Lý Quý Hâm không đưa Trầm Dao Quân tới Thái Y viện để xem bệnh. Công chúa không bị bệnh động kinh, trong khi đó nàng vừa không thể nói thêm điều gì lại vừa muốn cho Trầm Vân Tân từ từ lãnh hội mà thôi.
Nhưng mà Trầm Dao Quân lại đang rất mất hứng. Mỹ Nhân Nữ Phó đã ở ngay trước mặt thái tử không cho nàng mặt mũi, để cho nàng, đường đường Trường Ninh công chúa, còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta đây?
Đôi mắt chỉ mở ti hí của nàng dừng lại ở trên người Lý Quý Hâm trên dưới quan sát một vòng thật cẩn thận. Bỗng dưng nàng phẩy đầu một cái rồi bĩu môi: "Hôm nay A Dao mất hứng! A Dao muốn phát tác bệnh động kinh!"
Lý Quý Hâm cười nhìn nàng ở trước mặt mình nũng nịu bằng cách làm ra vẻ tức giận mà không có một chút tức giận nào: "Nhưng mà ta không có thuốc a!"
Bộ móng vuốt mềm nhỏ của Trầm Dao Quân hướng về phía Lý Quý Hâm, đấm lên người nàng, vừa đấm vừa nói: "Bệnh của ta không thể chữa khỏi, không có thuốc nào cứu nổi! Ta mặc kệ! Trước cắn Mỹ Nhân Nữ Phó một cái rồi nói sau!"
Trầm Dao Quân ở phía sau đuổi theo, Lý Quý Hâm chạy phía trước, dưới ánh mặt trời, trong gió nhẹ, bóng cây đung đưa, trông thích ý vô cùng.
Đôi chân ngắn nhỏ thì làm sao có thể đuổi kịp đôi chân dài đuọc đây, vậy nên Trầm Dao Quân chỉ có thể nhận thua.
Không bao lâu sau, bên phía Trầm Vân Tân đã cho phái người tới cái hẻm nhỏ tìm người thợ rèn. Người thợ rèn vẫn còn ở chỗ cũ, chẳng qua đã cắt đứt hết thảy mọi liên hệ với Tây Lâm châu.
Trầm Vân Tân không tính là ngốc, mặc dù cho người đi điều tra, nhưng bản thân hắn lại không ra mặt, chỉ có điều việc làm này của hắn không thể nghi ngờ là đã báo cho hoàng đế biết: có người theo dõi Tây Lâm châu.
Cũng may hoàng hậu đã hành động sớm trước hai ngày, khỏi phải nói năng lực trực chiến của hoàng hậu có bao nhiêu cường. Khi Lý Quý Hâm nhận được tin tức từ Tây Lâm châu gửi về mới cảm giác được, một khi người này phong tỏa mục tiêu, sẽ giống như cái bia đã bị nhắm mũi tên, không trật phát nào.
"Báo cáo từ Tây Lâm châu nói rằng, trong đội quân đang đóng ở biên giới Tây Lâm châu không có người nào chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi giống như miêu tả của Ngô Nguyệt." Hàng lông mày của hoàng hậu như bị khóa chặt: "Như vậy lại càng đáng khả nghi hơn."
Lý Quý Hâm nói trong khi vẫn cầm lá thư trên tay: "Đúng vậy! Trong khi tin tình báo của Ngô Nguyệt cũng không miêu tả cặn kẽ cho lắm. Về lý thuyết mà nói, trong đám quân lính kia, những người có độ tuổi hai mươi bốn, hai mươi lăm hẳn phải có rất nhiều, vậy nên so với việc không có một ai thì việc có thật nhiều người cùng có độ tuổi hẳn câu trả lời lại càng hoàn mỹ hơn."
Trầm Dao Quân vừa liếm thanh kẹo mạch nha có hình một đoản kiếm do hoàng hậu tự tay làm ra vừa nói: "Nếu như người khác hỏi ta có kẹo hồ lô hay không, ta khẳng định không có, đừng nói kẹo hồ lô, ngay cả đường cũng không có! Chính là cái đạo lý này."
Lý Quý Hâm vẫn nhìn Trầm Dao Quân, làm cho Trầm Dao Quân đột nhiên đỏ mặt: "Ai nha nha, làm gì mà Mỹ Nhân Nữ Phó lại nhìn người ta như vậy đây? Chẳng lẽ vì ta nói quá hợp lý nên ngươi đã sinh lòng ngưỡng mộ? Làm như vậy A Dao sẽ ngượng ngùng đó nha!"
Lý Quý Hâm hắng giọng một cái: "Cái bộ dáng liếm đường của ngươi như vậy, giống như muốn nuốt đoản kiếm tự sát..."
Hoàng hậu liền ở một bên vừa phe phẩy cây quạt vừa cười: "Dù sao cũng là đường do ta nặn thành hình chứ đâu. Vậy lần sau sẽ nặn thành hình con kiến to, để cho A Dao nuốt con kiến."
Ngay lập tức sắc mặt của Trầm Dao Quân trầm xuống. Nếu tại Đông Châu tổ chức trao giải thưởng cho những người thích gài bẫy người khác, nhất định hoàng hậu sẽ giật giải nhất nhờ việc gài bẫy con gái mình!
Nàng buông thanh kẹo xuống, trợn mắt nhìn: "Mẫu hậu, A Dao trịnh trọng nói cho mẫu hậu biết, nếu như mẫu hậu lại còn bắt nạt A Dao như vậy, A Dao có thể ngay bây giờ vọt tới trước mặt phụ hoàng nói cho hắn biết A Dao một chút cũng không ngốc!"
"Nếu làm như vậy lại càng tỏ là ngươi ngốc." Hoàng hậu che miệng mà cười: "Kẻ ngu đều nói bản thân mình không ngốc."
Trầm Dao Quân đưa tay đỡ trán: trời ạ, chỉ vì mẫu hậu ngày ngày phải ở trong thâm cung, không thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ, trong lòng cực độ không cân bằng, cho nên mình phải chiếu cố người già độc thân, hoặc là nói không nên kích thích đến nàng vẫn hơn.
Nàng tự cảm thấy nữ nhi này của nữ hoàng quả thực quá ngoan, quá hiểu chuyện, hoàn toàn xứng đáng được bầu vào hàng ngũ thập đại nữ hiếu!
Lý Quý Hâm khẽ lắc đầu một cái. Cũng may nàng đã quen với lối sống của hai mẹ con này rồi, nếu không nhất định sẽ vì chuyện này mà bị một kích trí mạng.
Nghiễm nhiên kẹo đường làm từ lúa mạch lại trở thành nhân vật chính, tựa hồ cả mấy người đều đã quên mất đề tài của các nàng vốn là về Thái tử cùng Tây Lâm châu.
Nhưng rồi rất nhanh hoàng hậu lại đem đề tài chính kéo trở lại quỹ đạo: "Tây Lâm châu phòng vệ cực kỳ nghiêm ngặt, muốn chui vào đó là việc không dễ dàng. Cho nên tất cả vẫn phải dựa vào Tấn Nhất. Nữ phó, Tấn Nhất nơi đó nói thế nào?"
"Khoảng cách từ Hoa Xà sơn đến Tây Lâm châu có chút xa, nhưng nếu dựa vào tốc độ của Tấn Nhất thì đến ngày mai hoặc ngày kia là sẽ tới nơi. Trẻ nhỏ tương đối dễ dàng lẫn vào trong thành, ta tin tưởng vào Tấn Nhất." Nếu đến Lý Tấn Nhất mà làm việc còn chưa đủ thỏa đáng, như vậy thì không còn người nào có thể giải quyết Tây Lâm châu được nữa rồi.
Hiển nhiên là Thang Vệ Quốc cũng cho phái người đi Tây Lâm châu, thậm chí là vào thời điểm sớm hơn trước đó, khi hắn lần đầu tiên phát hiện ra ở Tây Lâm châu có bí mật, hắn đã cho người lăn lộn đi vào.
"Nếu như ta đoán không lầm..." Hoàng hậu cười khẽ một tiếng: "Hoàng thượng đã chuẩn bị ôm cây đợi thỏ rồi."
"Nhưng đối với chúng ta mà nói, chuyện này cũng chưa chắc là một chuyện tốt." Lý Quý Hâm trả lời.
Trầm Dao Quân làm như vẫn liếm kẹo lúa mạch như cũ, hết sức ngọt ngào. Nhưng đôi con ngươi đen nhánh của nàng lại chuyển a chuyển, thật giống như đang suy nghĩ về cái gì đó hết sức cẩn thận.
Hoàng hậu và Lý Quý Hâm cùng quay sang nhìn nàng.
Nhìn đến một lúc thật lâu, đột nhiên Trầm Dao Quân hé ra một nụ cười: "Ta cảm thấy, thời gian ta phải giả bộ ngu không còn lâu nữa."
Mặc kệ Trầm Dao Quân ngốc hay không ngốc, thường ngày nàng vẫn luôn là tâm tính cùng hình dáng của một đứa trẻ, nhưng đối với những việc đang xảy ra, chưa chắc nàng lại nhìn không ra.
"Nếu như tại Tây Lâm châu thật sự không có một người giống như Ngô Nguyệt miêu tả..." Trầm Dao Quân trừng mắt nhìn: "Vậy thì chúng ta chỉ cần khiến cho hắn phải xuất hiện là được rồi!"
Thanh Thư lặng lẽ đứng ở một bên. Nàng đã phải làm người câm không nói chuyện rất lâu rồi, lâu đến nỗi một chút cảm giác tồn tại cũng không có.
Đề nghị này của Trầm Dao Quân hóa ra lại rất hợp với tâm ý hoàng hậu. Người kia không xuất hiện, vậy thì buộc hắn phải đi ra, đúng lúc Trầm Vân Tân động thủ, vậy là có bao nhiêu cái nồi đều đã có Thái tử gánh hết.
Đẹp cả đôi đàng, cớ sao mà không làm?
"Hãy làm theo như lời A Dao vừa nói đi." Hoàng hậu quyết định thật nhanh.
Bùm một cái, Trầm Dao Quân nhảy từ trên ghế cao xuống đất, nàng chạy đến bên người Lý Quý Hâm rồi ngước đầu trợn to cặp mắt ngập nước mà nhìn người này: "A Dao đã nghĩ ra được một biện pháp tốt, muốn được Mỹ Nhân Nữ Phó khen thưởng, muốn được ôm ôm hôn hôn nâng lên thật cao!"
"Nếu như A Dao lại muốn tiếp tục ở trước mặt mẫu hậu chơi trò tú ân ái..." Nụ cười của Hoàng hậu trông mới hòa ái, gần gũi biết bao: "Về sau tất cả số kẹo còn lại đều sẽ bị mẫu hậu làm thành dáng vẻ đáng ghét tất."
Ngay lập tức Trầm Dao Quân đưa tay che lại miệng, nuốt đoản kiếm tự sát cũng không sao cả, nếu không đến lúc đó mà lại có hình sâu lắm lông a, rắn a, phân a... Những hình ảnh thật đẹp kia nàng thật không dám tưởng tượng đến.
Vì vậy nàng vội tóm lấy tay Lý Quý Hâm lập tức trốn ra khỏi Phượng Linh điện, cứ như là đang bị lửa dí vào mông vậy.
Kể từ khi từ Hoa Xà sơn trở về, cuộc sống của Trầm Dao Quân trôi qua so với trước kia thoải mái hơn rất nhiều: không cần phải đúng giờ đi học, lại còn có thể gia tăng mức độ đùa giỡn Mỹ Nhân Nữ Phó nữa.
Chờ cho đến khi tra ra được cái người ở Tây Lâm châu kia, cuộc sống an nhàn này vẫn còn tiếp tục, về điều này thì Trầm Dao Quân đã hết sức rõ ràng. Vì vậy mà nàng kéo Lý Quý Hâm đi tới vương giáo trường*.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao không muốn đi Quốc Văn quán để học. Chúng ta hãy tới giáo trường đi. Ngươi sẽ dạy cho ta võ công, được chứ?" Trầm Dao Quân vừa chớp chớp con mắt vừa hỏi.
* Vương giáo trường: Nơi rèn luyện dành cho hoàng tử và công chúa
Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ, nàng thấy lúc này cũng đang rảnh rỗi, liền thỏa mãn một chút yêu cầu này của Trầm Dao Quân.
Trong giáo trường đang có không ít người, lần trước tới nơi này Trầm Dao Quân từng nói nàng thích dùng roi.
Lần này cũng vẫn là roi. Lý Quý Hâm cảm thấy như vậy cũng rất tốt, bởi vì sử dụng roi cũng rất có sức mạnh. Một người vừa nhỏ tuổi vừa không có khí lực võ công căn bản giống như Trầm Dao Quân, nếu như có thể học giỏi cách dùng roi thì vẫn có thể phòng thân được.
Bên trong một góc nhỏ của giáo trường, Lý Quý Hâm hướng dẫn cho Trầm Dao Quân từng động tác. Trong khi đó, từ một xó xỉnh khác của giáo trường, đang có người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào các nàng.
Trực giác của Lý Quý Hâm rất chính xác, nàng hướng về phía góc kia, nơi có ánh nắng tươi sáng ngập nhìn tới, ở đó không có một bóng người.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, làm sao vậy?" Cây roi trong tay Trầm Dao Quân tựa như một con rắn rất dài không ngừng chuyển động, nhưng thủ pháp lại không đúng tiêu chuẩn chút nào, tất cả đều chỉ là chỉ dựa hết vào sức lực mà đập mạnh lên trên mặt đất chan chát, làm bốc lên từng đám bụi bặm, khiến cho giọng nói của nàng cũng bị nhòe đi.
Lý Quý Hâm quay đầu lại, trên môi của nàng là một nụ cười như có như không: "Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau a!"
Hoàng hậu phái người đi nhìn chằm chặp vào thợ rèn, còn hoàng đế lại phái người tới canh chừng Lý Quý Hâm. Lý Quý Hâm là một nhân vật nguy hiểm, mặc dù nàng chưa từng làm ra cái gì đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần kinh khiếp nhưng bao chuyện lớn nhỏ phát sinh trong hoàng cung trong thời gian gần đây đều có dính dáng tới Lý Quý Hâm, chừng đó cũng đã đủ để nói lên rằng nàng không giống với những người khác.
"Di!" Trầm Dao Quân nháy mắt một cái: "Là có người đang nhìn chằm chằm vào ngươi hay sao? Nếu vậy thì, chúng ta chỉ cần bắt hắn lại là được rồi!"
Có thể nào lại dễ dàng dẫn xà xuất động như vậy?
Trầm Dao Quân vỗ ngực một cái: "Mỹ Nhân Nữ Phó quên rồi à? A Dao có mẫu hậu là người chuyên phát minh ra rất nhiều thứ, nếu muốn đem hắn lôi ra còn không phải là việc quá đơn giản hay sao?"
Lý Quý Hâm chớp mắt, lúc này nàng cảm thấy đôi tay của hoàng hậu quả thực cực kỳ tài ba!
Thiếu chút nữa thì nàng đã quên mất, trên tay Trầm Dao Quân lúc này đang có một vũ khí có tính đại sát!
Nàng lập tức gật đầu một cái. Ánh mặt trời của mùa thu không còn nóng bỏng nữa, khi rơi lên trên mặt lại giống như một tầng lá vàng lóng lánh, cái bóng ở dưới mặt đất bị kéo thành một cái hình rất dài, là hướng nàng nhìn tới đang làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu. Nàng chỉ có thể đoán được một cách đại khái vị trí đối phương đang ẩn náu, chỉ có một cái nơi lớn như vậy, chỉ có những thứ này mới có thể giúp hắn ẩn núp được.
Trầm Dao Quân đưa tay vào trong vạt áo của mình, móc a móc a, cuối cùng móc ra được một cái hộp nhỏ màu đen. Mở cái hộp nhỏ ra, bên trong có mấy viên tiểu trân châu.
Chỉ là khi viên tiểu trân châu kia được móc ra, thì có người lại không khỏi rùng mình một cái. Ông Ích từng nói đó là viên sét đánh bỏ túi, nhưng ngày đó lại chứng thực nó chẳng qua chỉ là một viên tiểu trân châu hết sức bình thường.
Hiện tại, khi mà viên tiểu trân châu kia được chỉ về hướng hết sức chuẩn xác kia, có toàn thân người nọ đều dựng hết da gà!
Không giống với các tiểu cô nương khác khi đồ chơi đều hết sức dễ thương, đồ chơi của Trường Ninh công chúa lại hết sức hung hãn, đều chỉ muốn mệnh!
Trầm Dao Quân hướng về phương hướng kia la lớn: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi hãy nhìn nha! Ta có thể ném viên tiểu trân châu này tới đúng cái lỗ kia, sau đó nó sẽ, đùng!" Nàng cố ý bắt chước tiếng nổ một cách thật khoa trương. Kẻ nọ vừa nghe thấy liền dựng tóc gáy, chẳng lẽ, lời tố cáo ban đầu của Ông Ích là chính xác? Đây đúng là viên sét đánh bỏ túi!
Ngay vào lúc viên tiểu trân châu vừa rời tay, đối phương đã không kiềm chế được, từ bên trong khe hở mà nhảy vọt ra ngoài!
Còn viên tiểu trân châu lại bình yên rơi xuống đất, trừ vang lên một tiếng va chạm hết sức nhẹ nhàng, căn bản không có tiếng nổ nào cả!
Trầm Dao Quân đi tới, ở trước mặt hắn trên dưới quan sát một lượt. Sau đó nàng dùng ưu thế của một kẻ ngu mà làm bộ làm tịch: "Di! Thật là đáng sợ! Vậy mà lại có người núp ở trong kẽ hở của bức tường này. Ngươi nói đi, có phải ngươi đã nhìn trúng sắc đẹp của Mỹ Nhân Nữ Phó hay không? A a a... Ngươi, cái tên đại sắc lang này! Ta phải bắt ngươi đem tới trước mặt phụ hoàng luận tội mới được!"
Nói được thì làm được, Trầm Dao Quân kéo kẻ theo dõi kia tới chỗ hoàng đế. Lúc này hoàng đế đang phê tấu chương, hành động này của Trầm Dao Quân làm cho hắn sợ hết hồn!
"A Dao, ngươi đang làm cái gì vậy?" Hoàng đế vội hỏi.
Hai tay chống nạnh Trầm Dao Quân làm như là đang giải thích: "Phụ hoàng! Phụ hoàng! Người này muốn giết A Dao! A Dao thật là sợ sợ! Phụ hoàng nhanh lên một chút thay A Dao trả thù!"
Hoàng đế giật nảy mìnhmột cái! Đây còn không phải là người được chính mình phái đi ra ngoài giám sátLý Quý Hâm hay sao? Tại làm sao lại bị kéo đến trước mặt mình như vậy đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT