Lý Tấn Nhất bị cái hào khí tràn đầy toàn thân cùng cơn tức giận của Tiểu công chúa làm cho sợ đến ngây người!

Trời ơi! Quả nhiên thiếu nữ tới từ kinh thành đều là toàn thân lấp lánh ánh tiền cả a! Mình hẳn nên cùng nàng nói chuyện cho thật tử tế vào mới được!

Lý Quý Hâm là cái người lớn lên ở trên đỉnh Hoa Xà sơn nghèo nàn đã quen, bản thân nàng cũng không phải là trời sinh ra đối với đồng tiền có cuồng nhiệt theo đuổi, mà là dù có nghèo cũng không bắt được nàng phải theo đuổi một chút tiền chinh.

Cho nên khi thấy như vậy nàng liếc mắt nói đầy vẻ tức giận: "Trước khi chúng ta xuất phát rời khỏi hoàng cung, mẫu hậu đã chuẩn bị cho ngươi từ trước rồi."

Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn trời. Ôi! Mỹ Nhân Nữ Phó mà lại nhìn chằm chằm vào chút tiền lẻ trong túi của mình nha! Điều này hình như cũng không phải chuyện gì quá xấu! Ít nhất thì nếu sau này nàng không vui, mình cũng đã biết có thể cầm tiền đi dỗ dành nàng là được rồi. Vì vậy công chúa ngốc vung tay một cái, đầy vẻ vô tội mà trả lời: "Đều ở chỗ Thanh Thư cả chứ đâu! Cho tới bây giờ A Dao cũng chưa từng mang theo tiền mà. Mỹ Nhân Nữ Phó hãy bảo Thanh Thư đi mua gạo đi, nếu không thì cũng đừng bảo Thanh Thư mua gạo làm gì, chỉ cần mang tiền tới là được rồi."

Làm vậy sao được! Không có gạo Hoa Xà sơn sẽ ăn cái gì? Mất công kiếm tiền còn không phải chỉ vì mua gạo hay sao!

Lý Quý Hâm chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt cái đầu không ngốc của công chúa ngốc một cái, rồi dịu dàng nói với nàng: "Sau này tiền của A Dao có thể đem gửi ở chỗ ta là được rồi."

Nàng vừa dứt lời thì có cảm giác người nào đó vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của mình một cái.

Lý Tấn Nhất đứng ở bên chân nàng ngẩng đầu lên, túm tóc mao trên đầu dựng thẳng lên. Nàng híp nửa con mắt, nhìn bàn tay Lý Quý Hâm đang đặt ở trên đầu công chúa ngốc rồi chỉ chỉ cái đầu của mình: "Sờ ~ "

Lý Quý Hâm: "..."

Nàng nhận ra một điều là, nếu còn trên Hoa Xà sơn, trước mặt công chúa ngốc cùng tiểu sư muội, tốt nhất mình đừng nên làm ra một vài động tác thân mật, nếu không, cái gì cũng phải làm đến hai lần.

Huống chi, tại Hoa Xà sơn này còn có một sư phụ luôn không làm mình bớt lo lắng đây.

Trong khi các nàng đang đứng nói chuyện ở bên ngoài nhà gỗ trên đỉnh núi, ở trong phòng phu nhân Hoa Xà đã xem thấu hết thảy.

Cửa sổ nhà gỗ hướng thẳng về phía chỗ đứng của ba người, chỉ cần nhìn qua chấn song là thấy hết tất cả. Phu nhân Hoa Xà cúi đầu như là đang đếm thứ gì đó, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn đến bọn họ. Nhưng mà hai chị em đều biết, sư phụ không cần nhìn, chỉ cần dựa vào lỗ tai của mình cũng liền biết được chuyện gì xảy ra trong vòng chu vi mười dặm.

Tỷ như Lý Tấn Nhất cùng công chúa ngốc cùng nhau tranh cãi, tỷ như Lý Quý Hâm giết chết một con kiến... Nếu như tại Hoa Xà sơn này mà lại không sinh ra được một người như thần linh như vậy, vậy thì toàn cõi Đông Châu cũng không thể sinh ra người thần được.

Một hạt gạo từ trong cửa sổ "vèo" một tiếng bay ra, như một đạo ảo ảnh mơ hồ vọt tới. Lý Tấn Nhất vừa làm một cú lộn mèo đưa tay đón lấy hạt gạo vừa vỗ một cái lên cái ngực kẹp lép của mình: "May quá! May quá đi! May mà đón kịp hạt gạo của sư phụ! Nếu như để lãng phí một hạt gạo này của sư phụ thì tối hôm nay lại phải ăn trái cây rừng nữa rồi. Sư phụ đang gọi chúng ta đấy! Sư tỷ, chúng ta mau vào đi thôi!"

Công chúa ngốc túm chặt lấy một bên chân của Lý Quý Hâm một bước cũng không dám đi. Dùng hạt gạo để tập kích đệ tử, sư phụ này thật là quá đáng sợ! Một người đối với cơm yêu đến tận xương tủy, vậy mà lại lấy ngay cái thứ nàng đã dùng tình cảm chân thành nhất mà đối đãi kia đi làm vũ khí, đó phải là hận đến mức cao nhất rồi a! Chẳng lẽ vì bản thân mình vừa mới đáp ứng cung cấp lương thực cho Hoa Xà sơn nhưng lại không mang theo tiền, cho nên sư phụ của Mỹ Nhân Nữ Phó mới nổi cơn tức giận? Ngẫm lại đều cảm thấy thật là đáng sợ!

Lý Quý Hâm liền vừa cười vừa an ủi: "Không sao đâu! Sư phụ là một người rất tốt."

Cái tai của phu nhân Hoa Xà run lên một cái. Từ nơi thật xa truyền tới tiếng của nàng, trung khí mười phần: "Hình như ta nghe thấy A Hâm ở sau lưng nói ta đẹp!"

Bước chân Lý Quý Hâm ngừng lại một lát. Vẫn là cái phong cách này, đối với cái đại đồ đệ bỏ nhà ra đi hơn một tháng nay, thái độ của phu nhân Hoa Xà một chút đều không thay đổi.

Phu nhân Hoa Xà là người như thế nào, nên làm sao để đối phó, Lý Quý Hâm vẫn luôn rất rõ ràng nhất, vì vậy nàng dùng bước chân nhỏ chạy tới: "Sư phụ, A Hâm đã trở lại!"

"À ha, đã trở lại!" Nãy giờ vẫn cúi đầu nhìn hạt gạo trong tay, phu nhân Hoa Xà ngẩng đầu lên, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới mở miệng: "Còn nhớ có ta người sư phụ này? Đoản kiếm không chịu bán đi? Chính mình ăn sung mặc sướng thì có còn nhớ trừ lại lại phần cơm cho ta hay không? Ngươi cái đứa trẻ xui xẻo này, đã không chịu bán đi thanh đoản kiếm lại còn đem bản thân mình bán vào hoàng cung, ngươi làm sao để ta nói ngươi bây giờ đây?"

"Sư phụ nói thế nào cũng đều được." Lý Quý Hâm nghiêm túc trả lời: "A Hâm xin rửa tai chăm chú lắng nghe."

Phu nhân Hoa Xà thở dài: "Ngươi cái đứa trẻ xúi quẩy này, hoàng cung là cái như thế nào, là nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào sao? Nơi đó là đầm rồng hang cọp, nếu như ngươi mà xảy ra chuyện gì, ai sẽ thay Hoa Xà sơn đi mua lương thực đây?"

Phu nhân Hoa Xà còn đang muốn nói tiếp, nhưng công chúa ngốc ở một bên lại là mất hứng.

Sao hả, coi thường nàng thì cũng được đi, thế nhưng lại còn muốn trách cứ Mỹ Nhân Nữ Phó! Vấn đề trọng yếu hơn cả chính là, nàng cảm thấy Hoa Xà sơn là cái nơi nghèo đến nỗi đáy nồi không có đến một chút cặn vậy mà lại dám cho là so với hoàng cung còn tốt hơn! Trong hoàng cung còn có Tiểu công chúa khả ái như nàng đây, nhưng Hoa Xà sơn thì có cái gì? Có một tiểu sư muội luyên thuyên hay sao?

Công chúa ngốc bước một bước thật dài về phía trước rồi dừng lại ở trước mặt Lý Quý Hâm, nàng vừa chống nạnh vừa bĩu môi: "Ngươi nói không đúng! Hoàng cung mới không phải đầm rồng hang hổ! Trong hoàng cung ăn đủ no, mặc đủ ấm, chỗ ở lại còn rất tốt!" Nói xong mấy lời này rồi, lại cảm thấy như vậy vẫn không đủ sức thuyết phục, nên lại bổ sung thêm: "Mỹ Nhân Nữ Phó mới không phải sinh ra là để mua gạo cho Hoa Xà sơn! Bổn công chúa đã nói rồi, chuyện cơm gạo của Hoa Xà sơn đã có ta bao! Một hồi nữa sẽ có người đem gạo đưa tới!"

Thật là lẽ thẳng khí hùng! Lý Quý Hâm chỉ biết đưa tay đỡ trán.

Tính khí của phu nhân Hoa Xà cũng không tệ, nếu không, công chúa ngốc đã bị nàng vứt xuống dưới chân núi từ lâu rồi.

Ước chừng đây là một lần nữa nàng nghe được có người nói bao Hoa Xà sơn vấn đề cơm nước, cho nên lúc này phu nhân Hoa Xà mới ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn thoáng qua công chúa ngốc một cái.

Công chúa ngốc lùn lùn, trăng trắng, trông giống như một cục bột nếp vậy. Hiện tại nàng đang vì Mỹ Nhân Nữ Phó mà bất bình giùm, toàn thân tản ra cái khí tức cực kỳ cảnh giác.

Điều này đã khiến cho phu nhân Hoa Xà sững sốt mất một lúc...

Nàng đưa mắt đánh giá tự đầu đến chân người này một lượt, giống như đang nhìn một món trân bảo chưa từng thấy bao giờ.

Sau đó nàng tóm lấy tay công chúa ngốc, kéo người này đến trước mặt mình!

Lý Quý Hâm bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa thì cho rằng sư phụ sắp bị hắc hóa, kết quả lại chỉ nghe phu nhân Hoa Xà từ ái hỏi một câu: "Ngươi tên gọi là gì?"

"Ta..." Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn Lý Quý Hâm một cái, thấy vậy Lý Quý Hâm liền gật đầu: "Ta... Kêu là A Dao."

"A Dao a..." Ánh mắt của phu nhân Hoa Xà đột nhiên trở nên như vì sao trên trời cao, vừa sáng vừa cao thâm, bên trong đó cất giấu một câu chuyện cũ giờ đây đang muốn được từ từ kể ra: "Dáng dấp trông thật giống nàng khi còn nhỏ."

Cặp lông mày của Lý Quý Hâm nhíu lại một cái, nàng còn chưa đặt ra câu hỏi, vậy mà sư phụ lại giống như đang muốn kể lể về cái gì đó!

"Trăng trắng, mượt mà, nhìn một cái chính là một đứa trẻ con nhà giàu sang." Phu nhân Hoa Xà vuốt ve mái tóc của công chúa ngốc: "Thật giống! Thật sự rất giống!"

Đột nhiên Lý Tấn Nhất chui lại gần, nàng nhìn chằm chằm bàn tay của phu nhân Hoa Xà đang đặt ở trên người công chúa ngốc...

"Sư phụ, sư phụ cũng phải sờ đầu Tấn Nhất một cái." Lý Tấn Nhất chỉ túm lông đang dựng ngược trên đầu mình.

Bàn tay đang nâng lên của phu nhân Hoa Xà liền rơi xuống, mà không hề sờ đến Lý Tấn Nhất.

Lý Tấn Nhất ôm lấy trái tim nhỏ bé đầy vết thương của mình. Một cục bột nếp vừa mới tới Hoa Xà sơn, vậy mà sư phụ đã không muốn mình nữa. Giờ đây mình chỉ còn chim chóc cùng muông thú của Hoa Xà sơn làm bạn nữa mà thôi. Hay là mình nên đi tìm mấy con rắn độc nói chuyện với chúng về kế hoạch cuộc đời trong mấy ngày?

Lý Quý Hâm cau mày lại: "Sư phụ..."

Phu nhân Hoa Xà đặt ngón tay lên giữa môi, trên mặt thoáng hiện nụ cười: "Xuỵt! Đừng nói gì! Hãy để cho sư phụ nhìn kĩ hơn một chút."

Công chúa ngốc chì còn biết phiền muộn mà than vãn trong lòng: sao bỗng nhiên mình lại gặp phải một người kỳ quái như vậy đây, cứ một mực nắm lấy mình không thả? Làm thế nào bây giờ? Gấp lắm rồi! Có ai cứu tui không?

Phu nhân Hoa Xà đem nàng lật tới lật lui mà nhìn vô số lần, giống như là đã nhìn thấy bóng dáng của một người nào đó. Sau đó nàng đem công chúa ngốc ôm vào trong ngực.

Công chúa ngốc ngẩn cả người, đây rõ ràng là nàng đang bị một cái đại bà dì đang ăn đậu hủ chứ đâu!

Vì vậy mà nàng òa lên khóc: " Mỹ Nhân Nữ Phó cứu ta với! Người này thật quá đáng sợ! Có phải nàng đã yêu A Dao rồi hay không? Hu hu hu...!"

Lý Quý Hâm cảm thấy bản thân mình cũng không thoải mái, nàng vội vàng đem công chúa ngốc từ trong tay của phu nhân Hoa Xà đoạt lại: "Sư phụ, ngươi làm như vậy sẽ hù đến A Dao đấy!"

Phu nhân Hoa Xà sửng sốt mất một lúc, rồi đột nhiên, nàng cầm cái khăn tay lên che mặt mình lại: "Đại đồ đệ có đồ đệ của mình liền cùi chỏ chĩa ra bên ngoài, không còn yêu sư phụ nữa! Sư phụ đã mấy ngày rồi không được ăn cơm, trong lòng sư phụ khổ a!"

Công chúa ngốc thiếu nước phát sốt, lại còn có chuyện này nữa sao? Trên Hoa Xà sơn này, chẳng những có tiểu sư muội muốn cướp Mỹ Nhân Nữ Phó khỏi mình đã đành, đến ngay cả sư phụ cũng phải cùng nàng cướp người này đi!

Ngay tức khắc tiếng khóc của nàng lại càng lớn hơn, hoàn toàn trở thành tiếng rống: "Hu hu hu... Nơi này thật quá đáng sợ! Người nào cũng đều mơ ước Mỹ Nhân Nữ Phó của ta! Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao không đếm rắn độc nữa, nhanh lên một chút, chúng ta xuống núi tìm Thanh Thư đi thôi!"

Phu nhân Hoa Xà nhẹ nhàng buông tay xuống, nàng dùng ánh mắt hoài nghi từ trên xuống dưới đánh giá: "Ôi! Thật đáng tiếc!"

Công chúa ngốc giương nanh múa vuốt nhào về phía lồng ngực của Lý Quý Hâm chui vào, vậy mà vẫn nghe thấy phu nhân Hoa Xà dùng khăn che mặt lại mà oán trách: "Bộ dáng giống nàng, đáng tiếc là đầu óc lại không giống chút nào."

"Sư phụ nói "nàng" đây chính là hoàng hậu?" Lý Quý Hâm rốt cuộc hỏi thẳng vấn đề.

Ánh mắt của phu nhân Hoa Xà vẫn một mực đặt ở trên người công chúa ngốc, mà giờ phút này công chúa ngốc vẫn đang gắt gao ôm chặt lấy Lý Quý Hâm không buông tay.

Phu nhân Hoa Xà thẳng thừng gật đầu một cái: "Đồng Tiệp a..."

Nghe nhắc đến tên mẫu hậu của chính mình, công chúa ngốc tức khắc dừng tiếng gào khóc, nàng quay đầu lại nhìn phu nhân Hoa Xà cái dì kỳ quái này: "Ngươi biết mẫu hậu của ta hay sao?"

"Đâu phải chỉ có biết." Phu nhân Hoa Xà cười lên một tiếng, ánh mắt chuyển về phía phương đông xa xôi, nơi đó mặt trời đã xuống núi, bóng tối đang bao phủ lên mọi nơi, khiến cả vũ trụ đều trở nên âm trầm: "Quả thực là..." Nàng đột nhiên cầm khăn lên che miệng mà cười một tiếng.

Cho tới bây giờ Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất đều chưa từng thấy phu nhân Hoa Xà cười giống như một thiếu nữ như vậy bao giờ. Nụ cười như thế Lý Quý Hâm đã từng thấy qua trên gương mặt của hoàng hậu, tư thái thật sự giống nhau như đúc.

Lý Quý Hâm và công chúa ngốc đều cùng trố mắt nhìn nhau.

Công chúa ngốc kéo túm lấy tay áo của Lý Quý một cái, sau đó thì kéo người này ra ngoài cửa. Nàng nhón chân lên, cố hạ thật thấp giọng để hỏi: "Nhất định là trước kia Mỹ Nhân Nữ Phó sống ở Hoa Xà sơn rất khổ sở đi? A Dao thấy rất đau lòng."

"Cũng không phải là rất khổ...". truyện teen hay

"Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi không nên nói dối A Dao, bên trong đó có cái dì kia trông nàng thật là kỳ quái. Ta cảm thấy nàng đối với mẫu hậu có ham muốn, trông không an phận chút nào cả!" Công chúa ngốc xiết chặt quả đấm nhỏ thề không nói sai.

Nhưng mà Phu nhân Hoa Xà lại là người nào chứ? Mọi động tĩnh trong chu vi mười dặm đều ở trong lòng bàn tay của nàng đây, huống chi là lời nói thầm của công chúa ngốc?

Vậy nên nàng nghe đượctiếng trả lời của phu nhân Hoa Xà từ bên trong truyền tới: "Ai nha, cái vấnđề này là rất ngượng ngùng. Ngươi hẳn nên đi về hỏi mẫu hậu, là ta đối với nàngcó ham muốn, trông không an phận hay là nàng mới là người đối với ta có ham muốn,trông không an phận nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play