Lý Quý Hâm bất ngờ bị rơi vào trong thùng nước tắm, từ đầu đến chân ướt như chuột lột, trước mặt còn có một Trầm Dao Quân cũng ướt nhẹp như mình.
Trong một khắc nàng trợn mắt hốc mồm, nhưng ngay sau đó cũng đã kịp làm ra phản ứng.
Bởi vì, bàn tay móng heo của công chúa đã lại đặt lên trên người nàng. Ngay lập tức Lý Quý Hâm đưa tay đánh rớt, sắc mặt trầm xuống, đầy vẻ tức giận mà nhìn Trầm Dao Quân.
Dù rất thích dùng thân hình ướt rượt của mình để trêu đùa, cám dỗ Mỹ Nhân Nữ Phó, nhưng khi thấy sắc mặt của nàng như vậy, Trầm Dao Quân cũng không dám nói một lời nào.
Để đối phó Trầm Dao Quân, Lý Quý Hâm có một độc môn tuyệt chiêu, chỉ cần nàng nói một câu này, rằng mình không thể kiếm tiền bằng công việc này nữa, nàng muốn từ chức trở lại Hoa Xà sơn làm ruộng. Lúc đó Trầm Dao Quân sẽ không cách nào chống đỡ.
Bây giờ sắc mặt của Mỹ Nhân Nữ Phó không tốt lắm, từ xanh chuyển sang đen, giống như một khắc sau sẽ nổ tung như một thùng thuốc nổ, đem cả An Ninh các bay lên tận trời cao. Vào lúc này tâm trạng của Trầm Dao Quân đã trở nên hoảng loạn, nàng cúi đầu nhìn mấy ngón tay, chỉ sợ rằng vì đầu óc mình trở nên hồ đồ mà đã thuận tay khiến cho Lý Quý Hâm tức giận bỏ đi. Nếu như lúc này nàng mượn một cái cớ, tỷ như không tìm được binh khí cùng thuốc nổ, tự nhận trách nhiệm mà từ chức, nhất định hoàng đế sẽ khoái trá đồng ý cho nàng rời đi.
"Mỹ... Mỹ Nhân Nữ Phó... A Dao cũng chỉ là không cẩn thận... Không phải là A Dao cố ý, ngươi không cần phải tức giận có được không?" Trầm Dao Quân cúi đầu, ánh mắt một mực đặt ở trong nước. Nước ở trong thùng tắm trong vắt nhìn thấy tận đáy. Vừa nói lời xin lỗi, nàng vừa thầm nghĩ trong lòng: vóc người của Mỹ Nhân Nữ Phó thật tốt.
"Không cố ý?" Lý Quý Hâm lạnh mặt hỏi: "Cái này mà gọi là nước nóng?"
Nhiệt độ trong thùng nước cực kỳ vừa vặn, thời tiết đang là cuối hạ, không khí bực bội oi nóng, nước được Thanh Thư chuẩn bị cũng chỉ âm ấm, thậm chí hơi có chút mát mẻ.
Nếu nói Trầm Dao Quân thật không cố ý, như vậy thì heo nái cũng có thể leo cây, binh khí cùng thuốc nổ có thể tự động phát nổ.
Trầm Dao Quân chớp chớp mắt, Mỹ Nhân Nữ Phó cũng từng nói rồi, phải diễn thật tốt một cái tiểu ngốc nghếch, dù là ở trước mặt nàng, nếu không, chỉ một chút lơ đãng cũng sẽ bị người ta nhìn ra. Vậy hiện tại, hẳn là thời điểm để cho tiểu ngốc nghếch lên sân khấu rồi.
Trong thân thể của nàng có hai người, một người là Trường Ninh công chúa Trầm Dao Quân, còn một người là Trường Ninh công chúa tiểu ngốc nghếch. Hai cái tiểu nhân này có đôi khi sẽ ở trong thân thể đánh nhau, tranh chấp lẫn nhau xem ai mới là người nên đi ra ngoài gặp người khác. Nhưng cũng có lúc các nàng cũng sẽ cùng nhau liên thủ, cùng nhau bảo vệ cái thân xác này.
Nàng khẽ ậm ừ trong cổ, lúc sau lại chui vào trong ngực Lý Quý Hâm, dí má vào bả vai người này, trong khi tóc của nàng vẫn còn ướt dính trên người. Trầm Dao Quân nhỏ giọng nói: "A Dao cũng chỉ là muốn cho Mỹ Nhân Nữ Phó ở lâu với mình thêm một chút. Sau một đêm không ngủ A Dao cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn cho Mỹ Nhân Nữ Phó dỗ A Dao ngủ. Dẫu sao A Dao cũng chỉ là một tiểu ngốc nghếch nha." Nàng ngẩng đầu lên, sau đó lại giải thích tiếp: "Chỉ cần ôm A Dao như vậy là được rồi, A Dao sẽ ngoan ngoãn.".
Truyện SủngChỗ mực bị bôi trên mặt đã bị nước gột rửa, màu đen đã bị phai nhạt đi mấy phần, hai con ngươi đen láy phủ một tầng hơi nước, làn da thịt trên người Trầm Dao Quân vừa mềm mại lại vừa ấm áp, có lẽ là do Lý Quý Hâm đã quen với bộ dáng này của tiểu ngốc tử, nhất thời trong lòng lại mềm nhũn ra.
Giả bộ làm kẻ ngu đã năm năm, khỏi nói có bao nhiêu là đáng thương, bao nhiêu là bi thương, nhiều đến nỗi khiến cho người ta phải rủ lòng thương xót...
Bất quá khi ngẫm lại mấy năm nay ngốc công chúa khi dễ người ta, tựa hồ phải gọi là phong sinh thủy khởi, nơi nào đáng thương? Nơi nào bi thương đây? Nơi nào để cho người ta phải rủ lòng thương xót đây?
Lý Quý Hâm thở ra một hơi thật dài rồi vỗ lên lưng Trầm Dao Quân một cái: "Sau này đừng nên như vậy nữa, hiện tại An Ninh các đang bị người ta theo dõi, mọi cử động của ngươi đều nằm dưới sự giám thị của người khác."
Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên nhìn Lý Quý Hâm đầy vẻ đáng thương: "Cho nên, Mỹ Nhân Nữ Phó đừng bỏ đi, như vậy A Dao mới được an toàn!" Trông vừa điềm đạm đáng yêu lại vừa đầy ắp kỳ vọng.
"Ta có lúc nào nói mình sẽ bỏ đi?" Lý Quý Hâm hỏi ngược lại.
Trầm Dao Quân lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn. Nàng đưa tay ôm lấy Lý Quý Hâm thật chặt: "A Dao nói là, Mỹ Nhân Nữ Phó đừng đi ra khỏi cái thùng nước tắm này a!" Vừa nói nàng vừa dùng cả hai bàn tay vốc lên một bụm nước, ngay sau đó hướng lên trên mặt Lý Quý Hâm dội xuống!
Nước bắn tung tóe đầy mặt, rốt cuộc Lý Quý Hâm là giang hồ có được thân thủ cực kỳ bén nhạy, ngay khi Trầm Dao Quân còn chưa kịp hắt lên người nàng vốc nước tiếp theo, nàng đã kịp cầm lấy bầu nước múc đầy một gáo, dội từ trên đỉnh đầu Trầm Dao Quân dội xuống!
Giống như thác nước vậy, công chúa nhắm mắt lại, một mớ tóc thật dài dán lên mí mắt, cái mũi của nàng hung hãn hắt hơi mấy cái, sau đó nàng ôm lấy cánh tay của Lý Quý Hâm, vừa ôm lại vừa kêu to: "Mỹ Nhân Nữ Phó bắt nạt A Dao! Không cho phép làm như vậy! A Dao phải bắt nạt trở lại! Ngươi không được động vào đó, gáo nước kia là của ta!"
Ở một nơi xa xa Thanh Thư buông thõng hai tay. Mỗi lần cấp nữ phó bắt công chúa vào quy củ, là một lần đều bị công chúa cười ha hả pha trò mà qua đi. Đừng xem nụ cười trên mặt nữ phó một mực đạt tiêu chuẩn lại lạnh tanh, nhưng mỗi khi nhìn đến Trầm Dao Quân, đều là nụ cười thật lòng nhất.
Không phải là trìu mến, cũng không phải là sự quan tâm của trưởng bối, mà giống như là... Người nhà vậy.
Trầm Dao Quân thành công đem Lý Quý Hâm kéo lại gần cùng tham giatrò chơi, nước từ trong bình phong tràn ra, mặt đất ướt một mảnh.
"A! Mỹ Nhân Nữ Phó phải nhường A Dao! A Dao tuổi còn đang nhỏ mà. Ngươi cũng từng nói rồi đấy, phải kính già yêu trẻ!" Trầm Dao Quân cầm lấy cái gáo múc đầy nước. Cả người Lý Quý Hâm đã sớm ướt đẫm nhưng vẫn phải nghênh đón cuộc tập kích bằng nước đến từ Trầm Dao Quân, cô bé này chơi đến vô cùng sảng khoái.
Trước kia, Lý Quý Hâm vẫn hay mang Lý Tấn Nhất đi tới hồ nước ở phía sau núi Hoa Xà sơn chơi, trong hồ nở đầy hoa sen, ao nước này vừa sâu lại vừa xanh. Nhưng trong cung lại không một cái hồ như vậy, An Ninh các lại là một nơi đặc thù, khó mà có được một lần chơi đùa với nước, ngoài việc chơi trong thùng nước tắm chật hẹp.
"Được rồi, được rồi! Ta sẽ không đáp trả!" Lý Quý Hâm hướng về phía Trầm Dao Quân ngoắc ngoắc ngón tay: "Cũng không biết rồi vụ án binh khí cùng thuốc nổ sẽ có kết quả ra sao. Thừa dịp còn có hai ngày được sống khỏe mạnh, ta sẽ cùng ngươi chơi."
Trầm Dao Quân lắc cái đầu nhỏ một cái: "Mỹ Nhân Nữ Phó mới không có việc gì đâu!" Nói một câu lại "rào..." một tiếng, lại một gáo nước nước nữa dội tới, tiếp theo lại nói: "Ai dám tìm Mỹ Nhân Nữ Phó gây phiền toái, A Dao liền đem hắn ấn vào trong thùng nước, dìm cho đến khi chết chìm mới thôi!" Vừa nói lại vừa dội thêm một gáo nước. Quả thực Lý Quý Hâm đã bị biến thành một cái đồ đựng nước thật rồi.
Nhưng trong lòng lại thấy thật ngọt ngào. Công chúa ngốc là thật lòng che chở nàng, ỷ lại nàng.
Trong khi đó, phía bên ngoài cánh cửa, Thanh Thư ở bên ngoài bỉu môi, nhưng lại không nỡ quấy rầy nhã hứng của người bên trong, chỉ là hỏi thử: "Công chúa, có phải thêm nước hay không?"
Nước trong thùng đã bị tát đến cạn sạch, mực trên mặt Trầm Dao Quân cũng đã trôi hết, quần áo của hai người đều dính sát vào thân thể, Trầm Dao Quân trả lời: "Không cần đâu!"
Thêm nước cái gì chứ? Chỉ có phá hư hứng thú!
Trong thùng nước đã nhìn thấy đáy, Trầm Dao Quân cầm cái gáo nước úp lên đầu Lý Quý Hâm làm cái mũ, gáo nước cũng giống như cái mũ đội ở trên đầu, trông không hề có chút nào phá hư mỹ cảm mỹ nhân tắm gội.
Lý Quý Hâm đem cái gáo nước lấy xuống, Trầm Dao Quân giữ lấy tay nàng không cho nàng làm vậy, hai người cùng nhau tranh chấp, Trầm Dao Quân đe dọa: "Nếu như Mỹ Nhân Nữ Phó nếu lấy cái gáo xuống chính là không thích A Dao! Phải hôn hôn thì mới có thể an ủi được nội tâm của A Dao bây giờ. Nếu như Mỹ Nhân Nữ Phó không đem bầu nước lấy xuống, như thế A Dao sẽ thấy vui vẻ, cần phải hôn hôn A Dao để tỏ vẻ khen thưởng!"
Vừa nghe thấy những lời này, Lý Quý Hâm đã nhận ra: mặc kệ nàng có lấy đi hay không, công chúa vẫn được ăn đậu hủ là cái chắc!
Làm sao nàng có thể đáp ứng được đây? Nàng cầm lấy cái gáo nước đặt lên trên đầu Trầm Dao Quân, trông nàng giống như đang đội mũ quả dưa vậy, cực kỳ tức cười.
Trầm Dao Quân nháy nháy con mắt, nàng đưa tay sờ cái gáo nước bóng loáng một cái: "Lẽ nào A Dao lại đẹp đến như vậy?"
Lý Quý Hâm cố nhịn để không bật cười, nàng nghiêm túc trả lời: "Đẹp lắm! Đẹp cực kỳ! Đây là A Dao đẹp nhất ta từng trông thấy."
Trầm Dao Quân tiếp tục dùng tay sờ sờ cái gáo nước, nàng đột nhiên thu tay về, nghiêm trang trả lời: "Vậy thì sau này A Dao sẽ luôn mang theo gáo nước để đi ra ngoài. Nếu có ai hỏi, ta sẽ nói là Mỹ Nhân Nữ Phó nói, có được hay không?"
Lý Quý Hâm nghe nói vậy thì thấy sao có thể được? Ai không biết còn tưởng rằng nàng đang khi dễ công chúa nha! Vì vậy nàng đưa tay đi bắt lấy cái gáo nước, Trầm Dao Quân lại sống chết không chịu. Cứ như thế hai người cùng giằng co không nghỉ. Bỗng dưng nàng cúi đầu xuống, đúng lúc đụng phải Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên phản kháng, hai khuôn mặt liền dán vào nhau, bao gồm cả đôi môi.
"Bộp" một tiếng, gáo nước rơi lên trên mặt đất vỡ thành mấy mảnh, cả người Lý Quý Hâm vẫn đang ngây ngốc, cho đến khi nhận thấy có mùi thơm cùng với cảm giác tiếp xúc vô cùng chân thực, Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt rồi nhắm lại.
Căn phòng vốn đang đang ồn ào chợt trở nên tĩnh lặng, Lý Quý Hâm không có né tránh, chẳng qua là an tĩnh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể đến từ đồ đệ của mình.
Trầm Dao Quân thích nàng như vậy, điều này nàng đã biết.
Thanh Thư ở bên ngoài dừng chân lại một lúc liền rời đi. Cái loại yên tĩnh tới quỷ dị này, nếu như nàng không đi, nàng cảm thấy bản thân mình sẽ chọc ra thành đại sự gì cũng nên.
Một lát sau, Trầm Dao Quân xoa xoa đôi môi của mình, ánh mắt cười đến cong cong, nàng đưa hai tay bụm mặt: "Ôi trời ơi! Mỹ Nhân Nữ Phó chủ động như vậy thật là làm A Dao thẹn thùng chết đi được mà. Hu hu hu... A Dao muốn đi ngủ thôi!" Nói xong từ trong thùng nước tắm bò ra ngoài, chạy tới bình phong thay y phục: "Mỹ Nhân Nữ Phó không được ra ngoài này nha! A Dao phải thay quần áo đã! Trên người A Dao đang trống trơn này!"
Bước chân của Lý Quý Hâm ngừng một lát, nàng dùng đầu ngón tay sờ sờ đôi môi của mình.
Đột nhiên nàng cảm thấy mình đã có thể lý giải được sư phụ, vì sao hơn mười năm đóng cửa không ra ngoài, vì sao chỉ hát đúng một ca khúc, vì sao lãng phí một thân tài hoa. Cũng như đột nhiên hiểu biết về hoàng hậu, trong mười bảy năm lập mưu trả thù nhà, mặc dù đã đoạn tuyệt thư từ qua lại cùng Hoa Xà sơn nhưng lại chậm chạp không buông xuống.
Tất cả đều là đang đợi một thời cơ, một thời cơ có thể gặp lại.
Sau khi Trầm Dao Quân đổi xong y phục rồi, cái đầu nhỏ từ bình phong hậu vươn ra, Lý Quý Hâm vẫn ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, giống như một tượng gỗ bằng người vậy.
Nàng thầm nói một tiếng: không tốt! Chẳng lẽ Mỹ Nhân Nữ Phó không chịu nổi một đòn nghiêm trọng này? Phòng tuyến trong lòng bị tan vỡ, cả người cũng đánh mất đi khả năng hồi phục của mình? Chẳng qua chỉ là hôn một chút mà thôi, cũng đâu đến nỗi nha!
Nàng dùng ngón tay đầu nhẹ nhàng đâm bả vai của Lý Quý Hâm một cái, rồi thấp thỏm kêu một tiếng: "Mỹ Nhân Nữ Phó..."
Đến lúc này Lý Quý Hâm mới phục hồi tinh thần lại: "Ừ!"
"Ta còn tưởng rằng ngươi đã bị ngốc chứ đâu!" Trầm Dao Quân vỗ ngực mình một cái: "Ngươi vẫn chưa ra khỏi đây hay sao? Nếu như quá xấu hổ, A Dao có thể cho ngươi mượn một cái mặt nạ!"
"Mặt nạ để làm gì?" Lý Quý Hâm cảm thấy không sao hiểu nổi.
Trầm Dao Quân làm bộ mang lên trên mặt mình một cái mặt nạ: "Làm như vậy, ngươi sẽ không thấy xấu hổ nữa nha! Chỉ có điều là..." Nàng nói bằng cái giọng trịnh trọng: "Về sau chuyện này sẽ còn nhiều hơn chứ đâu. Mỹ Nhân Nữ Phó mà mắc cỡ như vậy, A Dao cũng sẽ cảm thấy căng thẳng!"
Lý Quý Hâm liền nhìn nàng, lẳng lặng. Mình có thể làm lại một lần nữa hay không? Dẫu sao khi đánh giặc vẫn luôn phải chú ý ra đòn thật nhanh, thật chính xác. Nếu như để cho bản thân ở vào vị trí bị động, vậy thì cách bàn thua đã không xa.
Vì vậy nàng hướng về phía Trầm Dao Quân ngoắc ngoắc tay, giọng trầm xuống: "Lại đây!"