Từ Hoa Xà sơn tới doanh trại Hổ Phách nơi Thích gia trấn thủ không tính là quá xa.
Phu nhân Hoa Xà đã sớm nghe được hết thảy, nhưng nàng chỉ là hơi nhăn mày lại, dùng khăn che nửa bên mặt.
Nếu như để cho tin Trường An công chúa mất tích truyền tới kinh thành, tội này đều sẽ bị đổ hết lên trên người Thích gia, những người đang trấn thủ tại Hổ Phách sơn. Đến lúc đó binh lực sẽ bị thay đổi, rất có thể nhân chuyện này mà người ta sẽ từ từ rút đi binh quyền của Thích gia. Một khi loại chuyện này phát sinh, người sốt ruột nhất sợ rằng còn chưa phải là Thích gia, mà là những người đang muốn mượn binh quyền Thích gia, hoàng hậu cùng Trường Ninh công chúa.
Cho nên việc Trầm Dao Quân nôn nóng đến như vậy cũng điều dễ hiểu.
Phu nhân Hoa Xà xua tay: "Tấn Nhất, ngươi hãy cùng sư tỷ xuống núi đi."
Tuy tuổi của Lý Tấn Nhất vẫn còn nhỏ, nhưng trị giá võ công lại cực cường. Nhìn bề ngoài thì đây là một tiểu cô nương đen đen gầy gầy suốt ngày luyên tha luyên thuyên, nhưng một khi động tay, nàng có thể sánh ngang với mười đại hán vạm vỡ.
Lý Tấn Nhất vừa nghe nói có thể xuống núi, tức khắc nhảy nhót: "Tốt quá! Tốt quá đi! Lần này Tấn Nhất được cùng sư tỷ xuống núi Tấn Nhất thề sẽ bảo vệ cho sư tỷ cùng Quỷ nhát gan công chúa luôn được an toàn! Sư phụ, ta đi rồi sẽ không có Tấn Nhất bảo vệ người nữa vậy nên người nhất định phải cẩn thận đó nha, trên núi có rất nhiều dã thú, chúng sẽ đến trộm mất gạo đấy!"
Trong lòng Công chúa ngốc vô cùng nôn nóng. Nàng không biết rằng mình đã sớm bị chọc thủng nên vẫn giả bộ ra cái vẻ không tim không phổi nhặt lên từ dưới đất một hòn đá nhỏ ném về phía Lý Tấn Nhất, bạnh quai hàm làm như rất giận: "Ta mới không phải quỷ nhát gan. Ngươi mới là quỷ nhát gan!"
Lý Tấn Nhất bĩu môi, rốt cuộc nàng đã có thể xuống núi tìm người cùng nàng nói chuyện rồi.
Đã có ngựa ở dưới chân núi đợi sẵn, cả đoàn người mênh mông cuồn cuộn từ Hoa Xà sơn lên đường, một đường chạy thẳng tới Hổ Phách sơn.
Trên đường đi không phải ai cũng đều tỏ ra thích thú, mà mỗi người đều ôm riêng một bầu tâm sự. Lý Quý Hâm thì nghĩ đến chuyện công chúa ngốc giả bộ ngốc, công chúa ngốc thì nghĩ đến chuyện Trầm Ngọc Tú gặp nạn, Lý Tấn Nhất lại nghĩ đến chuyện tìm người tán dóc, cuối cùng lại chẳng có ai trong số bọn họ đạt được tâm nguyện cả.
Phải mất mấy ngày hôm sau, đoàn người mới xuất hiện ở trước cổng doanh trại Hổ Phách.
Hiện tại thống soái của doanh trại Hổ Phách là ca ca của Đức Phi. Khi Thích tướng quân xuất hiện ở trước cổng doanh trại, sắc mặt của hắn đen hơn, tựa hồ có chút mệt mỏi.
Để cho con gái của muội muội, một công chúa bị bắt cóc, vì chuyện này hắn cực kỳ rõ ràng hậu quả mình sẽ phải gánh chịu. Vì thế hắn đã phải bất kể ngày đêm cố tìm cho ra Trầm Ngọc Tú, đáng tiếc là một chút tung tích cũng không có.
"Trường Ninh công chúa tới rồi!" Thích tướng quân thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy cái tiếng thở phào này, Lý Quý Hâm không khỏi cảm thấy buồn cười. Khi gặp phải vấn đề khó khăn người bình thường sẽ không bao giờ đi tìm kẻ ngu, vậy nên tự điều này đã nói rõ, cái vị Thích tướng quân này biết Trầm Dao Quân không hề ngốc. Hắn lại là ca ca của Đức Phi, trên tay nắm một nửa binh quyền của Đông Châu, điều này cũng nói lên rằng, việc hoàng hậu muốn làm kia đều được Đức Phi cùng toàn bộ thế lực võ tướng của Thích gia ủng hộ.
Lý Quý Hâm không cần phải suy nghĩ tiếp cũng đã biết chuyện gì trong đó rồi.
"Thích tướng quân, ta khát nước! Muốn uống nước!" Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt to tròn đen nhánh sáng long lanh.
Thích tướng quân nhìn Lý Quý Hâm một cái: "Công chúa, mời vào trong."
Trong khi đó Lý Tấn Nhất vẫn luôn một mực giữ vẻ yên lặng, điều này mà nói, rất không phù hợp với cái tính hay nói của nàng.
Lý Quý Hâm đã biết, nhìn cái vẻ này thì rõ ràng là Thích tướng quân cùng công chúa có lời muốn nói với nhau. Nếu hai người đều muốn tìm một nơi để mà nói chuyện, vậy thì nàng cũng không cần đi cùng. Lý Quý Hâm mang theo Lý Tấn Nhất ở trong doanh trại đi tới đi lui, để mặc Thanh Thư phụng bồi công chúa ngốc đi uống nước.
"Sư tỷ! Sư tỷ! Tại sao khi ra đến bên ngoài Quỷ nhát gan công chúa lại đem ngươi bỏ lại như vậy chứ?" Lý Tấn Nhất ngẩng đầu nhìn nàng đầy cái vẻ không hiểu nổi, sau đó nàng lại nhìn về phía đám binh lính đi tới đi lui: "Sư tỷ! Sư tỷ! Nơi này thật là nhiều người a, thật là nhiều binh khí! Tấn Nhất muốn chơi đùa một chút, muốn tìm mấy người tới thử vài chiêu có được hay không? A! Ta thật sự ít khi nhìn thấy nhiều người như vậy, cảm giác cực kỳ hưng phấn! Cả người như muốn nổ tung!"
Lý Tấn Nhất vừa đen lại vừa gầy, dưới ánh mặt trời trông nàng thật sự như muốn phát nổ vậy.
Lý Quý Hâm liền cười cười: "Binh lính nơi này đều là chiến sĩ bảo vệ quốc gia, không phải là để cho ngươi thử chiêu, đối mặt với chiến sĩ phải có sự tôn trọng. Chúng ta hãy đi dạo chung quanh một chút đi."
Lý Tấn Nhất ngước đầu lên, nàng chỉ chỉ vào chỏm tóc trên đầu nói: "Sư tỷ, sờ... "
Lý Quý Hâm từ ái vuốt ve cái đầu cùng với chỏm tóc của nàng, sau đó quay đầu về phía công chúa ngốc vừa rời đi mà liếc nhìn một cái.
Người này đã đi vào lều chủ trướng, cùng với Thích tướng quân.
"Sư tỷ muốn nhìn cái gì vậy?" Lý Tấn Nhất quay đầu lại nhìn. Nàng rất hiểu Lý Quý Hâm, việc đầu tiên khi vừa tới doanh trại Hổ Phách là phải nhìn chung quanh một chút, nói đúng hơn chính là tìm một chút tin tức có liên quan đến việc Trường An công chúa mất tích.
Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: "Nhìn địa hình chung quanh một chút."
Ở phía bên kia, sau khi Trầm Dao Quân đi theo Thích tướng quân đi vào lều chủ trướng, tất cả những người có mặt tại đây đều bị đuổi hết ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt nàng lập tức thu hồi cái vẻ ngơ ngác ngây ngốc, giống như một tiểu cô nương bình thường, còn trong con ngươi ánh lên cái vẻ khôn khéo cùng với sự nôn nóng.
"Chuyện đã quá khẩn cấp, cho nên ta mới để cho người đi Hoa Xà sơn báo tin." Thích tướng quân thở dài: "Ngọc Tú bị mất tích, mất tích ở ngay tại doanh trai của Hổ Phách. Nếu như không thể tìm được nàng trở về, trước hết là ta có lỗi với em gái của ta, thứ hai là binh lực của trại doanh Hổ Phách sẽ phải chịu chi phối. Đến lúc đó chỉ sợ rằng binh quyền trong tay Thích gia sẽ bị phân tán, nếu để chuyện này xảy ra, ta thật sự có tội trước tổ tiên. Công chúa, xin hãy giúp ta tìm ra biện pháp tìm cho được Ngọc Tú trở về." Thích tướng quân hàng năm chinh chiến trên sa trường, trên người luôn toát ra vẻ cương nghị. Để cho một trang nam nhi trở nên hoảng loạn như vậy mới thấy đây là âm mưu thâm hiểm đến nhường nào. "Ngọc Tú là một hài tử ngoan, nàng sẽ không tự mình rời đi. Nhất định là có người muốn hại Ngọc Tú cùng Thích gia chúng ta!" Hắn vụt đứng lên, vừa hối hận vừa cam chịu: "Đều do ta không tốt. Ta không nên để cho một mình Ngọc Tú ở lại doanh trại!"
"Thích tướng quân không nên kích động như vậy." Trầm Dao Quân ngồi xuống. Mặc dù nàng rất nôn nóng, nhưng nôn nóng cũng không thể giải quyết được vấn đề: "Nếu như ta đã tới đây rồi thì nhất định sẽ đem Ngọc Tú muội muội cứu ra!"
"Tốt!" Thích tướng quân cũng ngồi xuống: "Trong doanh trại ta đã cho đào tới ba thước rồi vậy mà vẫn không tìm được Ngọc Tú. Các nơi đều đã được ta cho bố trí người canh giữ, đến một con ruồi cũng không dễ dàng đi ra được."
"Để ta ngẫm lại một chút xem sao." Trầm Dao Quân đứng lên: "Còn nữa, kêu thêm cả Mỹ Nhân Nữ Phó đi vào."
Thích tướng quân tỏ vẻ không hiểu: "Việc này?"
"Hãy tin tưởng nàng!" Trầm Dao Quân cười một tiếng: "Nàng là người một nhà."
Khi Lý Quý Hâm được Thanh Thư mang vào lều chủ trướng, trên gương mặt của nàng vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước, tựa như một đóa hoa cao lãnh, chỉ có thể đứng xa mà nhìn.
Thật ra thì khi Thích tướng quân đem Trầm Dao Quân đón vào hắn cũng đã biết hai người này là đệ tử của phu nhân Hoa Xà, đương nhiên đều là những nhân vật không hề đơn giản.
Chỉ có điều nơi này lại không có vị trí nào dành cho các nàng, có chăng cũng là nhờ vào mấy phần tin cậy Trường Ninh công chúa dành cho các nàng mà thôi.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, Trường Ninh công chúa cùng hoàng hậu tương đối tin cậy các nàng.
Các nàng vừa mới tiến vào, công chúa lại biến thành công chúa ngốc. Trong nháy mắt đó, Lý Quý Hâm cảm thấy trong Tứ Đại Châu này thiếu mất phần thưởng danh hiệu cho người có kĩ năng diễn xuất tốt nhất là Trường Ninh công chúa.
Bất quá cũng không sao, công chúa ngốc có thể diễn xuất tốt thì nàng cũng có thể diễn, ai diễn tốt hơn còn chưa nói trước được.
"Mỹ Nhân Nữ Phó!" Công chúa ngốc bịch bịch bịch chạy đến bên cạnh Lý Quý Hâm, nàng đưa bàn tay nhỏ giữ chặt lấy tay nàng, cọ a cọ a: "Mỹ Nhân Nữ Phó đã hứa với A Dao là sẽ đem Ngọc Tú muội muội tìm ra. Hu hu hu... Bây giờ A Dao rất sợ Ngọc Tú muội muội xảy ra chuyện."
Lý Quý Hâm mỉm cười dắt lấy tay nàng: "Chuyện gì ta đã hứa, cho tới bây giờ đều chưa từng nuốt lời."
Lý Tấn Nhất đứng ở một bên ngửa đầu nhìn. Di! Quỷ nhát gan công chúa lại kéo tay sư tỷ rồi kìa! Bàn tay của Quỷ nhát gan công chúa vừa trắng lại vừa non mềm, nhìn lại bản thân thì chỉ thấy móng vuốt đen đen lại còn gầy teo, ngay tức khắc nàng cảm thấy thế giới chỉ toàn bóng tối.
"Lý nữ phó đã có cách gì rồi hay sao?" Thích tướng quân hỏi.
Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: "Ta mới vừa đi dạo một vòng trong doanh trại, tạm thời còn chưa phát hiện ra được chỗ nào đáng khả nghi. Nếu như mấy chỗ hiểm trở đều đã được Thích tướng quân đã bố trí nhân thủ rồi thì tạm thời không nên dỡ bỏ. Lát nữa ta sẽ tiếp tục nhìn thêm một chút. Phải tìm cho được Trường An công chúa trước khi tin tức truyền tới kinh thành, về điều này thì ta hết sức rõ ràng."
Thích tướng quân liếc nhìn công chúa ngốc một cái, trong khi công chúa ngốc lại chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Quý Hâm. Những khi nghiêm túc, Mỹ Nhân Nữ Phó trông thật soái, mà khi suy nghĩ để biện pháp trông Mỹ Nhân Nữ Phó lại càng soái hơn!
Nhìn thế nào cũng thấy Mỹ Nhân Nữ Phó thật đẹp mắt, cứ giống như từ trong bức họa đi ra vậy.
Lý Tấn Nhất vẫn luôn nhìn công chúa ngốc. A! Còn Quỷ nhát gan công chúa thì lại vẫn nhìn sư tỷ, Quỷ nhát gan công chúa nhìn sư tỷ rồi lại còn cười ngây ngô. Liệu có phải Quỷ nhát gan công chúa sẽ đối với sư tỷ có mưu đồ gây rối hay không đây? Sư phụ để cho ta bảo vệ sư tỷ đó nha, vậy ta có nên ngăn cản Quỷ nhát gan công chúa hay không?
Trong lòng của hai cô nhóc đang có thiên ngôn vạn ngữ, vậy mà Lý Quý Hâm thì lại đến một câu cũng không đọc ra.
Nàng quá đứng đắn! Vào lúc này đây, nàng chỉ một lòng muốn đem Trầm Ngọc Tú cứu ra.
Dĩ nhiên là Thích tướng quân đồng ý ngay. Đức Phi ở trong cung phải dựa vào sự chiếu cố của hoàng hậu, trong những năm này Thích gia một mực vững vàng nắm binh quyền mà không bị thu hồi, cũng là nhờ có công lao của hoàng hậu. Thích gia cùng Đồng gia đều là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, không ai rời bỏ ai được.
Nếu có thể đem được cả Hoa Xà sơn cùng kéo vào trong phạm vi thế lực của hoàng hậu, thì đây là một chuyện tốt không thể nghi ngờ.
Vì vậy hắn lập tức cho phép.
Lý Quý Hâm mang theo Lý Tấn Nhất cùng công chúa ngốc ra khỏi lều chủ trướng, bắt đầu ở trong doanh trại lắc lư.
Từ trước đến nay trong doanh Hổ Phách vẫn luôn không có nữ nhân, vậy mà vào lúc này lại có tới bốn người, bao nhiêu con mắt đều ghé lại nhìn.
"Mỹ Nhân Nữ Phó cảm thấy Ngọc Tú muội muội sẽ bị mang đi nơi nào được đây?" Công chúa ngốc nhẹ nhàng hỏi.
Lý Quý Hâm cười cười: "Chủ yếu các cửa ải đều đã có người canh giữ, đối phương mang một người lớn như vậy nhất định không dám đi qua những nơi này rồi. Thích tướng quân lại phát hiện ra sớm, nên có lẽ các đường mòn cũng đã cho người đi lục soát qua. Cho nên phán đoán của ta là, người này còn chưa bị đưa đi."
"Còn chưa bị đưa đi?" Công chúa ngốc nhìn Lý Quý Hâm: "Nhưng mà Thích tướng quân có nói đã đào ba thước rồi mà vẫn không tìm được Ngọc Tú muội muội đó thôi. Hu hu hu... Ngọc Tú muội muội đáng thương sẽ không bị bắt đi làm mồi cho dã lang đó chứ?"
Lý Tấn Nhất che lỗ tai của mình lại: "Quỷ nhát gan công chúa lại khóc! Có cái gì mà phải khóc? Con dã lang kia mà dám ăn muội muội của ngươi vậy thì ta liền đem tâm can tỳ vị phổi của nó moi ra bằng hết! Lại nói, chó sói vẫn luôn sợ hãi người, mà Hoa Xà sơn chúng ta cũng không phải là cái nơi ở vui vẻ gì cho cam, còn những vùng xung quanh doanh trại Hổ Phách thì khắp nơi đều là người, chó sói có mà đem não ăn hết rồi mới có thể đâm đầu vào cái chỗ có người này nha!"
Lý Tấn Nhất nói rất có đạo lý, chỉ tiếc công chúa ngốc cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Giá trị của Trầm Ngọc Tú còn rất lớn chứ đâu, nếu thật sự có người cố ý muốn hại Thích gia, vậy họ sẽ không nguyện ý mất bao công sức như vậy rồi lại còn đem Trầm Ngọc Tú giết đi.
"Đúng vậy, khắp nơi trong doanh trại Hổ Phách đều là người." Lý Quý Hâm cười cười, nàng nhìn cái nàng công chúa ngốc không hề ngu này: "A Dao, nếu như ta muốn cùng ngươi chơi trò trốn tìm, vậy ngươi sẽ tìm nơi nào để ẩn nấp đây?"
Câu hỏi này cực kỳ có thâm ý: với Lý Quý Hâm, nàng muốn nghe một chút ý kiến của công chúa không ngốc, với Trầm Dao Quân, nàng muốn nói cho Lý Quý Hâm ý tưởng chân thật của mình.
Vì vậy nàng nghiêng đầu suy nghĩ: "A Dao sẽ đi ẩn nấp ở cái nơi Mỹ Nhân Nữ Phó không thể ngờ tới nhất!"
"Nếu như chúng ta ở chỗ này chơi trò bịt mắt bắt dê, vậy A Dao cảm thấy nơi nào sẽ là cái nơi ta không thể ngờ tới nhất đây?" Lý Quý Hâm lại hỏi tiếp. Khi đưa ra câu hỏi này nụ cười của nàng cực kỳ thâm thúy, bởi vì nàng đã nghĩ ra được một chỗ.
Trầm Dao Quân cắn đầu ngón tay suy nghĩ một lúc: "Ta biết rồi! Đó chính là... Đó chính là nơi Mỹ Nhân Nữ Phó muốn chơi trò bịt mắt lại!"
Cái từ bịt mắt này được dùng rất thông minh, Lý Quý Hâm khẽ cười lên một tiếng. Bây giờ thì công chúa ngốc muốn cùng đi với nàng.
Vì vậy một tay dắt công chúa ngốc một tay dắt tiểu sư muội, phía sau còn một cái Thanh Thư đi theo, nàng nói: "Đi nào, chúng ta sẽ tới chỗ Thích tướng quân chơi trò bịt mắt bắt dê nào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT