Lý Quý Hâm vạn lần cũng không nghĩ tới, vốn cho là chỉ khi công chúa ngốc giả bộ ngốc mới ăn nàng đậu hủ, vậy mà đến khi người này không phải giả vờ ngốc nữa, bản tính vô lại ấy vẫn không thay đổi!
Lý Quý Hâm lui một bước: "Ngươi như vậy là rất tốt rồi, rất giống một người ngốc! Chúng ta trở về đi thôi."
Trầm Dao Quân vẫn không đi, nàng lè lưỡi nhìn Lý Quý Hâm: "Không muốn! A Dao đã nói muốn được Mỹ Nhân Nữ Phó hôn hôn chính là muốn hôn hôn! Mỹ Nhân Nữ Phó vậy mà cãi lại lệnh của công chúa! A Dao không vui! A Dao nên ở lại trong sơn động này với rắn thôi, hu hu hu."
Nàng cứ như thế đứng đó, dù thế nào cũng quyết không động đậy. Lý Quý Hâm đi được mấy bước rồi lại không yên tâm mà quay đầu nhìn lại. Có một con rắn nhỏ đang bò về phía Trầm Dao Quân, Trầm Dao Quân ngồi xổm trên mặt đất, hướng về phía con rắn nhỏ làm mặt quỷ, ý vẫn là quyết không rời đi.
Lý Quý Hâm không bỏ đi được. Khi Trầm Dao Quân còn là kẻ ngu, người này đã khiến cho nàng không thể làm gì được, bây giờ Trầm Dao Quân không còn là một kẻ ngu, nàng vẫn không thể làm được gì.
Vì vậy nàng quay trở lại, dừng lại bên cạnh Trầm Dao Quân: "Nếu vẫn không đi, chúng ta sẽ bị bại lộ."
Trầm Dao Quân ngẩng đầu nhìn nàng rồi giang cả hai cánh tay, bĩu môi trả lời: "Mỹ Nhân Nữ Phó cõng A Dao đi."
Trong sơn động rất an tĩnh. Ngọn nến đặt trong chiếc đèn lồng đã sắp cháy hết, chung quanh có vô số các cặp mắt nhìn các nàng chằm chằm, tựa hồ chỉ cần chờ cho ngọn đèn kia tắt ngúm đi chúng liền xông ra.
Dù sao Bắc Hóa sơn không phải là một cái nơi an toàn, nơi này bạch cốt cùng linh hồn của người chết oan nhiều đến nỗi không thể đếm xuể. Gió lạnh lẽo, tiếng vọng u oán từ nơi sâu thẳm vọng về. Ánh trăng không thể tiến vào cái nơi sâu hoắm không thấy đáy kia. Bồng bềnh trên không trung đầy bụi bặm là bóng những con rắn lấp loáng.
Lý Quý Hâm cúi người xuống cười khẽ một tiếng.
So với nàng thì Trầm Dao Quân lùn hơn nhiều, tuổi của nàng cũng chỉ xấp xỉ Lý Tấn Nhất. Mặc kệ người này có ngốc hay không ngốc, đối với nàng mà nói người này cũng chỉ như một đứa trẻ.
Trầm Dao Quân hài lòng leo lên cái lưng của Lý Quý Hâm, đầu tựa vào trên vai của nàng, nháy mắt một cái: "Đi nào!"
Dù sao diễn vai kẻ ngu đã lâu như vậy rồi, nàng cũng đã thành thói quen.
Có bóng người màu đen đi ra từ Bắc Hóa sơn rồi thẳng một mạch chạy về phía hoàng cung. Những thám tử đi theo Lý Quý Hâm xuất cung đã trở về từ lâu, bọn họ nói là đi được nửa đường thì bị bỏ rơi.
Hoàng đế trầm mặc rất lâu, cuối cùng hắn mới nói: "Còn có hai ngày! Nếu như nàng thật sự tìm lại được binh khí cùng thuốc nổ thì trẫm sẽ bỏ qua. Nhưng nếu như nàng không làm được, trẫm sẽ cho người, kể cả Hoa Xà sơn, đều đạp bằng hết!"
Trên Hoa Xà sơn, phu nhân Hoa Xà đang cầm khăn che nửa khuôn mặt ngâm nga, Lý Tấn Nhất thì chân trần lạch bạch chạy đuổi theo bầy sói ở phía sau núi. Đang là nửa đêm, tiếng bầy sói hú lên từng trận, giống như là đang cảnh báo cái gì đó. Phu nhân Hoa Xà ngừng hát, nghĩ về sư muội Đồng Tiệp đang ở kinh thành xa xôi. Lại một mùa hè nữa sắp sửa trôi qua, đây đã là mùa hè thứ mười bảy rồi.
Lý Quý Hâm cõng theo Trầm Dao Quân sau lưng trở về An Ninh các. Thanh Thư lập tức mang theo nhận định cùng kết luận của Lý Quý Hâm đi Phượng Linh điện.
Trong An Ninh các chỉ còn lại hai người Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân. Trên đường trở về nàng sắp ngủ thiếp đi, giờ đây được Lý Quý Hâm ôm lên giường của mình, nhưng hai tay vẫn ôm lấy cái eo của nàng không buông.
Cái eo của Mỹ Nhân Nữ Phó vừa nhỏ lại vừa dẻo dai, nhất định là lực eo rất tốt! Trầm Dao Quân vừa rạo rực trong mộng lại vừa chảy nước miếng.
Lý Quý Hâm cực kỳ lúng túng. Cái tay của Trầm Dao Quân một chút cũng không thành thực. Hiện tại người này đang ngang qua hông mình cọ đi cọ lại, nhưng nàng cũng không có để bụng quá nhiều.
Nàng nắm lấy bàn tay Trầm Dao Quân, muốn dời chúng ra khỏi người mình. Trầm Dao Quân bắt được bàn tay ấm áp của Lý Quý Hâm liền đem đầu của mình cọ một cái. Những sợi tóc mềm mại cuộn tròn trong lòng bàn tay nhồn nhột. Lý Quý Hâm dịu dàng nhìn Trầm Dao Quân ngủ, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Vẫn là một... Tiểu ngốc nghếch nha.
Ban đầu khi nghe thấy người này nói mình trần truồng chạy trốn đã muốn thu thập tiểu ngốc nghếch này rồi. Bề ngoài thì ngụy trang thành một người ngây thơ, thuần lương, vô hại nhưng thực tế đây mới thật sự là một kẻ có tâm địa đen tối mà.
Lý Quý Hâm không tránh ra khỏi cái tay của Trầm Dao Quân, không những thế nàng còn nhẹ nhàng giúp người này kéo cái chăn đắp lên. Đã mấy ngày nay người này không đi Quốc Văn quán để học rồi. Người khác có thể nghĩ rằng, công chúa ngốc là người tự do, muốn đi thì đi, không muốn đi cũng không sao. Lý Quý Hâm đưa tay vuốt ve cái trán của nàng một cái rồi khẽ nói: "Sáng mai nhớ đúng giờ đi Quốc Văn quán để học."
Từ trong giấc mộng Trầm Dao Quân tức khắc tỉnh lại, cặp mắt mông lung, mơ hồ nhìn nàng, sau đó cái đầu của người này rúc vào trong ngực của Lý Quý Hâm: "Ta không đi!"
"A Dao không nghe lời?"
Trầm Dao Quân dường như đã ngủ rồi lại như không ngủ nhìn nàng: "Trừ phi Mỹ Nhân Nữ Phó hôn hôn!"
"Ta không đồng ý!" Lý Quý Hâm trả lời đến là quyết đoán.
Trầm Dao Quân gục đầu xuống: "Vậy thì Mỹ Nhân Nữ Phó ngủ ngủ."
Càng ngày lại càng thái quá! Càng ngày càng làm cho người ta phải có ý nghĩ kỳ quái! Trước đây Lý Quý Hâm thấy mình cần phải giáo dục công chúa thật tốt, để người này trở thành một con người tích cực, làm tấm gương tràn đầy năng lượng cho Đông Châu. Kết quả lại dạy ra một tấm gương liêu muội của Đông Châu.
Nếu bây giờ mà để cho hoàng hậu đánh giá nàng đã phù hợp với tư cách của một nữ phó hay chưa, nhất định là Hoàng hậu nương nương sẽ mừng rỡ mà nói với nàng rằng: Hoàn mỹ!
Bởi vì không thoát khỏi vòng tay của công chúa ngốc, Lý Quý Hâm ngồi lại bên cạnh giường nhỏ. Ở trong ngực của nàng, cái đầu của Trầm Dao Quân không ngừng gục gặc như con gà con mổ thóc vậy. Khi nàng đưa tay muốn đè cái đầu nhỏ tròn tròn không an phận này lại, đột nhiên Trầm Dao Quân mở to mắt, trong con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh như có ngôi sao nhỏ trong đó, rồi bỗng dưng nàng hướng lên trên vọt tới!
Lý Quý Hâm không tránh đi. Dựa vào thân thủ của mình, cho dù đó có là đao quang kiếm ảnh thì nàng vẫn như giẫm trên đất bằng, huống chi là một cái tiểu cô nương không biết võ công đánh lén nàng? Từ tận đáy lòng mình nàng biết Trầm Dao Quân sẽ không hại nàng. Cho đến khi đôi môi của nàng bị ẩm ướt vì dính nước miếng thì cũng biết công chúa ngốc lại đánh lén thành công!
Ánh mắt của Trầm Dao Quân cười giống như hai mảnh trăng non, cái miệng mấp máy: "Như vậy thì A Dao đã có thể an tâm ngủ rồi!"
Lý Quý Hâm khẽ thở dài. Mình thực sự đã quá sủng ái nàng tiểu công chúa này rồi, mỗi lần đều để cho tiểu hồ ly được như ý. Quả thực đã phụ lòng sư phụ khổ tâm dạy dỗ bấy lâu nay mà. "Nhưng mà ta lại không an lòng." Lý Quý Hâm nói.
Trầm Dao Quân nháy nháy con mắt. Nàng cười híp mắt hỏi: "Vậy, Mỹ Nhân Nữ Phó muốn như thế nào mới cảm thấy an tâm?"
Lý Quý Hâm đứng lên, trên tay xách theo Trầm Dao Quân, hướng ra phía bên ngoài An Ninh các sải bước đi thẳng.
Đến lúc này Trầm Dao Quân mới cảm giác được nguy hiểm: "Hu hu hu, Mỹ Nhân Nữ Phó bắt nạt A Dao thân kiều thể nhu dễ đẩy ngã!" Trong khi ánh mắt của nàng lại như đang muốn nói: Tới a! Đẩy ngã ta a! Cùng nhau tổn thương a!
Lý Quý Hâm không nói một lời nào, thẳng một đường đem Trầm Dao Quân đi vào trong Ngự hoa viên, sau đó thả bịch nàng xuống đất một cái, rồi cười thật hiền hòa: "Nhân lúc thời tiết còn đang oi nóng, con kiến vẫn còn đang hoạt động, tối nay liền phạt ngươi đếm con kiến cả đêm đi."
Trầm Dao Quân sững sờ cả người: "A? Tại sao lại phải đếm con kiến?"
Lý Quý Hâm nhàn nhã nhìn lên bầu trời đầy sao: "Thân là nữ phó của ngươi, đương nhiên là có quyền trừng phạt đệ tử không nghe lời. Hôm nay A Dao đã không làm tốt bổn phận của một công chúa, vì vậy phải phạt! Bao giờ đếm xong con kiến có trên đất kia hãy nói cho ta biết có mấy con." Nói xong nhắm mắt lại, dựa vào bàn đá lim dim mắt nghỉ ngơi.
Nàng chỉ là nghỉ một chút mà không phải ngủ, mọi cử động của Trầm Dao Quân đều ở trong mắt.
Công chúa lập tức gục đầu xuống. Ôi chao, đã lâu không thấy mấy con kiến này, hôm nay bổn công chúa lại phải tới đếm các ngươi rồi! Võ công của Mỹ Nhân Nữ Phó quá cao không thể đánh lại, xin hỏi làm thế nào mới có thể ở dưới mí mắt của nàng trở về đi ngủ đây? Cực kỳ cấp bách nha!
Còn hoàng đế bên kia sau khi nghe nói chẳng những Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc trở lại, còn đi Ngự hoa viên, trong lòng tức khắc nổi lên nghi ngờ.
"Hoàng thượng, chẳng lẽ là bọn họ đem binh khí cùng thuốc nổ giấu ở trong Ngự hoa viên?"
Hoàng đế ngẫm nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Chờ cho các nàng đi rồi hãy lục soát Ngự hoa viên cho ta!"
Một canh giờ sau, thám tử báo lại, Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc vẫn còn ở trong Ngự hoa viên, trông giống như... Muốn ở nơi này qua đêm.
Nghi ngờ của Hoàng đế lại càng nặng hơn: "Trường Ninh ở Ngự hoa viên làm cái gì?"
Thám tử do dự trả lời: "Hình như là đã làm sai chuyện gì đó, nên mới bị nữ phó phạt đi Ngự hoa viên đếm con kiến..."
Lời nói này làm cho người ta không dám không tin, chỉ là phương thức trừng phạt của nữ phó... quả thực là quá đặt biệt!
Càng đặc biệt lại càng có nội tình, hoàng đế đưa tay đè cái trán một cái: "Đi ngay, dẫn theo người tới đó ngay lập tức! Đem cả Ngự hoa viên lục soát một lần cho ta! Cần phải làm trước khi Lý Quý Hâm tìm được binh khí cùng thuốc nổ!"
Vẫn đang ở ngự hoa viên đếm con kiến, Trầm Dao Quân đếm nhiều đến nỗi cảm thấy mệt mỏi. Nàng lắc lắc Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao mệt rồi. Chúng ta đi ngủ có được không?"
Lý Quý Hâm vẫn nhắm hai mắt để hỏi: "Lần sau còn dám ăn đậu hủ nữa không?"
"Không dám!" Trầm Dao Quân vừa lắc đầu vừa trả lời.
Trầm Dao Quân trừng mắt nhìn nàng, nhưng rồi vẫn lắc đầu: "Không dám!"
Lý Quý Hâm lập tức mở mắt ra: "Vậy thì chúng ta đi được rồi."
Trầm Dao Quân kéo cái tay của nàng, ngoan ngoãn đi theo.
Thám tử nhìn thấy như vậy, lập tức vọt vào Ngự hoa viên, đào đến ba thước đất để tìm binh khí cùng thuốc nổ có thể được chôn giấu ở trong này.
Gia đình nhà kiến rối rít dọn nhà. Vốn là muốn làm một con kiến có huyết thống hoàng thất quý tộc, nhưng mà làm thân quý tộc quả thực quá không dễ dàng, nếu không phải bị đếm chính là bị đào. Bọn họ cần phải xuất cung, để làm một đám con kiến bình dân không có thần tượng tay nải quần áo!
Trời đã là canh hai, Lý Quý Hâm đau lòng Trầm Dao Quân, dù ngoài miệng không nói ra. Nàng mang người này trở về An Ninh các, để cho nàng được nghỉ ngơi cho thoải mái.
Trầm Dao Quân không còn giữ cái vẻ ngoan ngoãn như lúc nãy nữa. Nàng vươn tay ra tiếp tục ăn vạ Lý Quý Hâm: "Ôi... Mỹ Nhân Nữ Phó đừng đi! A Dao muốn được Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái."
"Mới vừa rồi đã nói như thế nào?" Lý Quý Hâm nhìn công chúa như con mèo nhỏ lại vùi ở trong ngực mình mà vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Trầm Dao Quân buông thõng hai tay: "Vừa rồi ta cũng chỉ nói không dám, nhưng mà ta vẫn luôn lắc đầu nha. Mỹ Nhân Nữ Phó nhắm hai mắt lại nên mới không nhìn thấy, A Dao cũng không đồng ý nha!" Nói ra đầy cái vẻ hùng hồn đầy lý lẽ, Lý Quý Hâm nhất thời sửng sốt!
Thì ra trong khi mình lơi lỏng một chút thôi vậy mà lại để cho Trầm Dao Quân có cơ hội thừa nước đục thả câu!
Thanh Thư từ Phượng Linh điện trở lại, nhìn thấy đèn trong phòng Trầm Dao Quân vẫn sáng liền đẩy cửa đi vào. Cái nàng nhìn thấy là Trầm Dao Quân đang vùi ở trong ngực Lý Quý Hâm. Đang là giữa đêm khuya vậy mà lại làm ra tư thế mập mờ như vậy, rất dễ làm cho người ta có suy nghĩ không nên có.
Thanh Thư tức khắc đỏ mặt lên, nàng vội vàng đưa tay đóng cửa lại, nhưng lại bị Lý Quý Hâm gọi lại: "Thanh Thư!"
Đúng là Thanh Thư có lời muốn nói, nhưng nhất thời lại quên mất bản thân nên nói cái gì.
Cuối cùng, lại nhất thời nghĩ ra: "Ta mới đi qua Ngự hoa viên, phát hiện có người ở bên trong tìm thứ gì đó. Là người của hoàng thượng."
Ngay lập tức cả Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân đều sửng sốt!
"Mỹ Nhân Nữ Phó!"Trầm Dao Quân đóng cửa lại, nàng nói với giọng không thể tưởng tượng nổi: "Không phải là Phụ hoàng muốn ngươi đi tìm binh khí cùng thuốc nổ, mà là đã khẳng định chúng ta chính là hung thủ giấu đi chỗ binh khí này! Xem ra, kế hoạch lần này cần phải thật cụ thể mới được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT