Trầm Dao Quân bị bọc kín như một cái bánh kẹp thịt suốt cả đêm, phải đến rất khuya mới ngủ thiếp đi. Chờ khi nàng tỉnh lại thì thấy bản thân đã không còn là cái bánh kẹp thịt nữa, mà là món hàng bày bên vỉa hè. Lý Quý Hâm đã dậy từ lúc nào.

Rốt cuộc nàng cũng rút ra được một cái đạo lý, phương pháp chọc giận Mỹ Nhân Nữ Phó cũng không phải là không có, chỉ là nàng lại không biết rằng trừng phạt lại không phải là ôm ôm hôn hôn chụt chụt mà là ngược đãi phi nhân loại.

Sự nghiệp chưa thành công, công chúa vẫn còn phải suy nghĩ nhiều hơn nữa.

Hoàng hậu thật sự tỏ ra nghiêm túc cúng bái trong mấy ngày ở đây, mức độ nghiêm túc ấy không thua gì các nhà sư trong chùa.

Thấy vậy Lý Quý Hâm không khỏi kinh ngạc, nhưng Trầm Dao Quân lại tỏ ra xem thường: "Dù sao những việc mẫu hậu đang làm cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Ngươi nên biết càng như vậy thì lại càng yêu cầu thần linh che chở, nhân chi thường tình mà. Nếu như cái gì cũng không làm, chỉ có ăn rồi ngủ, việc gì phải cần đến thần linh che chở ngươi?"

Lý Quý Hâm cảm thấy từ khi lên núi tới nay đây là lần đầu tiên Trầm Dao Quân nói có lý nhất. Có chuyện cần làm mới có cầu, không cần đến tài năng vật lực không cầu.

Cho nên a, chỉ vì sống ở trên Hoa Xà sơn là cái nơi chỉ có hoa cỏ, cây cối, chim muông, thú vật mà cho tới bây giờ phu nhân Hoa Xà mới không cầu nguyện cái gì. Siêu thoát không khác gì thế ngoại cao nhân vậy.

Vốn dĩ định ở lại chùa Phúc Hoa nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng rồi hoàng hậu đột nhiên nhận được mật thư do tâm phúc ở trong cung gửi tới.

Vào lúc này mà lại có mật báo gửi tới tuyệt đối là chuyện khẩn cấp. Mở ra nhìn thì thấy, thì ra là hoàng đế đang bí mật phái người lục soát Phượng Linh điện cùng An Ninh các.

Gương mặt của nàng trở nên lo lắng. Những đồ vật không nên để lại trong Phượng Linh điện đã sớm được cất giấu, dù có phái tới mấy tên ám vệ thì cũng không tìm ra được. Nhưng mà một khi đã có động tác này, chứng tỏ sẽ có bước kế tiếp. Có lẽ chờ cho đến khi nàng hồi cung, nghênh đón nàng đã là tin dữ.

Vì để khống chế sai sót có thể xảy ra, hoàng hậu khẩn cấp gọi Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm tới: "Chuyện đã quá khẩn cấp! Mang theo A Dao, hồi cung ngay lập tức!"

"Phụ hoàng đã phát hiện ra?" Trầm Dao Quân cuống quít hỏi.

"A Dao đi về trước sẽ không bị hoài nghi. Lý Quý Hâm võ công cao, ám vệ sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Binh khí cùng thuốc nổ còn chưa có cách nào chuyên chở ra bên ngoài, vạn sự vẫn nên cẩn thận là hơn.

Lý Quý Hâm lúc này đáp ứng: "Được!"

Cùng ngày hôm đó, ngay tại chùa Phúc Hoa, Trầm Dao Quân đại náo một phen. Nàng nói là trong chùa không có đồ ăn ngon, nàng mặc kệ, nàng phải xuống núi. Nhân cơ hội đó hoàng hậu lập tức đuổi nàng trở về.

Dù sao nàng cũng là kẻ ngu, nàng nói gì cũng luôn chỉ có đúng.

Nhân dịp đó Lý Quý Hâm nhanh chóng mang công chúa ngốc trở lại kinh thành.

Hoàng hậu giữ lại cho mình chiếc xe ngựa lớn, chỉ còn lại một chiếc xe ngựa nhỏ dành cho một người. Trầm Dao Quân ngồi trong xe ngựa, Lý Quý Hâm cưỡi ngựa đi trước.

Dọc theo đường đi Lý Quý Hâm đều luôn đi ở phía trước. Từ chùa Phúc Hoa trở lại kinh thành, lại là mấy ngày đi đường nữa.

Sau mấy ngày phải ngồi trong xe lắc lư, lại thêm nghĩ không ra làm thế nào mới có thể khiến cho Mỹ Nhân Nữ Phó chủ động đưa lên đậu hủ, tâm tình của Trầm Dao Quân không mấy tốt đẹp.

Nói thế nào đi nữa nàng cũng là công chúa, vậy nên tính khí do quá được nuông chiều vẫn phải có. Lý Quý Hâm một mực đi ở phía trước, cũng đồng nghĩa với việc không có cơ hội cho nàng cùng Trầm Dao Quân nói chuyện.

Một mình ở trong xe ngựa tiểu công chúa vô cùng giận dỗi, nhưng lại không thể xuống xe phát giận được.

Khi phải đi qua một con sông, đột nhiên phía sau có người tiến lên nói với Lý Quý Hâm: "Nữ phó đại nhân, công chúa nói muốn ở lại nghỉ ngơi."

"Tại sao phải nghỉ ngơi?" Lý Quý Hâm hỏi.

Thị vệ trả lời: "Công chúa nói nàng... Say xe."

Đã mấy ngày đường ngồi xe ngựa mà vẫn không sao, Lý Quý Hâm thầm nghĩ, không biết Trầm Dao Quân lại muốn làm cái gì nữa đây.

"Không dừng lại." Lý Quý Hâm ra lệnh: "Con sông này chảy rất xiết, cần phải đề phòng cẩn thận. Một lát nữa thuyền lớn tới rồi, chờ thuyền qua sông rồi nói sau."

"Nhưng mà..." Thị vệ nói: "Công chúa nhất định không chịu đi."

"Là các ngươi đánh xe ngựa hay là công chúa đánh xe ngựa?" Lý Quý Hâm cau mày lại: "Nếu không chịu đi thì kéo đi cho bằng được!"

Thị vệ thầm nghĩ: đó là bởi vì ngươi là nữ phó, công chúa mới chịu nghe lời ngươi, còn đối với người khác một khi công chúa đã ra lệnh, ai dám cưỡng chế nàng đi, chờ đến khi trở về cung liền nhận phạt hai chục đại bản!

"Công chúa nói... Muốn nữ phó phải tự mình tới nói mới được."

Lý Quý Hâm lập tức quay đầu ngựa, bây giờ đã là chạng vạng tối, giờ này mà vẫn chưa qua sông, ngày hôm nay đừng mong rời khỏi nơi này.

Từ nơi rất xa nàng đã nghe thấy tiếng Trầm Dao Quân gào khan. Nàng không thể không thừa nhận, những khi phải đóng vai kẻ ngu này, chẳng những kỹ thuật diễn của Trầm Dao Quân tuyệt cao mà người này còn diễn đến vô cùng tận tâm tận lực.

Cũng may là trong xe ngựa không có vật phẩm gì quý trọng, nếu không vào giờ phút này nhất định chúng đều bị nàng ném lên đầy trời rồi.

Có một nha hoàn ở một bên tận lực trấn an công chúa ngốc: "Công chúa, nếu vẫn không qua sông thì tối hôm nay sẽ không qua được. Ngài cũng không muốn để cho nữ phó tức giận có đúng không?"

Tức giận hả? Nếu như cả đời Mỹ Nhân Nữ Phó đều tức giận thì sẽ luôn hôn nàng, vậy nên nàng hy vọng ngày nào người này cũng đều tức giận!

"Ta mặc kệ! Cả một ngày hôm này ta không được nhìn thấy Mỹ Nhân Nữ Phó, nguyên hẳn một ngày! Ngươi có biết cả ngày có nghĩa là thế nào không? Chỉ một ngày phụ hoàng đã có thể sinh ra một tiểu công chúa một hoàng tử nhỏ rồi!" Nha hoàn đỡ trán, đây là so sánh cái gì với cái gì vậy hả?

Thì ra chỉ là bởi vì không nhìn thấy mình nên mới tức giận. Cái chức nữ phó này của Lý Quý Hâm thật không dễ làm. Vừa phải dạy dỗ công chúa, lại còn phải làm gương cho binh sĩ bảo vệ mọi người an toàn.

Nàng gõ một cái lên buồng xe ngựa, ý bảo nha hoàn xuống xe.

Nha hoàn vừa nhìn thấy Lý Quý Hâm thì như nhận được đại xá, lập tức từ trong xe bò xuống.

Trầm Dao Quân nhắm hai mắt lại, trên môi như đang mỉm cười. A nha, nếu mình không nổi giận Mỹ Nhân Nữ Phó liền đem mình đặt sang một bên. Bây giờ chỉ cần nắm chắc thời gian qua sông, mình phải lăn lộn một hồi mới được!

Ai ngờ nha hoàn vừa mới đi khỏi, Lý Quý Hâm vừa lên xe, đến một câu cũng không thèm nói, lập tức ấn ngã Trầm Dao Quân vào trong góc xe ngựa.

Không gian của chiếc xe ngựa này rất nhỏ, hai người ở chung liền thấy nóng nực, oi bức. Trầm Dao Quân nhìn Lý Quý Hâm thì không biết phải làm sao. Sau đó đột nhiên người này đè cằm nàng lại nghiêng người vừa hôn vừa cắn lên môi nàng một cái.

Mặt Trầm Dao Quân tức khắc đỏ chín, thật là quá cường thế! Thật thích...

"Như vậy thì đã được chưa? Không nổi giận nữa?" Lý Quý Hâm ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Đôi con mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, Trầm Dao Quân bị hạnh phúc đột nhiên xuất hiện nên cả kinh mất hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Vốn dĩ nàng cũng không phải thật sự tức giận, chẳng qua chỉ là giả bộ tức giận mà thôi.

"Không... A Dao... Không... Tức giận." Trầm Dao Quân lắp bắp trả lời.

Lý Quý Hâm nâng mặt lên, trên mặt nàng thấp thoáng một nụ cười, thị vệ chỉ nghe thấy từ trong xe ngựa truyền ra tiếng của Lý Quý Hâm: "Lên đường!"

Sau đó từ trên xe ngựa nàng phi thân xuống, rồi cứ như vậy lướt qua bãi cỏ cùng đám thị vệ, trở lại trên lưng ngựa của mình. Toàn bộ động tác này của nàng đều là nước chảy mây trôi, khiến cho cả một đội ngũ đều sững sờ tại chỗ.

Kể từ đó trong xe ngựa quả nhiên không một tiếng động, công chúa cực kỳ nghe lời.

Dĩ nhiên, cũng có người suy đoán, có phải nữ phó đã đem công chúa cho đánh ngất xỉu rồi hay không?

Còn ở trong xe ngựa, Trầm Dao Quân siết chặt vạt áo, bên trong đó đang có một con nai con chạy loạn. Một chút nàng cũng đoán không ra lúc nào thì Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ cho mình ăn đường, lúc nào thì sẽ cho mình một bàn tay. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một khóc hai nháo ba thắt cổ rồi, ấy vậy mà người ta Lý Quý Hâm lại chỉ cần gặm gặm cái miệng một chút, liền chữa hết bệnh công chúa của công chúa.

Nữ phó đại nhân quả là lợi hại! Đây là điều các vị đã nghĩ đến.

Rất nhanh đoàn người đi qua sông, lên đường tiến về cái đích đã vạch sẵn.

Trong khi đó ở trong hoàng cung, hoàng đế cũng nhận được tin Trường Ninh công chúa ngại cơm canh không ngon, nhất định phải hồi cung.

"Tra ra thế nào rồi?" Hoàng đế hỏi.

"Không tìm ra bất kỳ vật gì khả nghi." Ám vệ lục soát Phượng Linh điện trả lời.

"Đây mới là điều kỳ quái nhất!" Rốt cuộc thì hoàng đế lại không ngốc: "Nếu không có gì cả liền chứng tỏ nhất định có cái gì đó. Thử nghĩ lại xem, hoàng hậu ngồi ở vị trí này đã nhiều năm như vậy rồi, vậy mà lại thiên chân đến không có bất kỳ phòng bị nào, người của Đồng gia lại không phải là cái bộ dáng này. Càng là như vậy thì càng khiến cho trẫm thêm hoài nghi hoàng hậu cất giấu thứ gì đó không thể cho người ta biết được! Trước khi Trường Ninh trở lại, cần phải tỉ mỉ lục soát. Ngoại trừ Phượng Linh điện cùng An Ninh các ra, bất kỳ nơi nào hoàng hậu thường tới cũng phải tra cho ta!"

Chặng đường trở về diễn ra hết sức thuận lợi, Trầm Dao Quân đã không còn cố ý gây chuyện nữa, dẫu sao thời gian cũng đang cực kỳ cấp bách.

Từ khi qua sông cho đến hồi cung bất quá cũng chỉ còn mấy ngày đi đường mà thôi. Thời điểm các nàng vừa trở lại trong cung kia, hoàng đế cực kỳ kinh ngạc.

Bởi vì thái giám báo lại là, đại khái vì Trường Ninh công chúa đối với thịt nhớ nhung thành điên, nên vừa mới xuống xe đã lập tức vọt vào ngự thiện phòng, yêu cầu đầu bếp phải làm một bàn thịt: thịt hấp, thịt kho, thịt chua ngọt, thịt chiên dầu, thịt xào với rau trộn... tóm lại là đã hao phí nguyên liệu nấu ăn xấp xỉ trong một ngày của nửa hoàng cung.

Dĩ nhiên, Trầm Dao Quân đối với Lý Quý Hâm mà nói, để diễn thật tốt cái vai một người ngu, chính là cho dù có làm chuyện gì cũng phải nhân lên vô số lần, có như vậy thì mới có thể chân thực hơn.

Lý Quý Hâm chỉ còn biết phục tùng.

Ăn thịt xong Trầm Dao Quân lập tức một mình đi thẳng tới chỗ hoàng đế, còn Lý Quý Hâm thì lặng lẽ đi vào Phượng Linh điện cùng An Ninh các để xem xét tình hình. Bên trong Phượng Linh điện vẫn bình thường giống như trước khi đi: thật chỉnh tề, sạch sẽ, không có dấu vết bị lục soát qua. Đồ đạc trong An Ninh các lại còn ít hơn, việc khôi phục dễ dàng hơn nhiều.

Duy chỉ có nhà gỗ nhỏ là có sự khác biệt. Không biết có phải bởi vì người ở trong nhà gỗ nhỏ là Lý Quý Hâm, cho nên đám ám vệ mới không thèm cẩn thận hay không. Lý Quý Hâm đạp cửa vào nhà của mình một cái, đã nhận ra có mùi người lạ để lại.

Trên tấm bia ném phi tiêu từ vòng mười biến thành vòng tám. Cho tới bây giờ nàng chưa từng lần nào ném phải vòng tám cả.

Mà cái bia này, mặt sau được hoàng hậu dùng làm đĩa quay, không hề có người động tới, đại khái bởi vì trên đó lắp cái bia, cho nên không bị người ta phát hiện ra.

Lý Quý Hâm đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm!

Hoàng hậu là một người vô cùng giảo hoạt! Tuy nói những thứ binh khí cùng thuốc nổ này có thể đã được giấu kín từ trước, nhưng sẽ khó tránh khỏi việc lưu lại chút dấu vết nhỏ. Người này không thể đem chúng giấu ở trong Phượng Linh điện, nhưng có thể giấu ở chỗ nào?

Bên trong Phượng Linh điện đến cả xà nhà cũng còn bị lục soát qua một lần!

Trong khi đó, trước khi đi, trừ việc đưa ra một cái đĩa quay được Trầm Dao Quân gọi là cái đồ chơi thất bại nhất, tựa hồ hoàng hậu cũng không còn thứ nào khác nữa!

Ánh mắt của nàng chuyển tới phía sau cái bia. Đến lúc này nàng mới phát hiện ra, đây là một cái đĩa quay được làm từ một cái hộp sắt hết sức vững chắc. Đừng nói là ám khí, chính là dùng đến tiểu trân châu cũng không thể mở nó ra được!

Đây là hoàng hậu... Lý Quý Hâm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mệt cho người này đến là to gan khi đem đồ vật giấu vào bên trong đĩa quay như vậy, lại còn sợ nói ra cho Lý Quý Hâm biết thì nàng sẽ cất giấu quá cẩn thận, cho nên mới dứt khoát không nói gì!

Càng ở trước mắt mọi người đồ vật sẽ càng dễ dàng bị xem thường, cho nên bên trong này hẳn đã chứa tài liệu chế tạo tiểu trân châu cùng với một ít sách không thể tiêu hủy đây mà!

Đúng vào lúc Lý Quý Hâm đang âm thầm vui mừng, trên cây hòe cổ thụ của ngôi nhà gỗ nhỏ chợt phát ra tiếng động sột soạt!

Nàng thầm nói một tiếng: không hay rồi! Ngay lập tức nàng xông ra ngoài!

Đối phương lại không bỏ đi. Ngay thời khắc nàng xuất hiện, người này liền từ trên cây nhảy xuống!

"Nữ phó đại nhân!Nơi này của ta có cấp báo!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play