Trong khi công chúa ngốc không có bất kỳ biểu hiện gì thì Lý Quý Hâm lại cẩn thận khác thường.

Nếu như chỉ có một mình, nàng sẽ yên tâm lớn mật đi thẳng về phía trước, nhưng lúc này bên cạnh còn có hai đứa trẻ con đi cùng, nàng coi như là trưởng giả*, đương nhiên phải gánh vác an toàn cho hai đứa nhỏ này rồi.

Ở phía trước Lý Tấn Nhất vui sướng chạy nhảy, còn người cho tới bây giờ chưa từng phải đi qua quãng đường khó khăn đến như vậy là công chúa ngốc, lại đang chân cao chân thấp đuổi theo bước chân của Lý Quý Hâm, cuối cùng mới cẩn thận mở miệng: "Mỹ Nhân Nữ Phó, chúng ta phải cẩn thận hơn một chút."

* Trưởng giả: Người lớn tuổi hoặc bề trên

Lý Quý Hâm lại cho rằng công chúa ngốc hẳn là đang sợ hãi, nên đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng một cái: "Yên tâm đi, không có việc gì đâu."

Công chúa ngốc gật đầu một cái. Có Mỹ Nhân Nữ Phó ở đây, cái gì nàng cũng không sợ.

Lý Tấn Nhất đi tới ngôi nhà nhỏ trước mặt rồi đưa tay vỗ lên cánh cổng một cái, há miệng kêu thật to: "Có ai không? Chúng ta là người đi ngang qua, tới đây xin một miếng nước uống. Nếu chủ nhân ở nhà xin hãy mở cửa cho chúng ta xin một chút nước có được hay không? Chỉ cần một hớp nước là được rồi, như vậy ta cũng đã thỏa mãn!"

Công chúa ngốc lau mồ hôi lạnh một cái, thật là một... tiểu sư muội quá mức ngây thơ a! Cứ mở miệng mà tuôn ra một thôi một hồi đùng đùng như sấm đánh như vậy, chỉ sợ rằng là người bình thường thì đến một chữ cũng nghe không hiểu.

Rất lâu sau vẫn không có ai trả lời, cho đến khi Lý Quý Hâm đi tới, kéo nàng ra xa.

"Tình huống nơi này có gì đó không đúng." Lý Quý Hâm một mực cảnh giác. Ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này, chỉ cần mấy ngày không có người ở, trên cánh cửa sẽ tích lại một lớp bụi bặm, cho nên nơi này ít nhất đã có ba bốn ngày không có người ra vào. "Tấn Nhất, ngươi bảo vệ A Dao, lui về phía sau!"

Công chúa ngốc lưu luyến không rời, bờ môi của nàng mím chặt lại. Sau đó nàng bị Lý Tấn Nhất kéo về phía sau mấy bước: "Ta nói cho ngươi biết nha, sư tỷ rất lợi hại! Ngươi không cần phải đầy cái vẻ lo lắng cùng sợ hãi như vậy. Trên đời này, trừ sư phụ cùng ta ra, ai cũng không thể đánh lại sư tỷ! Ngươi nên vui mừng khi được đi cùng người lợi hại thứ hai và thứ ba trên thế giới này. Cho nên ngươi nên tin tưởng nhất định sẽ cứu được em gái ngươi ra!"

Công chúa ngốc lặng lẽ chửi thầm. Đây là tiểu sư muội thật sự đang khen Lý Quý Hâm mà không phải là khen chính bản thân mình hay sao?

Lý Quý Hâm một cước đạp cánh cổng ra, có lẽ vì đây là nơi núi thẳm rừng hoang, vậy nên cát bụi rơi xuống đầy người. Bên trong sân nhỏ đồ vật rơi vãi ngổn ngang, từ trong đó bay ra một luồng không khí đầy mùi hôi thối.

Nàng không khỏi đưa tay bịt mũi. Vì để bảo vệ trái tim nhỏ bé, yếu ớt của công chúa ngốc, nàng quyết định một mình đi vào thăm dò tình huống bên trong: "Tấn Nhất, ngươi cùng A Dao ở bên ngoài chờ."

Nhưng công chúa ngốc lại bỏ qua Lý Tấn Nhất nhanh chân lao vọt tới bên cạnh Lý Quý Hâm. Nàng vừa tóm lấy vạt áo của người này vừa ngẩng đầu sợ hãi nói: "A Dao muốn được đi cùng Mỹ Nhân Nữ Phó! A Dao chỉ muốn đi theo Mỹ Nhân Nữ Phó!"

Lý Tấn Nhất buông thõng hai tay, hết cách rồi! So với mình ngày còn bé thì công chúa ngốc lại còn dính sư tỷ hơn rất nhiều.

Lý Quý Hâm cau mày, trong lòng có chút do dự. Nàng đã phần nào đoán ra được cảnh tượng bên trong là bừa bãi lại tàn nhẫn như thế nào.

"A Dao..." Nàng đang muốn dành cho công chúa ngốc một bài giáo dục thật thấm thía nhưng công chúa ngốc lại kiên định nhìn nàng: "A Dao đã nói rồi, chỉ cần có Mỹ Nhân Nữ Phó ở thì A Dao sẽ không sợ. Cho dù có là địa ngục cũng không sợ!"

Lý Quý Hâm chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể mang tới cho người khác lòng tin như vậy. Vào giờ khắc này nàng nguyện ý đem Trầm Dao Quân trở thành một tên ngốc nghếch bé nhỏ.

Mặc kệ cho tiểu cô nương trước mặt này có đang ôm trong lòng mục đích gì thì nàng cũng nguyện ý cho cô bé một phần tin cậy.

Lý Quý Hâm cười cười: "Được! Vậy A Dao hãy đi theo ta! Nhớ cẩn thận một chút."

Nàng đi một mạch thẳng về phía ngôi nhà, mở một cánh cửa ra.

Cảnh tượng trước mắt đúng như nàng đã đoán — máu tươi đỏ sẫm văng đầy đất, thi thể đang thối rữa bị kiến bu đầy, đây là cảnh tượng tàn nhẫn với máu me đầy đất sau khi có người bị giết. Nhìn những thi thể này thì hẳn là một nhà ba người, tất cả đều bị giết sạch.

Nàng không thể nào tưởng tượng nổi kẻ nào, ngay đến một đứa trẻ chỉ mới chừng bảy tám tuổi mà vẫn nhẫn tâm hạ thủ như vậy được. Nhưng những gì nàng nhìn thấy hôm nay tuyệt đối không phải là sự tình cờ!

Bị giết chết từ bốn năm ngày trước, mà Trầm Ngọc Tú bị mất tích là từ năm sáu ngày trước đó, nếu như có người chạy trốn đến nơi này, vậy thì hung thủ cùng kẻ đã bắt cóc Trầm Ngọc Tú có thể đều là cùng một người.

Trong lòng Trầm Dao Quân không khỏi bị xốc nặng. Nhưng nàng không kêu lên, mà chỉ là rúc cả người vào sau lưng Lý Quý Hâm đem mặt úp vào trên lưng người này, hai mắt nhắm chặt lại.

Chắc là cực kỳ sợ hãi.

Một mình Lý Tấn Nhất đứng ở trước cửa, hết nhìn thi thể của một nhà ba người trong kia rồi lại nhìn Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân.

Nếu nói về sợ hãi, có thể ba người này mỗi người có cái sợ riêng, chẳng qua là Trầm Dao Quân phải giả bộ làm như bản thân rất sợ, còn Lý Quý Hâm thì phải giả bộ như không biết công chúa ngốc không ngốc.

"Hu hu hu... Thật là tàn nhẫn! Ngay dưới chân Đông Châu mà còn để xảy ra thảm án như vậy. Nếu như không có Mỹ Nhân Nữ Phó thì sợ rằng vĩnh viễn không sẽ có ai biết được những người này đã bị giết chết." Công chúa ngốc khóc nức nở: "Ngọc Tú muội muội sẽ không gặp phải thảm cảnh như vậy đi? A Dao sợ quá!"

Lý Quý Hâm vội vàng an ủi: "Ngọc Tú sẽ không có việc gì đâu! Chúng ta sẽ tìm ra hung thủ, đem hắn ra trước công lý!"

Trầm Dao Quân vừa ôm chặt lấy Lý Quý Hâm vừa gật đầu, mà trong lòng thì tự mình biết rõ. Trầm Ngọc Tú có giá trị lợi dụng cao như vậy, nếu đối phương không trói nàng đem đến kinh thành thì còn không phải đã phụ lòng mưu đồ ấp ủ bấy lâu hay sao?

Và thế là, có hai kẻ phúc hắc cùng trổ tài diễn xuất, còn một kẻ ngốc manh thì xem kịch.

Cuối cùng, Lý Tấn Nhất sờ lên chỏm tóc ngu ngốc trên đầu: "Sư tỷ! Sư tỷ! Đoàn người của Thích tướng quân hẳn là không lâu nữa sẽ đến nơi, phía trước có lẽ vẫn còn có người dân sống ở quanh đây, chúng ta có nên đi qua đó nhìn một chút hay không? Nơi này nên để lại cho binh lính của doanh quân Hổ Phách xử lý đi. Tìm được muội muội của quỷ nhát gan công chúa mới là việc trọng yếu nhất lúc này!"

Lý Quý Hâm lại nhìn lướt qua thảm án trước mặt, Lý Tấn Nhất nói rất đúng!

Lý Tấn Nhất tìm đường đi tới nơi dân làng tập trung đông nhất. Kể từ lúc này, trên đường đi nàng tỏ ra cẩn thận hơn. Đã gặp phải thảm án diệt môn như vậy rồi, ai biết được phía trước liệu có vách đá đã dựng sẵn cạm bẫy hay không đây?

Cảm giác nhận đường của Lý Tấn Nhất tốt vô cùng. Với chỏm tóc đón gió đung đưa hết trái sang phải ở trên đầu, nom tiểu cô nương này cũng thật phô trương mà.

Con đường đi tới chỗ cư dân đông nhất không phải là rất xa. Điều không ai tưởng tượng được là, ở trong cái nơi hang sâu núi thẳm của Hổ Phách sơn này, vậy mà lại có đến hơn một trăm người sinh sống!

Tập trung xây dựng ở nơi này có đến chừng hai ba chục nóc nhà đơn sơ, chỉ là trong không khí có mùi máu tanh nồng đậm!

Lý Quý Hâm nói thầm một tiếng: không tốt!

Hình ảnh khủng bố xuất hiện ở trước mắt càng ngày càng rõ ràng...

Vào lúc này tiểu sư muội không còn nhảy nhót nữa. Nàng nhảy không nổi, đến mớ tóc ngốc nghếch trên đầu cũng trở nên ỉu xìu.

Ai cũng không biết được mấy ngày trước cái này thôn nhỏ này đã phải trải qua một ngày chịu cảnh tàn sát dã man đến mức nào. Đây không còn là giết người nữa, mà là tàn sát cả thôn!

Toàn bộ thôn trang, ước chừng trên dưới trăm người, từ khi bọn họ bắt đầu tiến vào sơn cốc, xác người liên tiếp bày ra chỗ ít chỗ nhiều. Người chết đều có chung một thảm cảnh, không một ai mà không bị dao rạch bụng! Có một số người thậm chí chết còn không toàn thây, bị dã thú kéo rời đi, lưu lại trên mặt đất đầy vết máu cong cong vặn vặn, sau đó tiến sâu vào trong núi rừng.

Cả người Lý Quý Hâm không khỏi rùng mình một cái...

Trên cõi đời này thứ kinh khủng nhất không phải rắn độc, mà là con người.

Công chúa ngốc đã sớm chôn vào sau lưng Lý Quý Hâm nhắm mắt lại. Vào giờ phút này nội tâm của nàng không phải không có xúc động, nhưng điều duy nhất nàng có thể làm là nhẫn nại.

Phải nhẫn nại trước khi tìm được hung thủ! Nàng biết rõ vương triều Đông Châu là cái thứ dối trá như thế nào, biên giới ngàn dặm, máu chảy thành sông, việc nàng phải làm là thay đổi nó.

"Mỹ Nhân Nữ Phó! A Dao... A Dao không dám nhìn." Công chúa ngốc run lẩy bẩy.

Lý Tấn Nhất cũng chạy tới. Nàng kéo một cánh tay còn lại của Lý Quý Hâm, nắm lấy thật chặt. Vốn là người nói chuyện không bao giờ bị cà lăm vậy mà bây giờ tiểu sư muội lại há miệng run rẩy: "Sư tỷ... Thế giới bên ngoài thật là đáng sợ! Hay là ta... trở lại Hoa Xà sơn bồi sư phụ đếm bao gạo đi. Cho dù là rắn độc, chó sói cũng sẽ không bao giờ giết người như vậy! Sư tỷ, có phải những người đó đều là giết người như vậy hay không? Nhưng mà sư phụ từng nói... Học võ công là để bảo vệ mình chứ không phải đi làm hại người khác, vậy tại sao lại là như vậy đây? Hu hu hu..."

Lý Quý Hâm chỉ có thể ôm lấy hai đứa trẻ. Nếu nói trong lòng nàng lúc này đang bình tĩnh, thậm chí không có chút nào gợn sóng thì tuyệt đối là lời nói dối.

Vấn đề Lý Tấn Nhất vừa đưa ra này, cái người được nuôi lớn lên ở Hoa Xà sơn, không phải trải qua đấu tranh là Lý Quý Hâm có thể không đưa ra được lời giải đáp hợp lý, nhưng mà Trầm Dao Quân lại có thể.

Trên cõi đời này, những người vì quyền, vì danh, vì lợi có quá nhiều, đến cả cốt nhục thủ túc chí thân mà còn tàn sát được, huống chi là người xa lạ.

"A Dao!" Biết rõ công chúa không ngu Lý Quý Hâm hỏi: "Trong lòng ngươi có sợ không?"

Công chúa ngốc sợ hãi gật đầu một cái. Ai có thể đối với mệnh người thậm chí là ông lão, trẻ nít như vậy lại có thể thờ ơ được đây?

"Chỉ sợ là cuộc tranh giành trong hoàng tộc so với cái thảm cảnh này sẽ còn gấp trăm lần." Lý Quý Hâm nhíu chặt cặp lông mày. Cho tới bây giờ nàng chưa từng phải lo âu như vậy bao giờ: "Nếu ngươi không thể trưởng thành, ta sợ là ngươi sẽ trở thành đá lót đường trên đường đi của người khác, bị người ta đem bánh bao tẩm máu ngươi mà ăn. Sợ ngươi bị băng hữu xa lánh không chỗ nương tựa, bị biến thành kẻ thua làm giặc mà ngay cả một lời giải thích cũng không có."

Lý Tấn Nhất lặng lẽ lắng nghe, chỉ có điều nàng nghe mà không hiểu.

Trong khi đó Trầm Dao Quân lại rất rõ ràng. Thậm chí nàng còn hoài nghi, có phải Mỹ Nhân Nữ Phó đã sớm nhìn thấu mình hay không.

"Mỹ Nhân Nữ Phó là đang lo lắng cho A Dao hay sao?" Trầm Dao Quân ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ưu buồn của Lý Quý Hâm, một đôi mắt thâm sâu u buồn như giếng cổ vậy: "A Dao sẽ không để cho Mỹ Nhân Nữ Phó phải lo lắng, bởi vì A Dao là kẻ ngu. Kẻ nào bắt nạt người ngu thì kẻ đó không nhân nghĩa!"

Có ai mang thân phận người ngu mà lại dương dương đắc ý như vậy chứ? Nhưng nàng lại có, bởi vì nàng quá rõ ràng: cái thân phận này có thể mang tới cho nàng rất nhiều lợi thế.

Lý Quý Hâm lặng yên không nói gì. Đúng rồi, công chúa ngốc không ngốc, cho nên nàng nghe và hiểu được lời mình. Nếu đã lựa chọn đi trên con đường nguy hiểm, vậy cần gì phải than phiền trước một vách đá thẳng đứng?

Không bao lâu sau, Thích tướng quân mang theo một đám người đuổi kịp.

"Vừa nhận được tin tức ta lập tức chạy tới." Thích tướng quân xuống ngựa, hắn nhìn hai đứa trẻ vẫn đang ôm lấy Lý Quý Hâm thật chặt, sau đó đi về trước nhìn một cái... Là người đã từng trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ rồi, vậy mà Thích tướng quân cũng không nhịn được nhíu mày: "Đây là..."

"Sợ rằng việc này không thể không liên quan với việc Trường An công chúa bị bắt cóc." Lý Quý Hâm nói thẳng vào vấn đề.

"Nếu vậy Ngọc Tú nàng..."

"Về điều này thì Thích tướng quân không cần phải lo lắng. Trước mắt Trường An công chúa tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện nơi đây, Hổ Phách doanh có thể xử lý được không?"

Thích tướng quân do dự nói: "Nếu chỉ là an táng người chết, binh lính của ta có thể xử lý được, nhưng nếu nói về những thứ khác, đây là nơi tiếp giáp của hai nước Đông Châu và Bắc Châu, danh tính bọn họ không được xác minh rõ ràng, vậy thì những người dân này không thuộc về quyền quản lý của bất kỳ một nước nào. Trên căn bản bọn họ thuộc về trạng thái tự sinh tự diệt. Vậy nên ta không thể hướng triều đình báo cáo được." Thích tướng quân không thể làm gì.

Điều này cũng đã được Lý Quý Hâm nghĩ tới, nên cũng không tiếp tục làm khó Hổ Phách doanh nữa.

Nhưng công chúa ngốc lại ngẩng đầu lên mở miệng hỏi: "Ừm... A Dao muốn biết, người nào có thể một lúc ra tay giết nhiều người như vậy chứ?"

Lý Quý Hâm và Thích tướng quân cùng cho nhau một cái liếc nhìn.

Sau đó Lý Tấn Nhất lại là người nói ra chân tướng: "Nơi này không có quá nhiều bước chân chạy loạn đã nói lên rằng, hung thủ không phải là một nhóm đông, nhiều lắm cũng không quá ba người. Thổ dân nơi này từ nhỏ lớn lên ở trong núi nên thân thể cường tráng, tràn đầy sinh lực, vậy mà kẻ có thể giết một lúc cả thôn trang này lại không vấp phải một chút lực đánh trả, toàn bộ trại lính cũng không tìm ra được mấy người như vậy. Ý ta muốn nói là, ít nhất thực lực của những kẻ đó phải như Thích tướng quân hoặc là như sư tỷ đây, đương nhiên, ta cũng trong số này."

Sở dĩ Lý Quý Hâm cùng Thích tướng quân đều không ai mở miệng, chính là vì điều này.

Thích tướng quân cau mày nói: "Quả thật cộng thêm ta nữa, cả Hổ Phách doanh cũng không vượt quá ba người. Nhưng mà ta dám bảo đảm, tuyệt đối không phải là người của Hổ Phách doanh. Ta cùng hai vị phó tướng vẫn chưa từng rời khỏi doanh trại. Binh lính của ta có thể làm chứng điều này."

"Ta tin tưởng Thích tướng quân nha." Công chúa ngốc mút ngón tay lúng búng trong miệng.

Vào lúc này, trong đầu Lý Quý Hâm đột nhiên thoáng xuất hiện một cái thân ảnh màu đen!

Nếu như là hắn, hẳn là có thể làm được loại chuyện này đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play