng lớn, đến nỗi Trường Tề cũng phải bắt đầu lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Trầm Dao Quân dốc sức mà khóc, cả một đám thái giám đứng bên cạnh tiến lên không được mà thối cũng không xong, cứ như thế nhìn hoàng đế vụng về dỗ dành Trầm Dao Quân.
Trận khóc này đại khái là đã dùng tới sức lực của cả hồng hoang, khóc đến nỗi hoàng đế cũng phải nghĩ đến chuyện giữ thể diện, vậy nên hắn đành phải cố gắng hết sức để mà dỗ dành nàng công chúa ngốc được cưng chiều nhất như trong lời đồn đại này: "A Dao ngoan nha! Phụ hoàng sẽ không giành đồ với ngươi."
Đến lúc này Trầm Dao Quân mới chịu nín đi tiếng khóc ầm ĩ của mình. Nàng ôm cái đĩa quay đầu lại cười một tiếng: "Vậy sáng mai A Dao sẽ lại đem đĩa quay lại cho phụ hoàng mượn chơi!"
Hoàng đế nhìn đĩa quay nằm trong ngực nàng một cái rồi vẫy tay tỏ ý bảo nàng đi ra.
Chờ đến khi ra khỏi cửa, Trầm Vân Tân mới lên tiếng: "Chờ đến sáng mai thì cái đĩa quay này đã bị đánh tráo, đến lúc đó chỉ sợ không còn gì để mà nói năng nữa."
Lý Quý Hâm lại quá rõ ràng: "Sao vậy? Xem ra đối với đối thủ ở Tây Lâm châu, Thái tử điện hạ đã không còn để ý tới nữa. Lẽ nào ngươi lại không sợ chọc giận hoàng hậu hay sao? Đến lúc đó hoàng hậu mà cho Hoàng thượng cái bậc thang, đem người ở bên Tây Lâm châu thay thế ngươi thì sao?"
Trầm Vân Tân lại đầy cái vẻ không thèm để ý, trên môi hắn là nụ cười khinh miệt: "Ngươi cho là cái vị trí thái tử này muốn đổi liền đổi?"
Bất quá cũng chỉ là dùng máu tươi trải làm đường, đạp lên thi thể và bạch cốt mà thôi.
Ngay lập tức Lý Quý Hâm như biết được cái gì, nàng khẽ thở dài một hơi mà không nói gì.
Sau khi Trầm Vân Tân đi khỏi, Trầm Dao Quân mới trưng cái vẻ mặt cực kỳ đắc ý cùng với cầu được khen ngợi: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi thấy hôm nay biểu hiện A Dao ra sao?"
"Thật tốt!" Lý Quý Hâm vuốt tóc nàng một cái.
"Bao gồm cả việc hôn ngươi nữa hay sao?" Khuôn mặt tròn trịa, nhỏ bé của Trầm Dao Quân đỏ bừng lên: "Ai nha, ai bảo vận may của A Dao lại tốt như vậy chứ?"
Tổng thể thì Lý Quý Hâm không thể ngay tại chỗ lại làm ầm lên để giáo huấn nàng, dù sao thì đây cũng chính là thánh chỉ của hoàng đế...
Trầm Dao Quân ôm chặt lấy cái đĩa quay tung ta tung tăng nhảy nhót: "Ban nãy, cái lúc Mỹ Nhân Nữ Phó nói chuyện với Thái tử ấy, tại sao ngươi lại phải than thở như vậy đây?"
Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng: "Chỉ là khinh thường một địch thủ từng phải ẩn núp suốt hơn hai mươi năm mà thôi. Mặc kệ trong tay Trầm Vân Tân có bao nhiêu lợi thế đi nữa, nhưng ta có dự cảm, hắn rồi cũng sẽ thất bại thảm hại."
"Vậy còn cái người ở Tây Lâm châu kia?" Trầm Dao Quân cười rồi tự trả lời: "Thật ra thì cũng không có gì là không tốt. Cho dù cái người ở Tây Lâm châu kia có toàn diện đến đâu đi nữa, nhưng phải ở cách quá xa kinh thành, hắn sẽ không hiểu biết nhiều về mẫu hậu. Trong khi đó Thái tử lại hàng năm ở trong cung, ít nhiều cũng đã nhìn ra được những bất lợi đối với chúng ta. Giả thiết ở đây có mối quan hệ theo thế kiềng ba chân đi. Cho dù mối quan hệ ấy có trở nên ác liệt đến mức độ nào đi nữa, nhưng cuộc khai chiến đầu tiên nhất định sẽ là giữa Thái tử và Tây Lâm châu. Ở trong mắt bọn họ, chúng ta bất quá cũng chỉ là con châu chấu nhỏ, không ảnh hưởng đến đại sự. Như thế lại càng tốt."
Khi Trầm Dao Quân nghiêm trang nói chuyện như vậy, người ta dễ quên đi việc rõ ràng nàng chỉ là một thiếu nữ ngốc nghếch.
Vì vậy mà Lý Quý Hâm cũng chỉ cười cười. Vì người ở Tây Lâm châu kia không ở trong kinh thành, nên sự chú ý của Trầm Vân Tân chỉ có thể đặt ở hoàng hậu bên này. Nếu như bên Tây Lâm châu mà có động tĩnh, nói không chừng, sắp tới đây hai bên lại cần đến sự hỗ trợ của nhau để cùng chống trả "ngoại địch" cũng nên.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nói không chừng cái đĩa quay này đến lúc nào đó cũng sẽ nổ tung như một quả bom cũng nên.
"Phải tráo đi những thứ có ở bên trong mới được." Lý Quý Hâm nói.
Nhưng Trầm Dao Quân vừa đưa tay gãi gãi sau ót vừa lúng túng trả lời: "Nhưng mà cái lúc mẫu hậu hướng dẫn phương pháp sử dụng ta lại không chịu lắng nghe, cho nên không biết làm thế nào mở nó ra."
Lý Quý Hâm: "..."
Nếu đã không có cách, vậy thì cũng chỉ có thể ôm trở về nhà gỗ nhỏ, lén nghiên cứu mà thôi.
Ở An Ninh các không có Thanh Thư, những tiểu nha hoàn ở lại đều là những người không hiểu chuyện. Vừa vặn cho Trầm Dao Quân kiếm cớ chạy tới nhà gỗ nhỏ để cùng Lý Quý Hâm chung chăn gối.
Hai người cùng ghé vào bên bàn nghiên cứu đĩa quay. Cái đĩa quay lúc này giống như con chuột bạch ngoan ngoãn nằm yên trên bàn. Bên trong của nó là thiết kế cực kỳ phức tạp, tỉ mỉ với vô số chi tiết nhỏ liên kết với nhau, căn bản là không biết bắt đầu từ nơi nào.
Mặc dù đây là một việc làm cực kỳ mạo hiểm, nhưng với tình thế hiện tại, nếu để nó rơi vào tay hoàng đế, càng dễ dàng gặp phải hoài nghi.
Không cần phải nghĩ cũng biết, bên ngoài nhà gỗ nhỏ nhất định có tai mắt của hoàng đế đang giám sát. Chẳng qua là vì ngại võ công của Lý Quý Hâm nên bọn họ mới không dám đến gần.
Trầm Dao Quân dùng ngón tay chà xát cái hộp sắt, chỉ thấy cái hộp sắt này vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo: "Thật không biết mẫu hậu đã nghĩ cái gì nữa. Nếu như bây giờ mà có một thứ có thể ở nơi cách xa mẫu hậu mà vẫn nói chuyện được với nhau thì tốt rồi."
Nhưng mà Đông Châu còn chưa có nắm giữ được cái thứ khoa học kỹ thuật tân tiến như vậy, vậy nên bây giờ hai nàng cũng chỉ có thể dựa vào tài trí thông minh của mình để giải quyết vấn đề hộp sắt này mà thôi.
"Sáng mai đã phải mang nó đi rồi. Nếu như để cho Hoàng thượng phát hiện ra, đến lúc đó không còn là vấn đề của ngươi hay ta nữa rồi." Lý Quý Hâm nghiêm túc nói.
Hai người mân mê cái đĩa quay rất lâu, thậm chí còn đốt cả nến lên để đốt qua một lượt. Khi mà bên ngoài kia ám vệ bắt đầu ngủ gật thì Trầm Dao Quân cũng "bộp" một cái gục đầu lên trên mặt bàn.
Mí mắt của Lý Quý Hâm cũng không ngừng đánh nhau. Nàng ôm lấy Trầm Dao Quân đặt lên giường, giúp nàng đắp chăn thật cẩn thận để chuẩn bị một mình chiến đấu thêm mấy canh giờ. Nhưng khi nhìn thấy Trầm Dao Quân ngủ ngon lành trên giường thì nàng cũng không nhịn được mà nằm ngã xuống.
Mặc kệ cái gì mà đĩa quay cùng với sét đánh chết! Mặc kệ cái gì mà hoàng đế với lại hoàng hậu! Mặc kệ cái gì mà âm mưu với chả dương mưu! Trời đất bao la, ngủ mới là nhất! Không có chuyện gì mà sau một giấc ngủ ngon lại không giải quyết được!
Sáng ngày hôm sau Lý Quý Hâm tỉnh lại rất trễ. Khi mà Trầm Dao Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng quay đầu nhìn lên mặt bàn một cái!
Vốn còn đang buồn ngủ mông lung, vậy mà cả người nàng đã lập tức trở nên thanh tỉnh, Trầm Dao Quân vội vàng đẩy đẩy Lý Quý Hâm mấy cái để người này tỉnh lại: "Mỹ Nhân Nữ Phó! Không hay rồi! Mau tỉnh lại! Đĩa quay không thấy đâu nữa!"
Từ trong giấc mộng Lý Quý Hâm bật người ngồi dậy.
Rất hiếm khi nàng lại ngủ trầm như vậy...
Lại nhìn một cái! Cái đĩa quay tối hôm qua còn ở trên bàn không thấy đâu nữa!
Chỉ trong nháy mắt con sâu ngủ biến mất vô ảnh vô tung, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Thế này thì xong đời thật rồi!
Hai người vội vã bò dậy, với quần áo trên người không chỉnh tề, bắt đầu tìm đĩa quay trong các ngóc ngách có ở trong nhà gỗ nhỏ!
Nhưng mà lại không thấy! Cái đĩa quay mất tích mà không hiểu do đâu!
Đúng vào thời khắc này có ai đó gõ cửa: "Công chúa! Nữ phó đại nhân! Sáng nay Hoàng thượng nhớ cái đĩa quay cho nên đã cho người tới mang đi. Bây giờ hai vị có thể đi ngự thư phòng cùng chơi với Hoàng thượng."
Hai người lại là liếc nhìn nhau một cái: "Hoàng thượng đã biết bí mật của đĩa quay?"
"Chúng ta không mở ra, không phải là phụ hoàng cũng mở không ra đấy chứ?"
"Không hỏi mà tự lấy tức là trộm cắp!"
"Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi quên rồi! Thiên hạ đều là của hắn, hắn có mang đi của ngươi cái đĩa quay thì đã là cái gì?"
Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Việc chúng ta cần làm bây giờ là phải bảo đảm an toàn cho đĩa quay trước khi hoàng hậu trở về."
"Ta không thể không một lần nữa khiển trách mẫu hậu vì đã làm cái việc không đáng tin cậy." Hai người giúp nhau sửa sang lại quần áo.
Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ: "Hoặc là chúng ta cũng nên tin tưởng vào hoàng hậu?"
"Hoặc cũng có thể lúc này phụ hoàng cũng chỉ là muốn chơi trò chơi mới!" Trầm Dao Quân ngoẹo cổ suy nghĩ: "Biết đâu phụ hoàng muốn nhìn ta đổi mới hình thức hôn Mỹ Nhân Nữ Phó? Ta phải đem quy tắc trừng phạt sửa lại mới được, đổi thành trình tự cao hơn chút nữa chẳng hạn!"
Lý Quý Hâm nghĩ nghĩ, chẳng lẽ đây là công chúa phát sốt?
Mà giờ khắc này điều cần bàn chính là về số phận của cái đĩa quay. Trong khi hai người cấp tốc vọt vào ngự thư phòng thì hoàng đế lại đang bận bịu nghiên cứu phía sau đĩa quay: "Tới thật đúng lúc!" Hoàng đế ngoắc ngoắc tay: "Hôm qua ta đã quên khuấy đi mất! A Dao a, phụ hoàng nhận thấy cái đĩa quay này chơi thật vui, hẳn nên phổ biến rộng rãi đến cả nước. Lại đây, đem nó tháo ra rồi tìm người tìm hiểu xem cấu tạo của nó ra sao, để ngày sau có thể sản xuất rồi phổ biến rộng rãi cho cả Tứ Đại Châu!"
Vừa nghe thấy những lời này, Trầm Dao Quân lập tức lắp bắp: "Cha... chẳng lẽ là phụ hoàng muốn... muốn dựa vào văn hóa, dựa vào cái đĩa quay này để chinh phục Tứ Đại Châu? A... Phụ hoàng thật là lợi hại... Chinh phục tất cả nhi đồng của Tứ Đại Châu, cũng là chinh phục tương lai của Tứ Đại Châu!"
Vì quá bất ngờ mà hoàngđế bị sửng sốt mất một lúc: đứa con gái thiểu năng trí tuệ của mình vậy mà lại có ý tưởng như vậy. Hoặc là nói, người ở Tây Lâm châu mới là kẻ thua thảm nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT